Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 682: VẬT CỦA NGƯỜI, HỘ THÂN TA

“Thập Lục, tuy phía dưới có xác chết sư tổ mẫu của mày, nhưng Liễu đạo trưởng nói không sai, cân bằng lợi hại, chú Văn Tam cũng thấy là nên đốt đi.”

Lưu Văn Tam nhíu mày nói: “Đám rắn phía dưới đó không dễ đối phó, chúng nó không có đầu lĩnh mà đã lợi hại quái dị thế này rồi, nếu như Viên Hóa Thiệu tới, thì phải thành vũ khí sắc nhọn trong tay y rồi, chúng ta không phải đã đưa Lý Độn Không ra ngoài rồi sao? Viên Hóa Thiệu chắc là có thể tùy ý ra vào chỗ này rồi mới đúng.”

Trần mù vẫn giữ im lặng, lão có vẻ nghĩ ngợi nhìn tôi.

Tôi trước tiên chằm chằm nhìn Lý Độn Không mấy giây, tiếp đấy mới bảo với Lưu Văn Tam là không phải vậy.

Cuối cùng tôi nhìn sang Liễu Dục Chú nói: “Viên Hóa Thiệu, vẫn không dám vào trong căn Âm trạch này.”

“Chỉ dựa vào một cái xác thanh thi, chắc là không đối phó nổi y, mà còn thành con tin trong tay y để đối phó với cậu, La Thập Lục, người chết đèn tắt, cậu với tư cách là Âm dương tiên sinh, chắc càng hiểu đạo lý này hơn tôi mới phải.” Vân ngang trên trán Liễu Dục Chú rõ ràng sâu hơn vài phần, trong thần sắc gã có chút vẻ nghiêm khắc.

“Bà ta phá xác rồi.” “Thanh thi phá xác, thậm chí sinh thời còn để lại một tờ phù khế ước thuộc về bà ta...”

Tôi cực lực giữ cho tâm trạng bình ổn, hạ giọng đem việc phát sinh ban nãy ra kể một lượt.

Lần này, người ngậm miệng không nói ngược lại là Liễu Dục Chú.

Lưu Văn Tam vô thức vuốt mấy phát cái đỉnh đầu trọc lóc của mình.

Trần mù khẹc khẹc ho hai tiếng, rồi lại châm một điếu thuốc, nói: “Nếu thế này, một nhà ba khẩu đều là Âm dương tiên sinh, xảy ra chuyện là tất nhiên, bà ta chắc cũng từng bói qua, hơn nữa còn bói ra ngày hôm nay?”

“Đúng, nếu không phải vậy, bà ta sẽ không tự mình phá xác, tất cả đều được chuẩn bị đến mức không một kẽ hở.”

“Thanh thi phá xác, nếu bà ta cũng là Ương Sát Nữ Cương, vậy thì thành dữ càng thêm dữ, chắc là còn lợi hại hơn so với Lý Độn Không, chúng ta chắc không đưa bà ta đi nổi. Hoặc giả bà ta canh giữ chỗ này, là bởi vì trong đây còn có thứ rất quan trọng với Viên Hóa Thiệu mà chúng ta đều không biết.”

Tôi gật gật đầu nói: “Chắc là không sai, chỉ là không biết bà ta dùng phương pháp gieo quẻ gì, rõ ràng không phải là Kim toán trong Cốt tướng.”

Lấy cái túi vải ra, tôi đưa cho Trần mù.

Nhưng Trần mù lại không đón lấy, bảo tôi tự cất cho kỹ, món đồ này chắc cũng rất quan trọng.

Hơn nữa Trần mù còn đưa cho tôi một cái túi vải khác, tôi nhận ra, là cái túi ban nãy rơi ra từ trên người Lý Độn Không.

Ngoài tờ phù khế ước mà ban đầu tôi lấy bên trên xuống, nhưng thứ khác còn chưa kịp xem.

“Đi về chỉnh đốn lại trước đã, rồi dự định sau.” Trần mù đề nghị.

Tôi gật đầu, biểu thị đồng ý.

Liễu Dục Chú cũng không nhắc chuyện đốt bỏ Viên Thị Âm Dương Trạch nữa, theo chúng tôi cùng rời đi.

Bên ngoài Phùng Bảo và Phùng Quân đều đang đợi, sau khi lên xe xong, tôi sắp xếp lại những gì mình lấy được, hai chiếc nghiên mực, tuy là không bằng được Nghiên Thiên Can, nhưng chất liệu của nghiên mực này cũng vô cùng dày dặn, hoặc giả có thể phối hợp một chút với Bút Địa Chi để dùng?

Một chiếc Phong thủy bàn hơi kém hơn chút so với Định la bàn lấy được từ trên người xác nữ, một cái túi tiền đồng chắc được dùng để gieo quẻ, một cây bút khắc.

Lúc nắm bút khắc trong tay, tôi liền theo bản năng cảm thấy, món đồ này hoặc giả nên dùng trên tượng gỗ.

Kỳ thực tôi còn có chút hối hận, vừa nãy lẽ ra nên cầm thêm ít đồ nữa, Viên Hóa Thiệu hại người không ít, những vật phẩm thu thập lại đó không chừng đã hại biết bao người, nếu có thể mượn chúng giết chết Viên Hóa Thiệu, thì cũng coi như là thay trời hành đạo.

Tôi hít sâu một hơi, cho tâm tư bình ổn lại, bảo với mình tham nhiều nhai không nhuyễn.

Cuối cùng, tôi mới lần nữa mở cái túi vải kia ra, đồ ở bên trong bèn hơi có chút phức tạp.

Toàn bộ đều là các kiểu các loại phù soạn, từng tập từng tập xếp lên nhau, bên trên cùng dùng giấy lanh mịn bọc lại.

Lý Độn Không, sinh thời sở trường nhất là phù?

Tôi rút ra mấy tờ, phân biệt một chút, có cái là phù trong Trạch kinh, có cái thì không phải.

Đem chỗ phù này cất kỹ, hoặc giả những thứ này, về sau có thể dùng đến.

Chuyến đi Viên Thị Âm Dương Trạch lần này, tuy không chạm mặt Viên Hóa Thiệu, nhưng tôi lại cảm giác thu hoạch không ít.

Tuy rằng trước đây đánh mất Định la bàn, nhưng bây giờ lại có được vật phẩm của vợ con Lý Âm Dương, càng quan trọng hơn là, trong đám Liễu tiên đó, tôi cũng đã bước đầu thử nghiệm mệnh số bảo hộ của Âm dương tiên sinh.

Tuy không có người truyền thụ, nhưng thứ mình từng bước mò mẫm ra, sẽ càng biết được chừng mực!

Đồng thời tôi cũng biết một điểm càng then chốt hơn là, nếu như muốn mệnh số bảo hộ, thì phải không được lùi bước, tôi chỉ hơi có chút thay đổi tâm thế trong một tích tắc, mà cái cảm giác được bảo vệ từ trong vô tận đó liền biến mất không còn, suýt nữa thì bị đám rắn đó cắn trúng mặt.

Tôi cũng đã dự định sẵn, mang những thứ thu hoạch được này sắp xếp lại một chút, rồi qua phủ đệ tiếp theo của Viên Hóa Thiệu.

Hơn nữa lần này, tôi cảm giác chúng tôi đúng thật có nắm phần thắng rồi!

Bởi vì trong tay chúng tôi còn có Lý Độn Không!

Viên Hóa Thiệu không dám vào trong khu nhà cũ của mình, nhất định là bởi vì y không chặn được ác quỷ Ương Sát Nam Cương!

Chẳng mấy chốc, xe đã về đến nhà họ Phùng.

Sau khi xuống xe, Phùng Bảo và Phùng Quân bảo là đi chuẩn bị cơm nước, tôi nói đơn giản đôi câu về dự định của bản thân xong, liền về phòng mình. Ở trong phòng, thứ tôi làm quen trước chính là sử dụng Phong thủy bàn, sau đó mới thử dùng nghiên mực mài mực, hơn nữa còn dùng Bút Địa Chi vẽ phù, lúc làm những việc này, lòng bàn tay tôi còn hơi có chút rịn mồ hôi.

Bởi vì tôi không chắc chắn được liệu có tác dụng thật không, nên chỉ có thể đi thử nghiệm vào lúc nguy hiểm cực độ.

Còn về số phù của Lý Độn Không, tôi lấy hết toàn bộ những thứ trong Trạch kinh mà tôi biết ra.

Bao gồm Trấn vật phù, Trấn sát phù, Hà Khôi trảm thi phù, Mệnh tinh hộ thân phù, thậm chí còn có cả Bính Thìn Bính Dần phù mà cái xác nữ đó tự trấn mình...

Trấn sát phù này, rõ ràng lại có khác biệt so với chỗ phù mà ban đầu bà nội cho tôi, trực giác bảo với tôi, phù soạn mà Âm dương tiên sinh vẽ ra tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Tôi đem những phù soạn mà mình không biết kia toàn bộ cũng bọc lại cất lên người, để phòng lúc cần dùng, sau đó đem bút khắc và tượng gỗ để chung với nhau, dao khắc thông thường thì rút ra ngoài bỏ xuống.

Sau khi làm xong những chuẩn bị này, lòng tôi càng an tâm không ít, cuối cùng mới rút quyển sổ tay ghi chép của Lý Âm Dương ra, phân tích mấy phủ đệ còn lại của viên Hóa Thiệu, phán đoán xem Viên Hóa Thiệu sẽ ẩn thân ở chỗ nào.

Thời gian thoáng cái đã qua.

Nơi chốn của những phủ đệ này Lý Âm Dương đều có ghi chép tường tận, cuối cùng tôi xác định được một phương vị, là chỗ Viên Hóa Thiệu cực có khả năng ẩn thân, chính là trong một chỗ núi ở bên ngoài thôn Tiểu Liễu.

Nguyên nhân rất đơn giản, bên ngoài thôn Tiểu Liễu có một luồng gió nghèo liên tục thổi vào trong thôn, mà theo ghi chép của Lý Âm Dương, chỗ phủ đệ này của Viên Hóa Thiệu có một vị trí phong thủy được ông trời ưu ái, bản thân nó chính là một chỗ núi cát lành, càng là chỗ có thể mở một huyệt nguồn trong núi, thu nạp long khí của Triều Án xung quanh, dùng Tử môn trong núi thải tử khí hỗn tạp bên trong ra.

Vị trí của phủ đệ vừa hay nằm đối lập với chỗ của thôn Tiểu Liễu, vậy nên tôi suy đoán, chắc là luồng tử khí đó thổi vào trong thôn Tiểu Liễu.

Viên Thị Âm Dương Trạch cất giữ vật phẩm quan trọng nhất của Viên Hóa Thiệu, vậy phủ đệ này chắc chính là chỗ thường trú lâu dài của y, vừa có thể trông chừng thôn Tiểu Liễu, trông chừng cả nhà chúng tôi, lại vừa có sinh khí bảo vệ phù hộ, có thể coi là hoàn mỹ không khuyết điểm.

Tôi cũng đã phân tích những phủ đệ khác, Viên Hóa Thiệu không thể nào không biết chúng tôi đang tìm y, y chắc là sẽ không qua những nơi phong thủy khiếm khuyết rõ ràng, lại lần nữa khẳng định phán đoán của mình không sai, tôi mới ra khỏi phòng.

Trong sảnh chính, có người làm đang lên món, Liễu Dục Chú ngồi ở ghế đầu, Lưu Văn Tam ở bên cạnh uống rượu.

Còn về Trần mù... Lão ngồi ở vị trí sát cửa, tôi phát hiện trên lưng lão có thêm một cỗ quan tài mỏng bằng gỗ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận