Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 262: CÓ NGƯỜI KẾ TỤC

Lúc đó, tôi cảm giác cả người đều không ổn chút nào.

Tuy rằng ông nội tôi để lại rất nhiều la bàn vỡ, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy, phải là trấn xác đại hung, sau đó hạ táng thì chiếc la bàn nhái này mới vỡ, cũng giống như góa phụ Liêu vậy, trấn một chút thì không vỡ được.

Không ngờ rằng chiếc la bàn này chỉ trấn bố tôi thôi, mà ngược lại đã có vết nứt.

Ổn định lại tâm trạng một chút, tôi cũng phải chấp nhận sự thực... Sợ rằng là bởi vì trấn bố tôi thời gian lâu quá rồi, dù gì cũng là hắc sát, lúc đó cũng phát sinh không ít biến cố, chẳng bảo đảm được liệu bố có khả năng trở nên hung dữ hơn hay không?

Tay Lưu Văn Tam lôi ra một loạt đinh gỗ đào, không thiếu những chiếc đinh màu đen mà khi đó Phùng Chí Vinh đưa cho lão, phân biệt đóng vào lồng ngực, bả vai, chân đùi và trên trán của bố tôi.

Lão vừa trấn xác, vừa thở dài nói: “Ông là bố ruột của Thập Lục, tôi là bố nuôi của nó, chúng ta đều là vì Thập Lục, nên tôi mới phải trấn đi trấn lại xác ông, lần này lại đắc tội rồi, đợi xong xuôi tôi cúng rượu cho ông, không say không về!”

Rầm...

Trong quan tài đột nhiên khẽ vang lên một tiếng động, chiếc la bàn nhái kia, hóa ra tự mình rơi khỏi đỉnh đầu của bố tôi... lăn ra bên rìa quan tài...

Tôi cũng quỳ xuống, hướng về phía bố tôi dập đầu lạy, sau đó mới đi nhặt la bàn nhái lên.

Cúi đầu chằm chằm nhìn vào vết nứt ở chính giữa la ban, tim tôi như treo lên một nấc, cũng chẳng biết nó có còn dùng được nữa không, và có thể dùng được bao lâu...

Thế này, có còn trấn được cái xác nữ kia nữa không?

Lại nhìn sang bố tôi một cái, xác chết của bố chẳng có biến hóa gì, đinh gỗ đào đóng chắc nịch.

Lưu Văn Tam quệt trán một phát, thở hắt ra một hơi nói: “Không vấn đề gì lớn nữa, đợi xong hết việc rồi, thì lại tìm bố mày uống bữa rượu.”

“Rồi, chú Văn Tam chú cũng bận bịu lâu như thế, giờ cứ đi ngủ một giấc tử tế đã, ngày mai ra sông Dương, còn không ít chuyện.” Tôi hơi thở phào một hơi.

Lưu Văn Tam chằm chằm nhìn tôi mấy giây, sao đó mò từ trong túi ra một chai Nhị Oa Đầu, nhét vào trong tay tôi.

Tôi ngơ ngác không hiểu nhìn lão.

Lưu Văn Tam mới vỗ vỗ vai trái của tôi: “Đầu ngón tay đều bị đâm xuyên cả rồi, chú Văn Tam sợ mày không ngủ được, làm vài hớp rượu trắng, chứ không mày không nhắm mắt ngủ nổi đâu.”

“Rồi.” Trong tâm tôi hơi có chút ấm áp.

Lưu Văn Tam rời khỏi dãy nhà bên, đi qua bên dãy nhà người vớt xác nghỉ ngơi, còn tôi thì cũng về lại phòng mình.

Ngao sói đi đến chân giường tôi nằm xuống, nó dường như cũng buồn ngủ rồi, ngáp dài một cái, vết máu trên mõm đã bị liếm sạch sẽ từ lâu.

Tôi trước tiên vào phòng vệ sinh tắm rửa một chút, rồi mới nhìn chằm chằm lên mặt mình ở trong gương.

Không nhìn không sao, nhìn một phát thế này xong, trên trán tôi toàn là mồ hôi lạnh vã ra.

Lần trước tôi tự mình xem tướng mặt cho mình, nhìn thấy xương Dịch mã sụt xuống, lông mày như than cháy.

Sau đó trong thôn xảy ra bao nhiêu việc như thế, cũng tổn thương đến thân người tôi, khiến tôi gặp nguy hiểm suýt chết.

Lúc này tướng mặt của tôi, còn phải nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều rất nhiều!

Đầu tiên là tóc dựng đứng lên không ít, trông khô khốc khác thường.

Một đường khí xanh từ mép tóc xuyên qua ấn đường, cứ thế xuyên thẳng qua sống mũi, cuối cùng rơi xuống nhân trung.

Khí xanh vào nhân trung, khó sống qua bảy ngày là vong mạng!

Ấn đường, chóp mũi, và vị trí hai gò má, xuất hiện khí đen.

Kiểu tướng người chết này, khó sống qua ba ngày là vong mạng!

Trong lúc hoang mang, tôi dường như phát hiện đầu mình còn như xuất hiện trùng ảnh vậy, tướng người chết ba nhọn sáu mòn cũng đã xuất hiện rồi...

Trong lòng rất áp lực, tôi lắc lắc đầu, lại sờ mò vào cần cổ.

Trong tướng mặt, nếu như trán đen đầu nặng cổ cứng, thì đấy là dấu hiệu không thể cứu vãn được, người ắt phải chết!

Còn may, ngoài tướng mặt ra, những thứ khác đều bình thường.

Cố nhịn cảm giác kinh hãi, tôi không hề bi quan đến mức đó, họa huyết quang đến vừa nhanh vừa gấp, báo ứng mà tôi nhận được nặng như thế này, thì đại biểu cho việc mà bản thân Trần mù vốn dĩ phải chịu đựng, tuyệt đối không hề kém tôi, nếu như không phải khi đó tôi động đến mệnh số, e rằng tối hôm nay người xảy ra chuyện sẽ chính là lão.

Tôi lại há miệng ra nhìn, trên cuống lưỡi không hề có khí đen.

Mò Định la bàn ra, tôi từ từ đem nó đặt lên trên đỉnh đầu.

Đây hoàn toàn là hành động và sự thăm dò một cách vô thức của tôi.

La bàn nhái có thể trấn xác trấn quỷ, thì bản thân Định la bàn chính là một đạo đại phù, coi như là trấn vật Âm dương thuật rất mạnh, tôi gặp báo ứng, và còn bị ngoại tà thâm nhập, hoặc giả cũng sẽ có tác dụng?

Giây phút Định la bàn đặt lên xương Thiên Linh, tôi đột nhiên cảm thấy tầm nhìn rõ nét hơn rất nhiều, làm gì còn ngột ngạt bức bối như thế kia nữa, khí đen cũng rút đi.

Cố nén cảm giác kích động của nhịp tim đập, tôi về lại bên giường, uống một hớp lớn rượu trắng, nằm lăn ra ngủ luôn.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ánh nắng đã chói mắt, tinh thần cả người đều sảng khoái hơn không ít, ngón tay vẫn còn nhâm nhẩm đau, vải băng bó đều bị thấm màu máu.

Lại đứng dậy đi xem một lượt tướng mặt, hôm qua đội Định la bàn trên đầu ngủ một đêm, tôi phát hiện khí đen trên trán tôi, và cả mấy cái tướng mặt người chết kia đều không xuất hiện nữa.

Tuy nói tướng mặt chỉ xuất hiện trong chớp mắt, khó có thể nhìn thấy toàn bộ lần thứ hai, nếu không thì chỉ có thể là vấn đề của tướng mặt trở nên trầm trọng hơn.

Nhưng sơ lược từ tinh khí thần của một người vẫn có thể nhìn ra được.

Giống như một người già ốm nằm viện lâu rồi, ai sắp chết, ai sắc mặt vô hồn, đôi mắt trống rỗng, đều không giống so với những người sắp được xuất viện.

Ngao sói cũng đang ở phía ngoài phòng vệ sinh vẫy đuôi với tôi, nó dường như càng hưng phấn hơn chút so với hôm qua, da mõm lúc lại rung nhẹ lên.

Đánh răng rửa mặt xong, tôi và ngao sói ra khỏi phòng, bà nội đang quét dọn ở trong sân, bà ngoảnh đầu nhìn sang tôi, liền rất vui mừng.

Chuyện ngày hôm qua, không cần thiết phải kể với bà, khiến bà mất công lo lắng.

Bà nội cũng vội bước lại, hỏi tay tôi làm sao thế, tôi nói qua loa đơn giản đôi câu, bà nội mới bảo với tôi, Phùng Chí Vinh phái Phùng Bảo và Phùng Quân qua đây hai lần rồi, tôi chưa tỉnh nên không gọi.

Tôi bèn lập tức đi qua phòng tiếp khách của hậu viện.

Tất cả người vớt xác đều đang ngồi quanh đó ăn sáng, thần sắc Lưu Văn Tam rất sung mãn, đang miêu tả sinh động cảnh tối qua chúng tôi đụng phải xác sát, lão đại hiển thần uy như thế nào, ngao sói thì cắn cái xác sát đó ra làm sao.

Tôi bó tay, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn không ít.

Đương nhiên, Hà Tiên Thủy liên tục cúi đầu, không nói năng gì mấy.

Thấy tôi tới, Lưu Văn Tam liền gọi tôi mau lại ăn mấy miếng cơm trước đã, Phùng Chí Vinh đã đưa người ra tiền viện đợi chúng tôi rồi, bảo tôi qua nhà chính ở phía trước.

Tôi nghe thấy thế, làm gì còn ăn uống nổi nữa? Lập tức vội vàng quay người, lại đi qua tiền sảnh.

Lúc gặp Phùng Chí Vinh, Phùng Bảo và Phùng khuất đang gác ở cửa, bên cạnh Phùng Chí Vinh còn có một người đang đứng.

Khuôn mặt thon dài, lông mày gần thông đến trước huyệt thái dương, ngũ quan rõ nét, đầy đặn có thần.

Đôi mắt thần vận đầy tràn, nét mặt cười mỉm ôn hòa.

Một thân Đường phục lại càng mực thước, rất có cái kiểu cảm giác cao thâm.

Tôi bước tới tiền sảnh, sắc mặt Phùng Chí Vinh lập tức vui vẻ, giới thiệu với tôi: “La tiên sinh, vị này là Trương Nhĩ, Trương tiên sinh, đã tới rất lâu rồi, trước đây tôi từng kể với cậu, Trương tiên sinh trước khi rửa tay gác kiếm, thì vẫn luôn hợp tác với nhà họ Phùng chúng tôi.”

Tôi hít sâu một hơi, cũng đưa tay ra, bắt tay với Trương Nhĩ.

Lúc ánh mắt va chạm với nhau, trong mắt Trương Nhĩ có chút vẻ ngạc nhiên.

“Chính là cậu, giúp nhà họ Phùng sửa phong thủy của Âm trạch? Còn trẻ như thế này, mà đã có thể nhìn ra được chỗ đất Đại tiểu Minh đường, đúng thật là khiến tôi kinh ngạc.”

“Phùng gia chủ nói cậu là cháu trai của La Trung Lương, tôi còn có chút không tin.”

“Hôm nay gặp rồi, quả nhiên trên thần sắc của cậu, có vài phần giống với ông nội cậu.”

Giọng nói của Trương Nhĩ rất chững chạc, lão cũng cười cười nói: “Chỉ có điều, cậu không chỉ Âm thuật có thành tựu, tôi nghe Phùng gia chủ nói, cậu còn biết Dương toán.”

“Âm dương thuật đều không tồi, tại sao không mặc Đường phục của Âm thuật tiên sinh lên người? Cũng để cho người ta biết, La Trung Lương có người kế tục chứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận