Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 670: VỀ NHÀ

Bên cạnh Dương Hưng và Cố Nhược Lâm vẫn còn lại khoảng tầm mười mấy người bảo vệ bọn họ.

Những người đó đều nhìn sang phía chúng tôi bên này với vẻ uy hiếp, lờ mờ còn lên trước chắn lấy Cố Nhược Lâm và Dương Hưng.

Dương Hưng tiếp tục dìu Cố Nhược Lâm, nghiêng người lên trên một chiếc xe ở trước cổng miếu Thành Hoàng.

Cuối cùng những người đó lần lượt lên xe rời đi.

Bên ngoài miếu Thành Hoàng trống trơn, từ sau khi bọn họ rời đi xong, liền trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Phùng Quân làm một động tác mời, hạ giọng nói: “La tiên sinh, chúng ta qua tập hợp với Trần tiên sinh, Liễu đạo trưởng? Vừa nãy Phùng Bảo gọi điện tới, bọn họ giờ này đang ở bên ngoài thôn Tiểu Liễu.”

Tôi định thần lại, trầm ngâm một lát.

Đơn độc nói riêng chuyện gia cố phù văn, kỳ thực tôi chẳng giúp đỡ được gì, dùng thuật phong thủy để trấn áp, thì bây giờ bên ngoài thôn Tiểu Liễu cũng chẳng có môi trường đó, bởi vì Viên Hóa Thiệu đã dùng một luồng gió ác xung kích thôn Tiểu Liễu rồi.

Tôi bây giờ qua đó, cho dù là muốn làm gì, cũng đều chỉ có một lựa chọn, chính là tìm ra nguồn gốc của luồng gió ác đó.

Tôi không được vào thôn, cũng không thể đối phó với Lý Âm Dương, càng không thể nào trực tiếp đấu với Viên Hóa Thiệu, có qua cũng chỉ có thể nhìn không mà thôi.

Lúc trước kế hoạch đã xác định rồi, phải từ những phủ đệ khác của Viên Hóa Thiệu, cùng với Viên Thị Âm Dương Trạch rút tay đối phó với y, ra một chiêu rút củi đáy nồi.

Ngay sau đó tôi bèn bảo với Phùng Quân, đưa tôi qua phố cổ, tôi ở đó đợi chú Trần và Liễu đạo trưởng bố trí xong, tiện thể tôi cũng lên kế hoạch một chút xem tiếp sau nên xuống tay từ chỗ nào.

Tôi bảo Phùng Quân đem việc tôi cần kế hoạch cũng thông báo một chút cho Trần mù và Liễu Dục Chú, phùng Quân gật đầu biểu thị đã hiểu.

Sau khi lên xe, Phùng Quân cũng không lái xe, mà sắp xếp một người lái, hắn ngồi trên ghế lái phụ gọi điện thoại hoàn thành những việc mà tôi giao.

Ngồi trên hàng ghế sau, tôi mò cây Bút Địa Chi kia ra, mân mê trong tay.

Kỳ thực lúc trước khi ba người chúng tôi ở trong phòng bệnh, đều đã cùng lên kế hoạch rồi.

Nguyên nhân tôi nghĩ kế hoạch, kỳ thực còn có một điểm, chính là lúc Lý Âm Dương nhập vong vào Trương Nhĩ, tôi nhìn thấy một Địa tướng Kham dư khác biệt.

Đồng thời tôi còn có một tầng lĩnh ngộ khác về mệnh số này của Âm dương tiên sinh.

Trương Nhĩ từng hỏi tôi, tin Phong thủy không?

Bây giờ tôi không thể hỏi ngược lại bản thân có tin Phong thủy phông, hoặc giả nên hỏi là, bản thân có tin Mệnh không?

Âm dương đối lập mà sinh, là khởi nguồn của Ngũ hành, là căn cơ của Bát quái, là gốc rễ của Mệnh.

Âm dương tiên sinh, được trời đất phù hộ tạo hóa, độ cứng của Mệnh, người bình thường không tưởng tượng nổi, càng là việc không thể đo lường nổi.

Lý Âm Dương, tuyệt đối là người tin Mệnh đến cực độ.

Trực tiếp dùng mệnh số tương khắc để bảo vệ bản thân.

Nếu như tôi có thể hiểu được tất cả những thứ này, tôi há chẳng phải cũng có thể bảo vệ chu toàn cho mình sao!

Còn về thứ Địa tướng Kham dư khác biệt kia, tôi vốn cho rằng Trấn vật phù chỉ có thể trấn quan tài, người chết, hoàn toàn không ngờ rằng, nó hóa ra còn có thể trấn được Đạo thuật mà Liễu Dục Chú đang thi triển!

Chằm chằm nhìn cây Bút Địa Chi này, tôi mới biết, tại sao tôi biết bao nhiêu Địa tướng Kham dư như vậy, mà bản thân trước sau vẫn rất yếu.

Nhận thức của tôi, trước sau vẫn nằm trên bề mặt của Phong thủy, chứ chưa vào được đến tầng nhận thức sâu bên trong.

Chỉ là nhận thức này... Nếu như không có người đi trước chỉ dẫn thì quá khó quá khó.

Nếu như Liễu Dục Chú vung kiếm lên với tôi, tôi làm gì có gan vẽ phù đi chặn?!

Hơi không chú ý chút, là mất mạng ngay tại trận.

Lòng bàn tay hơi hơi rịn mồ hôi, tôi bây giờ hỏi đi hỏi lại bản thân, tôi có tin Mệnh không?

Tôi có thể xác định mà nói rằng tôi tin Mệnh.

Nhưng nếu như có một con dao chắn trước mặt tôi, trực tiếp đòi chặt bỏ đầu tôi, thì tôi chắc là không làm được giống như Lý Âm Dương, tay không cầm bút đi đỡ.

Nghiên Thiên Can không nằm trong tay, chỉ đơn thuần là Bút Địa Chi, hoặc giả cũng chẳng có công hiệu gì?

Mặt đường bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu trở nên quen thuộc, đã gần đến phố cổ rồi, tôi xua bỏ tất cả những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu đi.

Tôi không biết có thể ở lại phố cổ bao lâu, nhưng tôi quyết định sẽ bầu bạn tử tế với bà nội và Từ Thi Vũ, chú Văn Tam tôi cũng lâu lắm không gặp rồi.

Mấy ngày Từ Thi Vũ tới viện chăm sóc tôi, tuy không nói rõ, nhưng tôi biết cô ta rất mong tôi tới, hơn nữa, mẹ tôi lâu lắm chưa xuất hiện rồi, tôi cũng có chút muốn gặp mẹ.

Chuyến này đấu với Viên Hóa Thiệu, lại cần vật lộn với Lý Âm Dương, là nguy hiểm lớn nhất mà tôi phải đối mặt, đúng thật là giắt đầu lên trên cạp quần, hơi không chú ý tý, là sợ rằng liền chẳng có gì để mà sợ rằng nữa.

Chẳng mấy chốc, xe đã vào trong phố cổ, rồi lại đến căn nhà cũ ở phía sau.

Đến vị trí tấm bình phong ở tận cùng con phố, xe liền chẳng cách gì lái tiếp vào trong nữa.

Một kiến trúc nhỏ bé dạng giống như miếu Thổ Địa đã được xây xong, Kỳ lân đồng được đặt ở trong theo yêu cầu ban đầu của tôi, bên trên bình phong cũng không còn vết nứt nữa.

Sự tồn tại của Kỳ lân đồng, đã triệt để trấn được phong thủy của con phố này.

Tôi định thần lại, trong lòng cũng chắc chắn thêm vài phần.

Phùng Quân cũng rất biết ý, không đi lên phía trước tôi.

Tôi sải bước đi qua đoạn đường cuối cùng, đến trước cổng căn nhà cũ.

Lúc này căn nhà cũ đã hoàn tất triệt để rồi, hai bên cổng nhà treo câu đối, sau khi vào trong căn nhà, thậm chí còn có cả chậu cây cảnh.

Gian chính ở trên đầu, bên trong cũng bày đầy đồ gia dụng bằng gỗ mộc, những món đồ gỗ gia dụng đó rất có cảm giác cổ kính, chắc là giá trị không nhỏ, tôi một phát liền nhìn thấy bà nội đang quét dọn trong sân.

Phần lưng bà hơi có chút còng còng, mái tóc bạc phơ được cái chải rất gọn gàng.

Còn chưa đợi tôi gọi ra hai chữ bà nội, vù một tiếng, một bóng đen màu xanh đen trong nháy mắt đã từ bên hông ép tới!

“Tiểu...” Chữ Hắc kia còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, Tiểu Hắc đã chồm lên trên người tôi.

Thân người này của tôi, làm sao có thể đỡ nổi cú chồm này của Tiểu Hắc? Huống hồ thời gian này, thân hình của Tiểu Hắc rõ ràng đã lại to thêm đôi phần.

Rầm một phát, tôi trực tiếp bị nó chồm lên đè ngã ra đất.

Tiểu Hắc còn dí vào mặt tôi liếm một phát, cái đầu ngao to đùng dụi qua dụi lại lên đầu tôi.

“Con Tiểu Hắc này! Nhanh tránh ra, Thập Lục khó khăn lắm mới tới một chuyến, đừng có để bị mày làm cho hết hồn luôn!” Bên cạnh truyền lại tiếng quát của Lưu Văn Tam.

Tiểu Hắc khẽ sủa một một tiếng, có điều không hề dữ, ngay tiếp đấy nó lại sủa thêm vài tiếng, giống như đang tranh luận với Lưu Văn Tam vậy.

“Tiểu Hắc... Mày để tao dậy đã...” Tôi cười khổ nói, đồng thời giơ tay ra xoa xoa đầu Tiểu Hắc.

Nó lúc này mới tránh ra cho tôi dậy.

Sau khi bò dậy xong, tôi mới nhìn thấy Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi đều đã từ trong phòng ra ngoài rồi, có điều tôi không nhìn thấy Từ Thi Vũ.

Bà nội cũng bỏ cái chổi trong tay xuống, mặt mày hớn hở nhìn tôi.

Tôi phân biệt chào hỏi mọi người, bà nội cũng đi đến trước mặt tôi, dùng sức kéo lấy tay tôi.

“Việc đều làm xong hết rồi à?” Giọng điệu của bà nội rõ ràng toát ra vẻ mừng rỡ.

Hà Thái Nhi thì bê ra một chậu nước, bảo tôi rửa mặt chút.

Bà nội lúc này mới buông tay tôi ra, tôi rửa mặt một phát xong bảo với bà nội, việc vẫn chưa làm xong, tôi nhân tiện bây giờ không có việc gì, nên tranh thủ qua thăm bà và chú Văn Tam, dì Thái.

Giọng điệu của Lưu Văn Tam rõ ràng có chút bất bình, nói: “Còn nhớ đến chú Văn Tam mày? Xua chú qua đây, ở đây có chuyện quái gì đâu, thành đến hầu hạ cho bọn hoàng bì tử, ngày nào cũng phục vụ thịt gà ngon cho ăn, cũng chẳng thấy con già mò đến.”

“Ngoài hai hôm trước trên nến trong nhà vô duyên vô cớ có thêm mấy cái móng ra, chú nghĩ là, chắc là có con Hoàng bì tử già định làm chút gì đó, mà không có gan tự mình đến, nên xài chút bàng môn tả đạo?”

“Phải đợi hôm nào chú uống thêm mấy chén, rồi thịt hết toàn bộ chúng nó cho mày làm áo khoác hoàng bì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận