Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 513: ĐẠO SĨ ĐỊNH GIẾT NGƯỜI

Tôi lập tức vô cùng cảnh giác nhìn sang vị trí cổng nhà.

Người đồng thời trở nên cảnh giác còn có Lưu Văn Tam, Trần mù, Hà Thái Nhi.

Âm tiên sinh không nhúc nhích, thậm chí đến mí mắt cũng chẳng thèm mở lên chút nào.

Người cũng trấn tĩnh y hệt ông ta còn có bà cụ Hà, bà cụ nằm trên cái ghế nhỏ ở bên cạnh giếng, vắt chân chữ ngũ, cái chân bó cứ đưa qua đưa lại.

Giây tiếp theo, Thẩm Kế liền nhẹ nhàng uyển chuyển, nhanh như bay nhảy tới trước cổng, hai tay xòe ra, cây roi dài trong tay kéo thẳng.

Âm tiên sinh đột nhiên trầm giọng nói: “Tập trung tinh thần, đừng có quản bên ngoài, có bọn tôi ở đây rất an toàn.”

Tôi cực lực thu hồi sự chú ý lại, làm theo lời của Âm tiên sinh bình ổn lại tâm trí.

Cùng lúc này, Thẩm Kế giơ chân một phát móc lấy gài cửa.

Két khẽ một tiếng.

Cửa cổng mở ra rồi.

Đứng ở cổng, là một người đàn ông.

Người đàn ông này thân hình cao lớn, ít nhất phải tới một mét tám, giây phút nhìn thấy khuôn mặt của gã, đồng tử mắt tôi liền co lại thành một chấm nhỏ.

Tâm trí khó khăn lắm mới bình ổn được, lập tức lại có chút rối loạn.

Âm tiên sinh vẻ mặt nghiêm trọng nhìn tôi một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi giữ trấn tĩnh.

“Anh là ai?” Giọng của Thẩm Kế lạnh lùng.

“Ta tìm người.” Giọng của người đàn ông đó lạnh cứng.

Người này hai mày giống như kiếm sắc bay lên, trán hơi có chút dô ra, vành tai hơi nhọn, lông mày có mọc ngược, ấn đường sinh vân loạn!

Trán dô ra trước chỉ biết lý, tai nhọn mày ngược chống vô tội, Mặc thủ thành quy in vân loạn.

Đây chẳng phải chính là cái tên đạo sĩ chỉ biết lý, Liễu Dục Chú đó sao?

Từ sau lần trước chia tay Liễu Dục Chú ở nhà họ Cẩu xong, chúng tôi chưa từng gặp lại.

Chỉ có điều trong chuyến đi tới quần thể núi Nam Sơn, tôi và Trần mù phát hiện trên núi đá, bên trong bãi tha ma mai táng tội nhân của tộc Khương, có Áp trấn thần chú của đạo sĩ nhà họ Liễu.

Thậm chí thuật pháp mà xác thanh thi trong Phị Phát Quỷ sử dụng, cũng tương đồng với đạo sĩ nhà họ Liễu, Dương Hạ Nguyên cũng vậy!

Lúc đó tôi đã biết, tộc Khương, Dương Hạ Nguyên, và nhà họ Liễu... không tránh được có quan hệ.

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, Liễu Dục Chú lại tìm đến nhà tôi!

Tâm trạng cùng trầm xuống với tư duy, có điều tôi vẫn rất chú ý, không nuốt Thi đan.

Chỗ cổng nhà, Thẩm Kế không hề vì khí thế của Liễu Dục Chú mà lùi lại.

Giọng điệu cô ta vẫn lạnh lùng, lại hỏi lần nữa: “Anh muốn tìm người nào?”

Liễu Dục Chú nghiêng đầu nhìn vào trong sân.

Đầu mày của gã hơi nhướng lên đôi phát, rồi mới nói: “Một thằng trộm vặt đào mộ, ăn cắp thứ không nên trộm cắp, ta tìm nó đòi lại.”

Giây tiếp theo, thần sắc của gã lại trở nên ác liệt hơn nhiều, ánh mắt khóa chặt lên trên người tôi.

“La Thập Lục, mày bảo là oan gia ngõ hẹp, hay là ông trời chỉ đường, cái thằng Âm sanh tử mày, lại gặp mặt tao rồi.” Trong giọng điệu của Liễu Dục Chú, toát đầy sát khí!

Nhưng lời của gã, lại khiến lòng tôi cực kỳ chấn động.

Không phải là bởi sát khí của gã đối với tôi, mà bởi vì hình dung của gã đối với Âm tiên sinh.

Thằng trộm vặt đào mộ?

Tuy không biết trong quần thể núi Nam Sơn rốt cục đã phát sinh chuyện gì, nhưng đã có thể xác định, Liễu Dục Chú chắc chắn có quan hệ với tộc Khương! Mà tộc Khương cũng có liên quan tới vị đại sư phong thủy an táng trong Phị Phát Quỷ.

Trong đó quan hệ của Dương Hạ Nguyên, lại càng không nói rõ ràng được.

Tư duy của tôi chuyển động cực nhanh, muốn nhả Thi đan ra ngoài.

Lúc này rõ ràng không phải là lúc để hồi phục Nhị Ngũ tinh khí.

Âm tiên sinh dường như nhìn ra được dự định của tôi, ông ta bình thản nói một câu: “Không được nhả.”

“Âm dương nhìn Linh Chính*, người cũng là Sa Thủy, hướng ngồi cần biết bệnh, nếu gặp Chính Thần đặt Chính vị, thì tát nước vào Linh Đường.”

“Thi đan này đã bị dẫn dắt Nhị Ngũ tinh khí đi bù đắp khí bị hao tổn của cậu, nếu ngắt quãng thì lần sau sẽ chẳng còn hiệu quả tốt như vậy nữa, trừ phi cậu nuốt Thi đan.”

Thân người tôi cứng đờ lại, lập tức cũng chẳng biết làm thế nào mới phải.

Liễu Dục Chú, chẳng phải dễ nhằn, bọn họ chưa chắc đã đối phó được.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, Âm tiên sinh lập tức quay người qua, giọng điệu của ông ta bình thản: “Núi sụp xong bèn là mộ loạn, xác của mộ loạn bèn là xác vô chủ, ta lấy vật vô chủ, trộm cắp ở đâu ra?”

“Đồ không có chuyện đưa cho mày bây giờ.”

“Cho dù mày và La Thập Lục có tích oán, mày cũng không động vào nó được.”

Cùng lúc Âm tiên sinh dứt lời, Lưu văn Tam và Trầm mù, cũng lờ mờ thay đổi vị trí đứng, phân biệt đến hai bên trái phải của thùng gỗ, rõ ràng là bảo vệ tôi.

Mặt Liễu Dục Chú đột nhiên biến sắc, giây tiếp theo bèn tức đến bật cười.

“Hay cái câu vật vô chủ, mày nhìn trông được cái cũng quy củ lễ nghĩa, mà thứ nói ra mồm, lại đổi trắng thay đen, mày lại còn dám để cho Âm sanh tử nuốt Thi đan! Hôm nay, tao không những phải trừng trị mày, mà còn phải thay trời hành đạo!”

Liễu Dục Chú là một người chỉ biết đến cái lý, người một khi quá theo lý, thì rất khó thay đổi.

Gã vào nhà phải gõ cửa, cho dù là người ta không mở, cũng tuyệt đối không đạp cửa, coi như là tuân đủ lễ nghĩa.

Lúc này gã nói phải trừng trị Âm tiên sinh, còn phải thay trời hành đạo, rõ ràng chính là phải giết tôi!

Vậy gã chắc chắn sẽ dốc toàn lực!

Trên trán tôi mồ hôi lạnh rịn ra.

Giây tiếp theo, Liễu Dục Chú đột nhiên vỗ thắt lưng một phát, một thanh kiếm đồng thau màu đen lập tức rơi vào trong lòng bàn tay. Gã đang định mở miệng, thì tốc độ của Thẩm Kế cũng rất nhanh.

Vụt một roi, đánh thẳng về phía mặt của Liễu Dục Chú!

“Ăn nói vô lễ với sư tôn, vả miệng!”

Roi này nếu quật trúng Liễu Dục Chú, thì khuôn mặt này nhất định hỏng luôn, sợ là đến răng cũng phải rụng tận mấy cái.

Liễu Dục Chú giơ tay lên vung một phát, gươm đồng liền chém thẳng về phía cây roi.

Mắt nhìn cây roi sắp bị chém đứt, thì một tiếng rung u u vang lên.

Cây roi dài của Thẩm Kế, hóa ra đã quấn thẳng lên trên cây kiếm đồng!

Tốc độ phản ứng của cô ta cực nhanh, thân người vô cùng linh hoạt nhanh như cắt lùi chếch ra phía sau, cây roi dài trong tay giật ra sau một phát!

Liễu Dục Chú hừ một tiếng, cùng lúc nắm chặt lấy chuôi kiếm, thân người bị Thẩm Kế kéo bật chúi ra phía trước một phát.

Ngay tiếp đó, Thẩm Kế lại rút một phát từ thắt lưng ra.

Lần trước tôi đã từng được thấy, trên người Thẩm Kế có hai chiếc roi dài!

Chiếc roi thứ hai này lại quật thẳng về phía trán của Liễu Dục Chú, mức độ xuống tay, không hề chừa chút đường sống nào.

Hoặc là Liễu Dục Chú bỏ kiếm lùi ra sau, hoặc là sẽ bị trọng thương!

Cũng vào lúc này, tay trái của Liễu Dục Chú lại rút chỗ thắt lưng một phát, thứ rơi vào trong tay gã, hóa ra không phải là kiếm gỗ đào, mà là một cái cuốc nhỏ.

Cả cái cuốc dài khoảng tầm bằng cẳng tay, cán cuốc và lưỡi cuốc liền thành một khối, giống như được đúc bằng vàng.

Đồng thời gã cũng lạnh lùng quát lên: “Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương. Giờ này trừ ác, vạn sự cát xương!”

“Cuốc vàng vung lên, Cát đầy núi đồi, người bảo vệ quỷ, rời xa tha hương!”

Vù một tiếng xé gió vang lên.

Cái cuốc đó trực tiếp bổ luôn về phía đầu của Thẩm Kế!

Thẩm Kế hét lên một tiếng, chiếc roi thứ hai chuyển hướng đánh về phía cái cuốc.

Rõ ràng cây roi không phải là kim loại, nhưng lại phát ra tiếng va đập keng keng!

Cái cuốc bị vụt bật ngược lại!

Liễu Dục Chú lộn một vòng, vụt rút mạnh kiếm đồng, đồng thời phần chân xoay vòng vừa vặn đá vào phần cán cuốc bị đánh bật lại.

“Cuốc vàng lại vung, khởi huyệt an tường! Thiên thu bách tuế, phú quý vĩnh xương!” Trong giọng nói ngày càng ác liệt của gã còn chứa đựng thứ sát khí ngày càng mãnh liệt hơn.

Cái cuốc đó bùng lên thứ tốc độ mạnh mẽ hơn, lại lần nữa bổ về phía Thẩm Kế!

Tôi đại khái nghe hiểu ý tứ của chú pháp này, trong lòng ớn lạnh từng đợt.

Đòn thứ nhất, là gã Liễu Dục Chú này nói Thẩm Kế là người chắn đường, bảo vệ quỷ quái, gã phải đánh lùi Thẩm Kế, khiến cô ta tháo chạy thật xa.

Đòn này của gã không có kết quả.

Chú pháp của đòn thứ hai, thì càng vô cùng ác liệt.

Ý tứ của Khởi huyệt an tường chính là thay Thẩm Kế đào huyệt đưa tang, còn muốn cô ta chết không nhắm mắt!



[Giải thích từ dịch giả]

Linh Chính: tức Linh Thần (零神) và Chính Thần (正神). Bản chất của Âm Dương chính là hai chữ Linh Chính, cũng chính là hai dạng khí của Linh Thần và Chính Thần. Linh Thần đại biểu cho khí suy, Chính Thần đại biểu cho khí vượng. Linh Thần tuy là suy nhưng nếu gặp Thủy thì lại có thể chuyển thành khí vượng, Chính Thần tuy là vượng nhưng nếu gặp Thủy lại có thể hóa thành khí suy, hai khí của Âm Dương cũng theo đó mà chuyển hóa. Chính Thần nếu gặp Sơn thì Hình Khí tương hợp, là thực vượng! Linh thần nếu gặp Sơn sẽ là thực suy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận