Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 663: THÙ HẬN

Tất cả những việc này phát sinh đều quá nhanh, hơn nữa cuộc đánh đấu này, căn bản không có khả năng cho tôi nhúng tay vào.

Trần mù chẳng qua cũng chỉ là một đao một gậy, vừa mở màn liền bị đánh bay mất trảm quỷ đao và gậy khóc tang, không còn năng lực vào trận, đây hoàn toàn là cuộc đánh đấu sinh tử của Liễu Dục Chú và “Trương Nhĩ”, đến giờ cũng là Liễu Dục Chú chiến bại.

“Thu lại vật kế thừa của Địa tướng Kham dư, lấy Ác thi đan về, Âm dương tiên sinh chỉ cần đời thứ hai mươi sáu, kiếp sau mày đi đầu thai tiếp đi.”

Trương Nhĩ giơ tay lên, nghiên mực trong tay đập thật mạnh về phía đầu tôi.

Tôi đương nhiên cũng không thể nào ngồi im chờ chết.

Trong lồng ngực đã dâng lên quyết tâm liều chết, tôi cũng chẳng để ý được gì khác, trực tiếp rút luôn Định la bàn ra, định trấn Trương Nhĩ!

Cho dù việc này khả năng sẽ khiến Định la bàn trực tiếp vỡ nát luôn, tôi cũng không tiếc gì!

Mặt Trương Nhĩ đột ngột biến sắc một phát, tốc độ lão càng nhanh hơn, quát lên: “Giỏi cái thằng đồ tôn bất hiếu! Muốn chết!”

Cũng đúng vào lúc này, tôi cảm giác lồng ngực rung động một phát, giống như có một bàn tay rạch qua ngực tôi vậy.

Giây tiếp theo, một thứ ánh màu xanh lạnh lẽo xẹt qua, mấy chiếc đinh, âm thầm không tiếng động cắm vào ngực của Trương Nhĩ...

Thân người Trương Nhĩ một phát liền bị đứng khựng lại, bất động không nhúc nhích...

Tôi trong nháy mắt liền nhận ra, cái đinh đó chẳng phải là cây đinh dài tôi rút xuống lúc mở quan tài của Lý Âm Dương sao?

Bởi vì tôi không đóng đinh lại được, vậy nên bèn đem theo trên người!

Thứ ánh màu xanh đó, là Dương Thanh Sơn đang giúp sức?!

Tiếng sấm sét càng lớn hơn, mưa rơi cũng càng lớn hơn, ánh chớp thì càng là rạch qua liên tiếp mấy phát liền, khiến cả cái sân đều ánh lên thứ ánh sáng trắng.

Giây trước, chúng tôi đều đã bị ép đến đường cùng, đây còn chưa phải là chân thân của Lý Âm Dương, chỉ là một Trương Nhĩ bị trúng vong, đã đánh cho chúng tôi gần như không có sức phản kháng.

Tôi thậm chí cảm giác, Dương Thanh Sơn sợ rằng cũng rất khó đối phó với Trương Nhĩ hiện giờ, hắn đang ở bên cạnh đợi cơ hội sao? Biết trên người tôi có thứ có thể khắc chế? Thậm chí đến bản thân tôi cũng không biết, cái thứ này có thể khắc chế Lý Âm Dương.

Lồng ngực tôi phập phồng lên xuống, hơi thở cũng trở nên cực kỳ gấp gáp.

Liễu Dục Chú vốn quỳ sụp trên mặt đất, không ngừng thổ huyết, đột nhiên một tiếng động nặng nề vang lên, gã chuyển thành ngã vật ra đất, ngửa mặt lên trời, áo trên ngực thì bị kéo ra một mảng lớn...

Gã mặt mày phẫn nộ, gào lên một tiếng Dương Thanh Sơn, rồi lại rỉ ra một ngụm máu tươi, cả người đều rũ cả xuống.

“Ngoài thôn có người đang xem kịch, đạo phù Tế Thiên Mạch đó không đủ, ta đi bổ sung, các người tự cân nhắc tử tế, tạm thời không phải là đối thủ của Ác thi đó, thì đừng gượng ép động thủ, hai viên Thi đan này, ta tạm thời lấy đi.”

Giọng nói vang vọng bên tai, tôi lờ mờ nhìn thấy trong màn mưa có người, chỉ có điều tầm nhìn quá đỗi nhòe nhoẹt, lúc âm thanh biến mất, bóng người cũng chẳng còn thấy tung tích nữa.

Tôi có thể khẳng định người ra tay là Dương Thanh Sơn, nhưng hắn nói ngoài thôn có người đang xem kịch, thì đó là ai?

Đột nhiên tôi liền nghĩ tới ba chữ...

“Viên Hóa Thiệu...”

Chẳng để ý được gì khác, tôi trước tiên đoạt lấy cái nghiên mực từ trong tay Trương Nhĩ, vốn định lột bộ Đường phục từ trên người lão xuống, nhưng cây đinh lại cắm bên trên Đường phục, tôi sợ sẽ xảy ra sự cố khác, không dám lột thẳng luôn, nhanh chóng lấy con dao găm dùng đỡ âm linh ra, rạch mấy phát, khiến cả bộ Đường phục bị rạch nát thành mảnh vụn, rồi tiếp tục lột từ trên người Trương Nhĩ xuống, mấy cái đinh đó tôi không động vào, đồng thời tôi cũng lấy cái mũ trên đỉnh đầu Trương Nhĩ xuống.

Làm xong tất cả những việc này xong, tôi cũng chẳng biết Trương Nhĩ có thể hồi phục lại không.

Chỉ có điều tôi lại phát hiện, phía bên dưới lớp áo ngoài của Trương Nhĩ, hóa ra đang mặc là cái áo máu đó!

Bên trên toàn là vết bàn tay kinh dị, đặc biệt là trong mưa, giống như máu không ngừng rớt xuống vậy.

Đột nhiên, trương Nhĩ vụt ngẩng đầu lên, lão hóa ra đã cử động rồi!

Vong nhập vẫn chưa bị dừng lại?

Nhưng lão sao cử động được?

Rầm, Trương Nhĩ một chưởng vỗ trúng ngực của tôi, cái cảm giác đau buốt đó, gần như khiến tôi cảm giác ngực bụng mình sắp bị đánh xuyên, đồng thời lão cũng một phát giật lấy Đường phục trên người tôi, cứ thế mà giật thẳng xuống nửa vạt, tôi kinh hãi, cố nhịn cơn đau, một phát túm lấy Kim toán bàn trong Đường phục, rút một phát ra ngoài.

Trương Nhĩ lần nữa sải bước lên trước, lại là một cú đạp vào phần lưng bụng tôi.

Tôi đã có phòng bị, làm sao còn ngồi im chờ chết được? Một phát đạp ngược lại luôn, có điều sức của lão thực sự mạnh đến kinh người, tôi chỉ cảm giác mắt cá chân đau buốt, giống như sắp gãy luôn vậy.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên trong màn mưa có một bóng đen vụt qua, rầm một tiếng nặng nề vang lên, còn có cả tiếng xương gãy.

Trương Nhĩ vụt phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị đánh cho loạng choạng lao lên phía trước, ngã sấp xuống đất.

Người động thủ lần này, hóa ra là Trần mù vừa kiệt sức ban nãy.

Lão tay cầm gậy khóc tang, không ngừng thở dốc, trong con mắt màu xám trắng đều ánh lên chút màu đỏ máu.

Còn Trương Nhĩ đồng thời với việc chồm qua người tôi, thì còn đập lên trên cánh tay phải của tôi, giật nốt nửa vạt Đường phục còn lại xuống, mà lão còn không ngừng lại, lết thân người trọng thương máu bắn một vũng kia, xông ra sau lưng tôi.

Từ bên hông trực tiếp chạy ra hướng cổng, rồi chạy như điên ra phía ngoài. Mặt tôi lại lần nữa biến sắc, vừa nãy muốn đoạt lại Kim toán bàn, nên tôi liền thuận tay cất Định la bàn đi, chính là nằm trong nửa mảnh Đường phục còn lại, trong đó còn bao gồm cả Nghiên Thiên Can...

Tôi co giò lên cũng lao ra ngoài đuổi theo, tiếng Trần mù vừa thở dốc vừa mệt mỏi, gọi tôi một tiếng bảo tôi dừng lại, tôi làm sao dám dừng?

Lý Âm Dương nhập vong còn chưa chấm dứt, tôi phát này mà dừng lại, Trương Nhĩ đem Nghiên Thiên Can và Định la bàn đi, chúng tôi không chỉ lỗ to, mà ông ta có Định la bàn, thực lực sẽ còn càng đáng sợ hơn nữa.

Chỉ có điều đuổi ra ngoài mấy bước xong, vừa chạy đến ngoài đầu cổng, tôi ngoài cơn đau như lồng ngực bị xé rách ban nãy ra, chỗ phổi còn có một cơn đau nhói bỏng rát truyền lại.

Tôi quỳ sụp xuống mặt đất, dùng sức mà ho, nôn ra ngoài một ngụm máu đen xì xì.

Nước mưa thấm ướt toàn thân, tôi ho đến mức tầm nhìn sắp nhòe nhoẹt hết cả.

Lại đợi lúc tôi ngẩng đầu lên, làm gì còn nhìn thấy hình bóng Trương Nhĩ nữa?

Tôi đấm thật mạnh một cú lên đất, nước bắn lên tung tóe, nhưng đau đớn lại gần như sắp thành tê dại.

Phía sau dần truyền lại tiếng bước chân, tôi khó nhọc quay đầu lại, người bước ra ngoài chính là Trần mù, lão đang dìu Liễu Dục Chú, gậy khóc tang coi như gậy chống.

Trần mù cũng nhếch nhác chưa từng thấy, giọng lão khàn khàn: “Đừng đuổi theo nữa, có đuổi kịp cũng vô dụng, mày không phải là đối thủ của ông ta.”

“Lẽ ra vốn không phải thế này...” Tôi càng khó chịu hơn, trong giọng điệu đều là hối hận ảo não.

“Không phải là mày tính toán có sai sót, mà là sự lợi hại của Lý Âm Dương, chúng ta đều chưa từng được thấy. Còn cả Dương Thanh Sơn... Chú Trần vốn tưởng rằng hắn sẽ ra tay sớm hơn chút, hai đạo sĩ Xuất đạo, hắn còn là xác thanh thi, kiểu gì cũng có thể khắc chế Trương Nhĩ đang trúng vong một chút... Nhưng hắn lại không động thủ...”

“Vừa nãy lời hắn nói mày nghe hiểu rồi chứ? Bên ngoài có người đang xem kịch, hắn bị giam chân rồi, cũng là vừa nãy chúng ta sắp không xong rồi, hắn mới tới giúp đỡ, rồi lại lập tức rời đi...”

Những lời này của Trần mù nói vô cùng nhanh.

Sắc mặt tôi càng tái nhợt hơn, xem kịch, giam chân?

Viên Hóa Thiệu muốn Lý Âm Dương, vậy nên liền không để chúng tôi động tới Lý Âm Dương?

Tôi cố nén nhịn bò từ dưới đất dậy, loạng choạng chạy về phía vị trí cổng thôn.

Cơn mưa trong thời gian này đã ngừng lại.

Ánh trăng dường như sáng tỏ hơn nhiều.

Tốc độ bước chân của tôi rất nhanh, sự đau đớn đã tê dại triệt để, cảm giác chóng mặt liên tục truyền tới, tôi cố nhịn để cho ý thức tỉnh táo.

Khó khăn lắm tôi mới lao đến cổng thôn.

Nhưng cảnh tượng trước mắt, lại khiến mắt tôi trợn như sắp rách ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận