Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 511: MỘT QUẺ HAI TƯỚNG

Tôi vụt ngẩng đầu lên.

Quả đúng là trước mộ của Trương Cửu Quái, từ chính giữa nứt ra một khe hở.

Một bàn tay gãy hơi có chút khô đét lăn ra ngoài...

Bàn tay gãy vừa vặn lăn đến phía trước bàn tính, đè lên trên hạt bàn tính.

Trên trán tôi mồ hôi rỉ ra.

Trong chớp mắt, tôi lại nhìn thấy xác chết của Trương Cửu Quái nằm bò bên trên nấm mồ bị nứt!

Ông ta chằm chằm nhìn tôi, trong hai con mắt lại toàn là thứ máu đỏ tươi, hơn nữa ông ta cực lực giơ tay ra trước, cái bàn tay phải giơ ra trước đó từ vị trí cổ tay đồng loạt gãy rời ra...

“Việc này...”

Tôi cắn mạnh đầu lưỡi một phát, đột nhiên lại cảm thấy từ vị trí cổ tay truyền lại từng cơn bỏng rát, đồng thời còn kèm với một luồng khí lạnh buốt thấu xương!

Cảm giác đau buốt nơi đầu lưỡi cùng với cảm giác đau đớn trộn lẫn giữa lạnh buốt và bỏng rát nơi cổ tay, khiến tôi đột ngột tỉnh táo lại.

Trước mắt làm gì có Trương Cửu Quái nào?

Chỉ là một bàn tay đứt gãy đặt trên Kim toán bàn, và ngôi mộ nứt ra một khe hở...

Tôi giơ tay lên, cái cảm giác lạnh buốt và đau rát chính là đến từ chuỗi vòng tay xương ly miêu.

Bên cạnh, Từ Thi Vũ đang căng thẳng nhìn tôi, biểu cảm toàn là sự lo lắng dành cho tôi.

Bà nội cũng bước lại, bà chằm chằm nhìn cái bàn tay đứt gãy kia, thần sắc trên mặt cũng vô cùng phức tạp.

Còn về những người khác thì đều đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám nói thành tiếng.

Lưu Văn Tam đi tới sau lưng tôi, bao gồm cả Hà Thái Nhi cũng có đôi phần bất an.

Người trấn tĩnh nhất ngược lại là Trần mù, tầm nhìn của lão có trở ngại, không nhìn thấy chi tiết.

Tôi nhặt bàn tay gãy lên, dùng một tờ giấy bọc lại, sau đó cất lên trên người.

Bàn tay này là của Trương Cửu Quái, bàn tay gãy của ông nội tôi, tôi đã sớm trả vào trong quan tài của ông nội tôi rồi.

Tôi lờ mờ cũng có chút suy đoán, đậy sợ rằng là cấm kỵ của Địa tướng Kham dư.

Hồi đó ông nội tôi chưa chắc đã không biết thuật Dương toán, hoặc là chỉ biết một ít.

Cuối cùng nhặt cái hộp gỗ dài lên, chằm chằm nhìn tướng quẻ hồi lâu, đóng nắp lại, cực lực bình ổn lại hơi thở.

“Không sao chứ, Thập Lục?” Lưu Văn Tam đột nhiên hỏi một câu.

“Không có việc gì lớn.” Tôi cười cười, lắc lắc đầu nói: “Vị sư phụ ăn nhặt này không yên tâm về thằng đồ đệ cháu đây.”

Nói rồi, tôi vẫn khẽ thở dài một tiếng.

“Xuống núi.” Vẫy vẫy tay, tôi ra hiệu cho mọi người rời đi đã.

Phùng Khuất đưa tôi về thôn Liễu Hà trước, rồi mới lái xe về nhà họ Phùng.

Trước khi ai về phòng nấy, Lưu Văn Tam còn trịnh trọng nhìn tôi một cái, lão không hề nói thêm, chỉ là sự lo lắng trong ánh mắt, rõ ràng nhiều hơn một chút so với trước đây.

Ở một mình trong phòng, tôi lại lần nữa mở cái hộp gỗ dài ra.

Điều quái dị là, Kim toán bàn vẫn giữ nguyên tướng quẻ lúc trước, chứ không hề bị tản ra.

“Một quẻ hai tướng, lý giải thứ nhất là mình tinh thông Âm dương thuật, là điềm báo cơ hội sống, biến cố long mạch trong thiên hạ, hoặc giả mình là cơ hội sống trong đó.”

“Cách lý giải thứ hai... Hóa ra biến cố nhiều như vậy, chỉ còn lại một hào có thể ứng nghiệm, phía sau đều là biến số sao?” Tôi lầm bầm tự nhủ.

Một quẻ hai tướng, kỳ thực đã từng xuất hiện trên người Trần mù.

Hồi đó quẻ bói cho Trần mù, cũng là quẻ bói đầu tiên của tôi, mệnh số của lão làm loạn tướng quẻ, là tướng đại hung.

Tôi cưỡng chế dẹp loạn phản chính, trả một số cái giá, có điều Trần mù cũng tránh được nguy hiểm.

Trong dặn dò của Cốt tướng, chỉ có lúc gieo quẻ đầu tiên và quẻ cuối cùng, truyền nhân Kim toán mới có thể dẹp loạn phản chính, sau đó chịu báo ứng và nợ nghiệp đeo bám.

Còn về số quẻ khác, thì không có tý chút hạn chế gì.

Trước đây kỳ thực tôi không nghĩ tới tầng ý nghĩa này, nhưng bây giờ lại hiểu ra rồi.

Trương Cửu Quái nói quẻ cuối cùng của ông ta cho Trần mù, đối với ông ta mà nói, cũng nhất định là phải dẹp loạn phản chính, sau khi sửa đổi tướng quẻ xong, thì đấy mới là quẻ cuối cùng!

Lúc đó ông ta cũng chưa già, vẫn còn cường tráng, cũng sau thời điểm này ông ta mới đi tới núi Vô Thổ...

Ông ta thay đổi mệnh số gì của Trần mù?

Càng khiến lòng tôi hơi kinh nữa là, tại sao ông ta phải dùng mất cơ hội cuối cùng này, khiến bản thân đóng lại quẻ cuối cùng, rồi để Kim toán bàn lại?

Tôi cảm giác nếu không phải như thế này, dựa vào bản lĩnh Thiết khẩu Kim toán của ông ta, chưa chắc đã chết trên núi Kế Nương...

Trong Cốt tướng có xác định rõ cấm kỵ, dùng xong quẻ cuối cùng, sau khi đóng quẻ nếu như cưỡng chế mở quẻ, thì một quẻ ba năm tuổi, hai quẻ chín năm thọ.

Căn cứ theo lời nói của Âm tiên sinh, thì Trương Cửu Quái tới núi Kế Nương xong, còn bói quẻ cho ông ta và Kế Nương.

Ông ta sợ là cứ thế mà bói mất cả mạng của mình, việc này còn tổn hại hơn so với Sinh thuật.

Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng tôi chỉ có được hai kết luận.

Hoặc là việc sửa mệnh cách của Trần mù vô cùng quan trọng, khiến Trương Cửu Quái không tiếc đóng quẻ.

Hoặc là bản thân Trương Cửu Quái vốn rất có tự tin đối với chuyến đi núi Kế Nương này, tất cả đều nằm trong tính toán của ông ta.

Nhưng rốt cục sự thực như thế nào, đã chẳng còn biết được nữa.

Bây giờ quẻ mà Trương Cửu Quái cho tôi, đã thành biến số, trên núi Kế Nương sau đó rốt cục phát sinh chuyện gì, đã chẳng có bất cứ điềm báo nào nữa.

Chỉ có thể biết được là, quẻ loạn ắt hung, cơ hội sống trên người tôi cũng chưa chắc đã còn, chỉ có thể đi bước nào nhìn bước ấy thôi....

Hơn nữa lời nhắc quan trọng nhất mà ông ta cho tôi, cũng chính là chuyến đi núi Kế Nương lần này, đại hung!

Sau khi tôi nghĩ rõ những điểm này xong, lại lần nữa đóng cái hộp gỗ dài lại, cũng buộc dây thừng đeo cẩn thận lên người, bên trong hộp gỗ phát ra tiếng lạch xạch khe khẽ, hạt bàn tính đã động rồi.

Cơn buồn ngủ kéo đến, tôi ngủ thiếp đi.

Một đêm không mơ.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là gần trưa.

Thẩm Kế về rồi, đang ở trong sân quét đất.

Cô ta dường như hoàn toàn không ăn nhập với xung quanh, tôi cũng chẳng tiện đi hỏi cô ta hôm qua đi đâu mà cả ngày không thấy bóng dáng.

Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi thì qua bên chỗ bà cụ Hà.

Bà nội tôi cũng cứ liên tục nói chuyện với Từ THi Vũ, cuối cùng bà nội bảo với tôi, bà muốn cùng Từ Thi Vũ vào thành phố xem xem, khu nhà cũ xây lại, kiểu gì cũng cần có người trông chừng, nhỡ đâu người ta bớt xén nguyên vật liệu thì sao?

Nhưng sao tôi lại cảm giác là bà nội muốn đưa Từ Thi Vũ rời đi, để tôi có thể xử lý công việc?

Tôi đương nhiên cũng chẳng từ chối.

Sau khi ăn cơm trưa xong, bà nội liền đưa Từ Thi Vũ rời đi.

Trong nhà chỉ còn lại ba người tôi, Thẩm Kế, và Trần mù...

Đối với Trần mù, kỳ thực tôi có rất nhiều thắc mắc, không biết Trương Cửu Quái rốt cục đã sửa mệnh số của lão như thế nào.

Hơn nữa tôi còn lờ mờ cảm giác, cái số góa bụa cô độc này của lão, sợ là không phải trời sinh, xác suất lớn là có liên quan đến Trương Cửu Quái...

Còn về Thẩm Kế, sâu trong thâm tâm tôi cũng đã có sự cảnh giác.

Sau khi mọi người đi hết, Thẩm Kế cũng về phòng.

Thời gian một ngày này, trôi qua vô cùng chậm chạp.

Gần tối, Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi mới về.

Bọn họ xách theo không ít đồ đạc, còn đón bà cụ Hà về đây!

Bà cụ Hà đeo đầy người các món đồ ting ting tang tang, trên lưng tuy thiếu cái bọc vải, nhưng khí thế vẫn cứ âm u, khiến người ta nhìn thêm mấy cái đều thấy phát hoảng.

Từ trong ánh mắt của Lưu Văn Tam, tôi nhìn ra được, sợ rằng bọn lão đi đón bà cụ Hà về, là vì tôi...

Từ sau khi bà cụ Hà tới xong, Thẩm Kế trên cơ bản đều không ra khỏi phòng, cho dù là ăn uống, cũng chỉ là ra ngoài bê đồ xong là lại về phòng luôn.

Rõ ràng tôi có thể nhìn ra, mắt của bà cụ Hà như mỏ ưng vậy, Thẩm Kế vừa xuất hiện, là bà cụ liền nhìn chằm chằm luôn, ánh nhìn không hề xê dịch chút nào.

Hơn nữa sâu dưới đáy mắt của Thẩm Kế, cũng lờ mờ có chút kiêng dè.

Cô ta dù sao cũng còn trẻ, không cách gì hoàn toàn che dấu cảm xúc của bản thân được.

Ngày hôm sau, cũng chính là ngày thứ ba, chớp mắt đã tới.

Sáng sớm, Âm tiên sinh đã về rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận