Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 831: TRƯỚC KHI KHỞI HÀNH

Kỳ thực kể từ sau khi tôi rời khỏi phủ đệ của Viên Hóa Thiệu, tôi không hề lấy mấy trang sách này ra, chính là bởi vì tôi vẫn luôn do dự không quyết.

Tiên thiên Thập lục quẻ tôi bắt buộc phải học, tôi cũng đã học được rồi, tôi xác định Trương Nhĩ biết thuật hình nhân trộm thọ, những thứ khác vẫn chưa thể xác định.

Tôi biết có một câu nói gọi là biết mình biết người trăm trận trăm thắng, nếu tôi xem thuật pháp tương đồng, tìm thấy sơ hở và phương pháp phá giải từ trong đó, thì đối phó với Trương Nhĩ bèn có thể thành thục lão luyện.

Nhưng nguyên nhân tôi không xem, không muốn học, chính là tôi biết lão biết hai loại, một loại là trộm thọ, một loại là thuật hình nhân, thuật thứ nhất lấy mạng người, thuật thứ hai lấy da người... Cho dù là da xác chết cũng dùng được, nhưng vậy cũng vẫn phải đi đào phần quật mộ, trộm hài cốt người ta, cũng chẳng phải là việc tốt đẹp gì.

Điều tôi lo lắng chính là sau khi học xong, ngộ nhỡ một ngày nào đó tôi không cưỡng nổi thứ mê hoặc đó, thì làm thế nào?

Cũng chính bởi vì do dự, vậy nên tôi không xem, những cũng bởi vì sợ không đối phó nổi Trương Nhĩ, vậy nên tôi không dám thiêu hủy nó.

Lúc này phải gặp được Mã Bảo Nghĩa trước Trương Nhĩ, nên tôi mới có ý định xem xem thuật pháp của người đuổi xác này.

Ít nhất theo tôi quan sát thấy, dường như thuật pháp của người đuổi xác không ác độc đến thế?

Tư duy xác định xong, tôi tập trung tinh thần, tầm nhìn hướng lên trên trang giấy đó.

Nét chữ ngay ngắn, trần thuật rõ ràng, tôi rất nhanh đã đọc hết một lượt tất cả nội dung.

Sau đó tôi không khỏi chỉ biết từ bỏ.

Bởi vì thuật pháp của người đuổi xác này, không có lối tắt nào để bàn, ngoài việc khóa hồn phách ở trong xác chết là dùng phương pháp vẽ phù ra, toàn bộ những thứ còn lại đều là kỹ năng cơ bản cần kiên trì khổ luyện.

Mà hồi đó tôi từng nhìn thấy Mã Liên Ngọc khóa hồn, bọn chúng trộm cắp cái xác nam Kế Nương cưới chồng đó, liền từng làm ngay trước mặt tôi.

Đuổi xác cần học ba mươi sáu loại kỹ năng cơ bản, còn cần luyện nhãn lực, trên cơ bản không có tiểu xảo nào có thể phá giải, duy nhất một loại, chính là phá phù trấn xác.

Nhưng trên một xác chết có tận bảy đạo phù, phân biệt ở bảy chỗ giữa trán, giữa lưng, giữa ngực, giữa lòng bàn tay và giữa lòng bàn chân, bảy đạo phù khóa hồn định thần, giữ bảy phách của xác chết lại, rồi đạt đến hiệu quả của hóa sát.

Lại giữ một đạo phù chính trên người, bèn có thể điều khiển xác chết.

Muốn phá phù trấn xác cũng không hề dễ dàng, không kém gì với việc trực tiếp diệt bỏ xác chết.

Lần nữa gấp tờ giấy này lại, sau khi cất đi, tôi thở hắt ra một hơi dài.

Không khỏi còn cần nghiêm túc thêm vài phần đối với Mã Bảo Nghĩa, không được chủ quan.

Dù sao y cũng có thể đối kháng chính diện với Liễu Dục Chú, xem qua những thuật pháp này, tôi cũng không tìm ra được đủ sơ hở.

Xem thuật pháp đuổi xác tốn mất không ít thời gian, không hay không biết, đều đã đến giữa trưa rồi, ngoài phòng vọng lại tiếng gõ cửa, nhưng gọi tôi thì lại là một giọng nữ.

Tôi mở cửa ra, bên ngoài cửa chẳng phải chính là Khương Manh sao?

Cô ta thay một kiểu trang phục hoàn toàn không giống với trước đây khi rời khỏi tộc Khương, sau khi nhìn thấy tôi, bèn cúi người hành lễ.

“Tiên sư, Lưu tiên sinh và Trần tiên sinh báo với tôi, anh sắp khởi hành qua thôn kế Nương rồi, bảo tôi đi cùng với anh, bây giờ tiền viện vừa hay có người tới, định tìm anh qua, nói đã chuẩn bị xong rồi.”

Lòng tôi rung động, đám thợ đó, tốc độ đúng thật là không chậm.

Nhanh chân đi về phía tiền viện, sau khi đến nơi, tôi phát hiện trong sảnh chính của tiền viện đã bày sẵn tiệc trưa rồi, đích thực có mấy người thợ đang ở đó đợi tôi.

Đồng thời còn có người đang tháo dỡ sa bàn ở trong sân, bên cạnh đương nhiên cũng có người đang chỉ huy, bảo bọn họ cẩn thận chút, đừng có làm hỏng, còn phải lắp qua chỗ khác để sử dụng.

Tôi đi đến trong sảnh chính, lập tức liền có người thợ lên trước báo cáo với tôi, đại thể chính là nói chiếc sa bàn này bọn họ phải đem đi làm tham khảo, hơn nữa trước tiên sửa đổi mô hình trên sa bàn một lần đã, thử để đạt đến hiệu quả mà tôi muốn.

Tiếp đấy Phùng Chí Vinh lại ra hiệu bảo tôi ăn đồ ăn trước, cổng khu phố cũ những thứ cần bố trí đều bố trí xong rồi, vàng bạc và gia cầm cần chuẩn bị cho Từ Bạch Bì đều chuẩn bị hết rồi, đợi chút nữa có thể trực tiếp qua đó luôn.

Tôi gật gật đầu, biểu thị hài lòng và cảm ơn.

Ngồi xuống ăn đồ ăn xong, Phùng Quân và Phùng Bảo bèn lái xe đưa tôi qua khu phố cũ.

Đồng hành còn có mấy người thợ kia, cùng với Trần mù, Lưu Văn Tam và Phùng Chí Vinh.

Còn về Khương Manh thì tôi không cho cô ta đi, mà bảo cô ta ở lại nhà họ Phùng chuẩn bị một số đồ mà trên đường chúng tôi cần dùng đến.

Sau khi đến phố cổ, đường phố tĩnh lặng vẫn toát lên âm khí nặng nề, hai bên vẫn có người, hộ gia đình trú ở trong con phố, bọn họ hoặc là đang mài dao, hoặc là đang giết gà.

Hoàng bì tử hơi nhiều hơn một chút, hoặc là ẩn ở trên mái nhà, hoặc là nấp ở góc tường, có một số con to gan, thì đứng ở đầu phố như người nhìn chúng tôi.

Đầu con phố bày một chiếc bàn dài, căng vải đỏ, còn có một tấm băng rôn viết Khởi công đại cát.

Tôi bảo Phùng Quân sắp xếp người, đem khay đựng hạt vàng vụn, khay để bạc thỏi, và cả lồng nhốt đám gà sống kia, toàn bộ đều bày lên trên chiếc bàn dài.

Bản thân tôi cũng đi đến phía sau chiếc bàn dài đó, hắng hắng giọng, đồng thời rút tờ cáo văn đã viết sẵn từ trước kia ra, câu chữ rõ ràng đọc lên một lượt.

Trong cáo văn này, đại khái là lời nói tâng bốc Từ Bạch Bì, tâng bốc Hoàng tiên, lúc đọc lên, tôi không khỏi trên người toàn là da gà, nhưng vẫn phải cắn răng, tỉnh bơ đọc cho bằng hết.

Sau đó tôi lại đem cáo văn đặt lên trên cái khay đựng hạt vàng vụn.

Xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió.

Mà trong tiếng gió còn xen lẫn với tiếng khặc khặc, đồng thời còn có ít tiếng cười, the thé kỳ dị, giống như là hoàng bì tử đang cười vậy...

Bao gồm những hộ gia đình ở hai bên con phố kia, cũng đều đang nhìn về phía chúng tôi bên này một cách kỳ dị, lộ ra nụ cười u ám.

Cảnh tưởng phải nói là âm u khủng khiếp, kỳ dị rợn người...

Chính vào lúc này, ở đầu phố phải tụ tập lại ít nhất mười mấy con hoàng bì tử.

Từ Bạch Bì từng cứu đi chẳng qua chỉ có mấy con mà thôi, chắc chắn là sau khi lão ta quay về xong, thì dẫn đến việc lại có hoàng bì tử tụ tập về.

Sau khi bọn chúng ở đầu phố ngóng một hồi xong, thì từ phía sau, lại có một con hoàng bì tử lông trắng khác chui ra ngoài.

Con hoàng bì tử già này trên người thương tích chằng chịt, vị trí sau lưng thì còn có một mảng lớn da rách, đóng vảy lại với nhau, trông thê thảm khác thường.

Nó dẫn đầu bò ra khỏi đầu phố, giống như là một tín hiệu, những còn hoàng bì tử còn lại ở phía sau cũng đều đi theo ra ngoài.

Bọn chúng có con nhanh chóng vọt lên trên chiếc bàn dài, bưng hai cái khay lên, có mấy con thì túm lại với nhau, đội một cái lồng sắt có nhốt gà lên, chúng đủng đỉnh quay về chỗ đầu phố, căn bản không còn sợ tôi nữa.

Còn về cái con hoàng bì tử già kia, thì ngậm tờ cáo văn đó, nó không trực tiếp đi thẳng luôn, mà vọt lên trên người tôi, sau khi trèo một vòng trên người tôi xong, đuôi nó quét qua mặt tôi một phát, rồi lúc này mới xuống dưới đất, quay về con phố cũ.

Trong tầm nhìn, đám hoàng bì tử kia đem theo đồ lễ đi xa dần.

Tôi nheo mắt lại, trong lòng hơi hơi xác định, thế này chắc không vấn đề gì, tương đối thành công.

Quay đầu, tôi ra hiệu cho những người khác có thể rời đi.

Từ phố cổ về đến nhà họ Phùng xong, tôi mới dặn dò Phùng Chí Vinh, bảo ông ta sau này bàn bạc một chút với Lưu Văn Tam và Trần mù, xem xem mấy ngày cung phụng cho Từ Bạch Bì một lần.

Tiếp đấy, tôi lại nhìn sang Phùng Quân, trầm ngâm một lát, tôi bảo Phùng Quân và Phùng Bảo đi theo tôi, vẫn là do bọn họ lái xe.

Hơn nữa tôi lại nói Trần mù mượn ngao sói.

Chuyến đi này bọn lão không đi theo tôi, nhưng xác xuất lớn sẽ đối phó với Mã Bảo Nghĩa, không thiếu được Tiểu Hắc lấy việc ăn xác để sống!

Nó hiện giờ, tuyệt đối sẽ khiến Mã Bảo Nghĩa ngã một cú đau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận