Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 12: MẸ TRÒN CON VUÔNG (2)



Ánh mắt tôi nhìn sang cái bụng.

Bụng cô ta không to lắm, phán đoán theo mức độ to nhỏ, thì nhiều nhất cũng chỉ tầm sáu bảy tháng!

Người bình thường nếu sáu bảy tháng sinh, thì trăm phần trăm là đẻ non, nếu không có lồng ấp, đứa trẻ sợ là không sống sót được.

Những suy nghĩ ấy chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay lật váy của cô ta lên.

Đôi chân dài mịn màng, thậm chí vẫn còn chút đàn hồi.

Tôi đặt một tay lên bụng cô ta, ấn nhẹ, mồm khẽ lẩm nhẩm: “Sinh hài linh, tránh dương quan!”

“Thai thiếu tháng, hồn đã toàn!”

“Đặt hối danh, mười hai tháng, cống nến hương, đỡ âm linh!” Tôi học theo giọng điệu của bà nội, câu cuối cùng kéo dài giọng, vô cùng chói tai rợn người, trên mặt sông Dương, hình thành nên từng trận tiếng vọng âm!

Vãng sinh chú này, so với của bà nội, bà niệm là thai đủ tháng, còn tôi niệm là thai thiếu tháng, hồn đã toàn.

Thai đủ tháng thì có thể sinh thường, đứa trẻ chắc chắn bình an, như thế xác nữ có thể yên tâm sinh nở.

Thai thiếu tháng, hồn đã toàn, có nghĩa là mặc dù đứa trẻ chưa đủ lớn, nhưng hồn phách đã đầy đủ, âm thai như thế đã có thể ra đời rồi. Đây là an ủi xác nữ, cũng là để âm thai trong bụng cô ta yên tâm.

Nếu không niệm theo tình trạng thực tế, thì sẽ có vấn đề ngay.

Bên cạnh, Lưu Văn Tam kinh ngạc nhìn tôi, hình như không tin được, tôi cũng có thể phát ra âm thanh như thế!

Thế nhưng cái bụng của xác nữ, lại không có tý phản ứng nào.

Thậm chí tôi còn có cảm giác, cô ta dường như động đậy một cái, rồi không cử động được nữa.

Lúc này tôi mới phát hiện, trên người cô ta bị buộc rất nhiều dây thừng, thậm chí ở chỗ khớp xương, còn bị đóng đinh gỗ đào.

Lưu Văn Tam lại trực tiếp trấn xác cô ta luôn!

Tôi cau mày nói: “Không được trói cô ta, nếu không đứa trẻ không ra đời được.”

Cùng lúc đấy, có một ánh mắt âm u, lạnh lùng hướng về phía tôi.

Tôi ngẩng đầu, mới phát hiện, đôi mắt của xác nữ he hé mở!

Là cô ta đang nhìn tôi?

Ánh mắt ấy âm u, rồi dần chuyển thành đau khổ, dường như đang cầu xin tôi.

Lưu Văn Tam lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, con đàn bà này dữ lắm! Không trấn áp cô ta, căn bản không lên nổi thuyền, bỏ trói, cô ta lập tức xuống nước ngay!”

“Cô ta không tin chú, cũng ko tin mày, chỉ muốn chờ sang ngày mai tự mình sinh âm thai, như thế chẳng ai áp chế được cô ta nữa!”

“Hơn nữa, cô ta chắc chắn sinh được! Ban nãy còn kéo không cho chú lên thuyền kìa, sức còn mạnh lắm!” Lưu Văn Tam nói rất nhanh, như bắn súng liên thanh vậy, liên tằng tằng nói một tràng.

Tôi chắc chắn chọn tin Lưu Văn Tam!

Có câu rằng quỷ nói liên thiên, nếu tôi tin cô ta mà không tin Lưu Văn Tam, thì mới loạn to ấy.

Tôi khẽ hít một hơi, trầm giọng niệm: “Tử mẫu sát, trời không dung!”

“Âm sai đến, vào vạc dầu! Lục đạo cấm, ngục tỳ sống!”

Lúc nãy là khuyên giải, giọng điệu như sơn ca, còn bây giờ là quát mắng cảnh cáo!

Cùng lúc đấy, Lưu Văn Tam ngồi cạnh cũng nghiêm giọng nói:

“Tạ Ngọc Khiết! Tôi nhận lời ủy thác của người nhà cô, đến đón cô về nhà! Vị này là Lưu âm bà tôi mời riêng đến cho cô! Cậu ta đã nói rõ với cô rồi, phải sinh đứa bé ra, thì cả cô với nó mới đi đầu thai được!”

“Nhưng nếu cô vẫn cứ u mê cố chấp, thì sau này, chẳng ai cứu được cô được!”

“Cô cứ nghĩ kỹ đi, rốt cuộc muốn kiếp sau được ông trời bù đắp, đứa bé đầu thai vào gia đình tốt hơn, hay là đưa nó theo cô chịu khổ ở sông Dương này, thậm chí bị âm sai bắt xuống âm giới bỏ vạc dầu!” Thái độ của Lưu Văn Tam, tàn nhẫn hơn nhiều so với tôi.

Đúng lúc ấy, thân thể xác nữ bất chợt co giật một cái, tôi vội ấn bụng cô ta, đồng thời dùng sức tách hai chân cô ta ra!

Mùi máu tanh lành lạnh buôn buốt, khiến người ta rất khó chịu.

Đứa bé, từ từ trồi ra ngoài, tôi mừng rỡ, dùng đôi tay đỡ lấy nó.

Vì thiếu tháng, nó chỉ to bằng bàn tay, nhìn nó không động đậy gì, thậm chí còn có cảm giác như hổ phách hóa ngọc!

Tôi lập tức dùng kéo, cắt đứt dây rốn của nó.

Tiếp đấy, tôi lấy ra một cái cân nhỏ, đặt nó lên, đo cân nặng.

Bà nội đỡ âm linh mấy chục năm, chỉ cần dùng tay nâng là biết được cân nặng.

Thế nhưng tôi không biết, đỡ âm linh cũng có cân số mệnh, chỉ là hơi phiền phức chút thôi.

Đo cân nặng xong, tôi thần sắc trịnh trọng, âm thanh càng trong trẻo, nói to: “Thiên kim nặng một cân một lạng mốt! Sinh vào năm Ất Dậu, tháng Canh Tuất, ngày Mậu Thân, tuổi gà!”

“Mẹ tròn con vuông! Xin chúc mừng!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận