Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 762: NGƯỜI ĐỘC KHÔNG DÁM LÀM THÂN

“Người chết đèn tắt, con không quản Hưng Nhi, vốn cũng không nên quản cha, nhưng tâm của cha quá độc địa.”

“Thế gian có cha bèn thêm một tai họa, việc thế tục cuối cùng của con, bèn là đưa cha lên đường.”

Giọng nói trống rỗng của Dương Thanh Sơn cũng đã có chút khàn khàn, lẫn lộn trong tiếng hồi âm chú pháp lúc trước hắn hô, dài dằng dặc không dứt.

Đôi mắt vốn trợn tròn của Dương Hạ Nguyên, con ngươi đã lồi cả ra, dường như giây tiếp theo là sẽ bắn ra ngoài.

Kiếm xương trắng trong nháy mắt đã ép sát tới ngực y, Dương Thanh Sơn quá mạnh!

Vừa rồi Dương Thanh Sơn ra tay một phát, lập tức liền trấn luôn Xác âm luyến dương một cách nhanh gọn, tiếp đấy lại đối phó với Dương Hạ Nguyên.

Xác âm luyến dương căn bản không có khả năng phản kháng, Dương Hạ Nguyên xem ra càng khó có thể chống đỡ được.

Thanh kiếm xương trắng đó, mắt nhìn liền sắp đâm xuyên tim của Dương Hạ Nguyên.

Cơ thể của Dương Hạ Nguyên đột nhiên vặn một phát thật mạnh sang bên cạnh, hai tay nắm chặt kiếm Mậu Đào điên cuồng xả lực sang bên cạnh!

Y tuy không cách gì thông qua việc xả lực để đẩy Dương Thanh Sơn ra, nhưng vẫn khiến hắn lệch vị trí đi một chút, tiếp đó tay của y đột ngột buông ra một phát!

“Phụp!” một tiếng, thanh kiếm Mậu Đào mà chân Dương Thanh Sơn đang dẫm kia, trực tiếp từ vị trí bả vai của Dương Hạ Nguyên đâm xuyên xuống dưới.

Dương Hạ Nguyên phát ra một tiếng hét thảm thiết đến cùng cực, cả khuôn mặt đều trở nên đau đớn mà hung hãn.

Nhưng cũng bởi vậy, một kiếm mà Dương Thanh Sơn cong người khom lưng đâm xuống kia không hề đâm trúng tim y!

Giây phút Dương Hạ Nguyên buông kiếm Mậu Đào, trong tiếng hét thảm, hai tay của y vụt vỗ mạnh một phát về phía bả vai của Dương Thanh Sơn!

Cả thân người Dương Thanh Sơn lập tức liền bị bắn thẳng ra ngoài! “Ầm!” một tiếng, đập trúng một hàng cây ra ở phía xa, kiếm xương trắng từ trong tay hắn văng ra ngoài.

Lúc này nửa thân người của Dương Hạ Nguyên đã bị máu tươi thấm đẫm, càng đáng sợ hơn là thanh kiếm Mậu Đào cắm vào trong vai y kia, trực tiếp ngập hẳn đến tận chuôi, thậm trí bên trên còn đang xèo xèo bốc khói đen, dường như đang khiến cơ thể của Dương Hạ Nguyên trở nên xìu xuống.

Trong lòng tôi lạnh ngắt, đây sợ rằng chính là công hiệu của Sát phụ chú!

Dương Hạ Nguyên đúng thật là đủ ác, thương tích thế này, mà y vẫn còn có thể đứng được.

“Phụt!” một tiếng, Dương Hạ Nguyên rút mạnh trên vai một phát, thanh kiếm Mậu Đào kia trực tiếp bị rút thẳng ra ngoài!

Máu, rất nhanh liền không tiếp tục chảy xuống dưới nữa...

Khí lưu xung quanh dường như đều trở nên đặc quánh lại, chỉ có điều giây tiếp theo, mặt Dương Hạ Nguyên lại biến sắc một phát.

Y chằm chằm nhìn tôi, giọng khản đến cực độ, gào thét chất vấn: “Mày đã làm gì với trong đây?!”

Tôi nhất thời không phản ứng lại được ý tứ của Dương Hạ Nguyên.

Giây tiếp theo, Dương Thanh Sơn bị đánh bay đã vụt lao quay lại.

Tốc độ của hắn quá nhanh, thanh kiếm xương trắng bị văng đi ban nãy, đã về lại trong tay hắn.

Kiếm này, hắn trực tiếp chém thẳng về phía mặt của Dương Hạ Nguyên.

Dương Hạ Nguyên bị thương là vai trái, y không tiếp tục nhìn tôi, thanh kiếm Mậu Đào trong tay thì vung một phát về phía Dương Thanh Sơn.

Giọng nói của y càng toát ra sát khí ngập tràn.

“Ta nay mang kiếm đối Thiên Đình, Nhị Thập Tứ Sơn làm Thánh linh!”

“Điểm trời trời xanh, điểm đất đất linh, điểm người người trường sinh! Điểm xác xác tan hồn!”

Dương Hạ Nguyên vốn đã biết Đạo pháp, lần trước y chính là dùng An ngũ tinh trấn chú để trấn Dương Thanh Sơn.

Dựa vào bản tính của lão Dương Hạ Nguyên này, Đạo pháp của y sợ rằng cũng chẳng yếu đi đâu được!

Kiếm này phối hợp với câu chú pháp cuối cùng Điểm xác xác tan hồn đó, bèn là hạt nhân của nó! Dương Thanh Sơn động thủ giết y không chừa đường thoát, y muốn diệt hồn của Dương Thanh Sơn, cũng không chừa đường lùi!

Cổ ngữ có câu “Hổ dữ không ăn thịt con!”

Nhưng tôi lại nghĩ đến một câu nói khác, “Người độc không dám làm thân!”.

Hành vi của Dương Thanh Sơn là vì đại nghĩa mà diệt thân, còn Dương Hạ Nguyên thì thuần túy là vì dục vọng cá nhân của bản thân, bao gồm cả đám con cháu chết trong bao năm nay của y, chẳng phải cũng đều dùng để thay y hứng chịu báo ứng trời phạt sao?

Trong nháy mắt tôi suy nghĩ, kiếm này của Dương Hạ Nguyên, đã va chạm với kiếm của Dương Thanh Sơn!

Mũi kiếm va chạm vào nhau, rồi trong nháy mắt lại sượt ra.

Mắt nhìn hai người định đâm một kiếm lẫn nhau, Dương Hạ Nguyên lại không hề có ý đồ tránh né, là định mạng đổi mạng với Dương Thanh Sơn?

Chỉ có điều tôi rất không thể lý giải, Dương Thanh Sơn là xác, Dương Hạ Nguyên là người, thế này thì đánh đổi kiểu gì, Dương Hạ Nguyên chắc chắn cũng không đánh đổi thắng Dương Thanh Sơn được!

Trong nháy mắt tôi liền khẳng định, kiếm này chắc chắn có vấn đề, không chừng đúng là có thể tan hồn thật.

Đang lúc tôi dự định mở miệng nhắc nhở Dương Thanh Sơn, thì Dương Thanh Sơn đột nhiên khựng lại một phát, hắn rút kiếm lùi lại, rõ ràng là không dự định liều chết với Dương Hạ Nguyên nữa!

Dương Hạ Nguyên hơi nheo mắt, cũng rút kiếm về, đồng thời vỗ một phát vào thắt lưng, lập tức rơi vào trong tay, bèn là đá ngũ sắc.

“Đông Bắc đặt Thanh thạch, Đông nam đặt Hồng thạch, Tây nam đặt Bạch thạch, Tây bắc đặt Hắc thạch, huyệt giữa đặt Hoàng thạch!”

“Chú viết: Ngũ tinh Bát địa Thần linh phù hộ!”

“Tuế Tinh bên trái, Thái Bạch bên phải. Huỳnh Hoặc phía trước, Thần Tinh đứng sau. Trấn Tinh canh giữa, tránh trừ tai ương.”

“Yêu dị tai biến, Ngũ Tinh nhiếp ấn! Người chết yên tĩnh, người sống phúc thọ. Lập tức tuân luật lệnh!”

Giây phút Dương Hạ Nguyên dứt lời, năm hòn đá ngũ sắc này liền bị y ném bay ra ngoài.

Bốp bốp khẽ rơi xuống đất, xanh đỏ trắng đen bốn viên rơi xuống xung quanh người Dương Thanh Sơn, viên đá màu vàng kia thì vững vàng đánh lên trên trán của hắn!

Tốc độ của hai người họ đều không chậm, không tồn tại việc Dương Thanh Sơn sơ sẩy.

Chỉ có thể nhìn ra rằng, Dương Hạ Nguyên cũng mạnh! Sức mạnh của y, sợ rằng có thể đuổi kịp Liễu Dục Chú.

Trong thời gian này, cơ thể của Dương Thanh Sơn đã khựng lại rồi, đá vàng hút dính lên trên trán hắn, hắn rõ ràng rung rung tận mấy lần, nhưng vẫn không thể giãy giụa được.

“Lần trước, An ngũ tinh trấn chú này không trấn được mày, tao liền từng nghĩ, thanh thi sát ngậm một hơi thở cuối cùng không trút, làm gì có chuyện đơn giản thế? Tao không biết phải lúc nào mới lại gặp được mày, nhưng tao vẫn cứ dùng máu tim của mấy tên đạo sĩ ngâm mấy viên đá.”

“Mày là do tao sinh tao dưỡng, lẽ nào tao còn không xử lý được mày sao?” Thân người Dương Hạ Nguyên còng xuống chút ít, có điều thương tích trên vai y, đích thực đã hoàn toàn được cầm máu rồi.

Trong thời gian này, y đều chưa từng xử lý, việc này sợ rằng có liên quan đến máu Thiện thi kia?

Nhưng bây giờ tình trạng này, rõ ràng là xoay ngược, hơn nữa còn xoay ngược một cách quá nhanh, quá kinh người.

Giây trước còn là Dương Thanh Sơn muốn sát phụ diệt thân, nhưng bây giờ lại thành Dương Hạ Nguyên sắp sát tử!

Tôi nín thở, chằm chằm nhìn Dương Hạ Nguyên.

Y nói xong câu nói kia, đột nhiên liền cười lên, nụ cười này của y quá đỗi kỳ dị, ngoài sự hưng phấn, còn xen lẫn với những cảm xúc khác mà tôi không hiểu.

Ngay tiếp đó, Dương Hạ Nguyên chầm chậm nhích về phía Dương Thanh Sơn.

Trong lòng tôi treo lên một tảng đá lớn, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, Dương Thanh Sơn nếu như không có sức lực khống chế ngược thì...

Tôi bây giờ bị trói chặt, không có khả năng ra tay, chỉ có thể chằm chằm nhìn bọn họ, trong đầu tư duy chuyển động nhanh như bay.

Cũng đúng vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện, một trong số viên đá rơi dưới chân Dương Thanh Sơn, dường như có dấu hiệu rạn nứt.

Dương Hạ Nguyên đã tới trước mặt Dương Thanh Sơn rồi.

“Mày muốn cha bị một kiếm đâm xuyên đỉnh đầu, cha chỉ có thể cho mày nếm thử một phát, xem đây là cảm giác thế nào, lại khiến mày chết một lần nữa, cha đau lòng.”

“Nhưng mày không chết, lòng cha khó yên!” Lời nói của Dương Hạ Nguyên lại thay đổi, lại còn đổi thành kiểu giọng điệu cha tốt dạy con, nhưng lời nói ra miệng thì hiểm độc đến cực độ.

Tôi nhanh như cắt thu ánh nhìn từ trên viên đá kia về, trong tình thế cấp bách, buột miệng quát lên: “Dương Hạ Nguyên, ông chẳng phải muốn lấy Thi đan sao! Giết hắn ta, ông không lấy được Thi đan nữa!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Đúng thật hơi muộn một chút, xin lỗi mọi người, đích thực tình tiết cần chải chuốt quá nhiều. Ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận