Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 799: ĐỎ SON CHỦ TAI, ĐẠI HUNG

Quả nhiên trên miệng tôi cũng là màu đỏ son, toát ra nét xám xịt, dẫn đến việc khí sắc của cả người nhìn lên trông có chút bất thường.

Lại ngoảnh đầu nhìn sang Phùng Bảo, hắn ngược lại chẳng có chuyện gì.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, tiếp tục nhìn gương chiếu hậu, rồi lại nhìn gương phụ, tôi và bốn đạo sĩ kia, ngoài khí sắc trên môi có sự thay đổi ra, những tướng mặt khác đều không vấn đề, tướng đại hung này, chủ không phải là tử hung.

Tôi không nói gì thêm, nhắm mắt dưỡng thần.

Vừa nãy mấy đạo sĩ này đã đem những gì bọn họ có thể nói đều nói hết rồi, nếu như có vấn đề gì, chắc chắn sẽ không giấu giếm.

Như thế này, bèn là trong Trường Thanh Đạo Quán còn có ẩn họa.

Thậm chí khả năng là bọn họ ra ngoài tìm tôi, thứ ẩn họa đó mới bị châm ngòi, rồi kích hoạt?

Có điều từ vấn đề nhìn ra trên sắc mặt, tôi liền biết đi tránh né như thế nào.

Phùng Bảo lái xe được khoảng chừng một giờ đồng hồ, chúng tôi mới tới bên ngoài Trường Thanh Đạo Quán.

Chúng tôi vừa mới xuống xe, sắc mặt Phùng Bảo đã chẳng mấy dễ coi, chằm chằm nhìn bánh xe bên phải, còn lên trước đạp đôi phát.

“La tiên sinh... Tôi tạm thời không vào cùng các cậu nữa, cái xe nát này, bánh cán dính đồ rồi, tôi phải thay bánh dự phòng.” Phùng Bảo nhíu mày mở miệng nói.

Mí mắt tôi hơi giật, gật gật đầu nói một chữ được.

Bốn đạo sĩ còn lại kia thì đang ở phía trước, dẫn đường đi vào trong Đạo quán.

Tôi theo bọn họ đi vào trong, trên lưng cõng cái gùi có chứa con ngỗng, hai tay còn để ở sau lưng, hơi hơi vân vê ngón tay.

Đối với điềm báo của tướng mặt, tôi cũng sử dùng càng thuần thục hơn, Phùng Bảo không vào Đạo quán, quả nhiên lúc trước liền đã hiển lộ trên tướng mặt, chúng tôi đều phải đối mặt với điềm hung, nhưng hắn lại tránh được, vậy thì đại biểu điềm hung này, sẽ ứng nghiệm lên trên thân tất cả người vào trong Đạo quán.

Hơi phân tích thêm một chút, chủ hỏa hoạn tố tụng, ly biệt tổn thương, tố tụng, ly biệt, tổn thương, đều không quá giống với một việc hung có thể lan tràn ra nguyên cả một Đạo quán, ngược lại thì hỏa hoạn có thể...

Một khi đợi hỏa hoạn xuất hiện, sau đó sẽ còn phát sinh những gì thì không xác định được nữa rồi... Tướng mặt nhất định sẽ còn có thay đổi!

Lúc nghĩ đến đây, tôi liền cảnh giác hơn nhiều, trong lòng cũng nghiêm trọng hơn không ít.

Tôi suy nghĩ vẫn tốn mất một chút thời gian, trong thời gian này chúng tôi đã xuyên qua tiền viện của Trường Thanh Đạo Quán.

Đi phía trước tôi chỉ còn lại hai người rồi.

“La tiên sinh, tôi bảo mấy người còn lại đi thông báo tình hình rồi, còn việc nhà họ Phùng định tu bổ Trường Thanh Đạo Quán, cậu cần xem phong thủy cũng đều nói một chút, ổn định lòng người một chút, dù sao cái chết của Quan chủ cũng không giấu được.”

Hai người còn lưu lại, một người trong đó chính là cái người nói với tôi về vấn đề của hoàng bì tử.

Tôi định thần lại, gật gật đầu.

Bọn họ đã dừng lại rồi, chúng tôi lúc này đang ở trong một khu nhà ở Hậu điện của Trường Thanh Đạo Quán.

Trong khu nhà này chỉ có hai gian nhà, tường gạch xanh, ngói thường màu xám.

Phía trước một trong hai gian phòng, đặt một cái lồng sắt không nhỏ, trong lồng tổng cộng có sáu con hoàng bì tử.

Lúc này, sáu con hoàng bì tử này gần như đều đứng dậy, cái đầu lông bông xù, cái tai nhỏ xíu, con mắt tròn láo liên, đang nhìn chúng tôi....

Cái động tác đứng dậy của bọn chúng, đúng thật là giống như người...

Thời gian dài rồi, khi đó chúng vẫn chỉ là hoàng bì tử con, bây giờ lại không khác gì con trưởng thành.

Càng khiến người ta cảm thấy quái dị là, bên trên mắt của mấy con hoàng bì tử này, lông nhung dường như đều hơi có chút sậm, giống như là có lông mày vậy.

Bất thình lình, trong lồng truyền lại âm thanh “hắc, khặc!”, giống như có người hắt xì vậy.

Hơn nữa, biểu cảm của chúng dường như là đang cười, miệng đều nhe ra rồi.

“Cái thứ súc sinh! Đừng nghĩ chuyện mê hoặc người!” Cái người đạo sĩ nói chuyện với tôi kia sắc mặt trở nên hung ác, rút ra một thanh kiếm gỗ đào, chọc tận mấy phát vào phía trong lồng!

Lập tức mấy con hoàng bì tử đó liền trốn vào chỗ vị trí góc lồng sát chân tường, toàn bộ đều co rúm lại với nhau.

Lúc hắn quay đầu lại, sắc mặt mới hơi đỡ hơn chút ít, cung kính nói với tôi: “La tiên sinh, cậu xem có cần làm theo lời tôi nói không?”

“Tên anh là gì?” Tôi mở miệng hỏi.

“Mao Thủ Nhất.” Đạo sĩ đó trả lời.

“Anh đi theo tôi, bây giờ không được trực tiếp động thủ, ngoài ra, anh đi thông báo thêm một việc, bảo tất cả người của Đạo quán đều kiểm tra một lượt tất cả phòng ốc, tất cả ngóc ngách, hôm nay Đạo quán sẽ xảy ra hỏa hoạn, cần dập tắt tất cả đầu mối.” Tôi trước tiên nói nửa đoạn đầu với Mao Thủ Nhất, tiếp đấy lại nhìn sang đạo sĩ còn lại, vô cùng trịnh trọng dặn dò.

Lập tức, mặt Mao Thủ Nhất liền biến sắc, đạo sĩ còn lại cũng vô cùng kinh ngạc.

“Hỏa hoạn? La tiên sinh cậu tính ra bằng cách nào thế?” Tên đạo sĩ đó trong kinh ngạc còn càng toát ra vẻ nghi hoặc.

“Đi kiểm tra trước, nếu không xảy ra chuyện là không kịp nữa.” Tôi không giải thích thêm, chỉ nhíu mày giục.

Thần sắc Mao Thủ Nhất cũng thận trọng hơn không ít, bảo tên đạo sĩ đó nhanh đi làm việc, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều thế.

Rất nhanh, trong khu nhà này liền chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Tôi đi đến gần phía trước cái lồng sắt, chằm chằm nhìn đám hoàng bì tử con ở bên trong.

“Thứ đưa đến cổng Đạo quán, các anh nhận hay là không nhận?” Tôi lại mở miệng hỏi Mao Thủ Nhất.

Mao Thủ Nhất lập tức lắc lắc đầu: “Chút đạo lý này thì chúng tôi vẫn biết, toàn bộ đều không nhận, dùng chổi quét ra ngoài rồi.”

Tôi gật gật đầu, biểu thị tán thưởng.

Tục ngữ nói, há miệng mắc quai, hoàng bì tử già tặng gà tặng tiền, chắc chắn là muốn đem con non đi, Đạo quán không nhận, thì sự việc sẽ hơi dễ xử lý hơn chút ít.

“Các anh tìm tôi tới đây, thì đã sắp có chuyện rồi, đêm nay xem tình hình trước đã.”

“Đợi lúc trời tối, đem đám hoàng bì tử con này chuyển qua cổng chính của Đạo quán, kiếm một khối đá mài qua, bảo Phùng Bảo mài dao.” Tôi trầm giọng tiếp tục nói.

Trên mặt Mao Thủ Nhất lập tức có vài phần mừng rỡ, hắn thăm dò hỏi.

“Giết gà dọa khỉ? Hay là dụ con hoàng bì tử già ra ngoài?”

“Làm áo khoác hoàng bì, xem con già có ra ngoài không, nó chỉ cần đến gần xung quanh, là chạy không thoát.” Tôi nheo mắt lại trả lời.

Nếu không phải đang cõng con ngỗng, tôi cũng chẳng có sự tự tin đó, còn sợ con hoàng bì tử già về sau báo thù, lúc tôi không có mặt sẽ có phiền phức.

Bây giờ tôi có thủ đoạn nhắm vào Hoàng tiên, nó chỉ cần lại gần, là chắc chắn sẽ bị phát hiện, tới lúc đó bèn có thể nhổ cỏ tận gốc.

Tôi không cho rằng nó có thể nhịn được.

Tôi cho người mài dao, định giết con cháu của nó làm áo khoác hoàng bì ngay trước mặt nó!

Tuy thủ đoạn này có chút tàn ác, nhưng lúc hoàng bì tử trộm trẻ con nhà người ta, treo cổ đổi mạng với người ta, đều không hề nghĩ rằng việc chúng làm táng tận lương tâm đến mức nào!

Mao Thủ Nhất dùng sức gật gật đầu, hắn do dự một chút, rồi lại nói: “Vậy có thể đổi người khác mài dao không?”

“Đổi người khác?” Tôi nhíu mày.

Mao Thủ Nhất tiếp tục nói: “Vụ lần trước, tiểu đạo đồng đó suýt chút nữa bị treo cổ chết, nó vẫn luôn rất muốn đích thân kết liễu đám súc sinh này, ngoài ra, đó cũng là con trai của Mao quan chủ.”

Tôi nhắm mắt lại, có điều vẫn cứ lắc lắc đầu, nói: “Thôi bỏ đi, cứ để cho Phùng Bảo, hắn theo tôi thời gian dài rồi, lòng dạ cứng rắn, tiểu đạo đồng này tuy là con trai của Mao Nguyên Dương, nhưng dù sao cũng từng trúng chiêu một lần, việc này không được xảy ra sơ suất.”

Tôi vừa nói xong, trong khu nhà bên lại vội vã bước vào một người, chính là đạo sĩ vừa nãy rời đi đó, trên mặt hắn đều là vẻ kinh hãi và khâm phục.

“La tiên sinh, cậu phải nói là tính như thần! Phía dưới Đạo tượng ở Tiền điện, với cả Tàng kinh các đều có mồi lửa... Không có cậu nhắc nhở, hôm nay Trường Thanh Đạo Quán bèn bị hủy hoại trong chốc lát rồi....”

Lòng tôi ngưng lại một phát, đang định mở miệng, thì phát hiện tướng mặt của đạo sĩ này, và tướng mặt của Mao Thủ Nhất ở bên cạnh, lại thay đổi rồi...

Môi của bọn họ, trở nên rất đỏ... đỏ sẫm như máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận