Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1118: KẾ NHIỆM ĐẠI TRƯỞNG LÃO!

Cô ta nhấc tay bèn đem văn thư đưa cho Khương Manh.

Khương Manh đem nó đặt vào trong khay xong, bèn nâng khay lên, hướng về phía khán đài ra hiệu.

Đột ngột, tiếng kèn sáo càng vang dội hơn.

Hơn nữa lúc này sự trang nghiêm đã tan đi rất nhiều, thứ còn lại chính là hân hoan, đám đông của tộc Khương cũng đang hoan hô sôi động!

Kỳ thực cả buổi đại lễ, từ khi Thẩm Kế lên đàn tế quỳ bái, niệm văn thư, lại tới lúc này, chẳng qua chỉ chưa đầy một giờ đồng hồ, không hề có gì phức tạp.

Tiếng hoan hô kéo dài khoảng hơn mười phút, Thẩm Kế trên đàn tế, đột ngột nhấc một tay lên.

Động tác này của cô ta, khiến tất cả người tộc Khương đang hoan hô, gần như đồng thời im lặng như tờ!

Thẩm Kế lúc này, khí trường rõ ràng càng điềm tĩnh hơn so với trước, con mắt lạnh lùng đó, trông cũng càng uy nghiêm hơn.

Giọng nói trong trẻo, vang dội khắp cả khu sân bãi.

“Ngày lành hôm nay, tộc Khương cũng có song hỷ, đạo sĩ hộ vệ nhà họ Liễu, sẽ giao nhận chức vụ Đại trưởng lão! Mời Đại trưởng lão Liễu Tam Nguyên, người kế nhiệm Liễu Dục Chú, lên trên đàn tế!” Ánh mắt của Thẩm Kế, hướng lên trên khán đài, vị trí của Liễu Tam Nguyên và Liễu Dục Chú.

Liễu Tam Nguyên đứng dậy, ông ta khoát hai tay sau lưng, trực tiếp sải một bước lên trước, hạ chân trên lưng tựa của chiếc ghế ở bậc thang phía dưới.

Tốc độ của ông ta hơi nhanh hơn, Liễu Dục Chú thì hơi lùi sau chút ít, hai người căn bản không hề đi theo lối đi thông thường của khán đài, bật người đôi ba phát, liền trực tiếp xuống khỏi khán đài.

Lúc ở tầng cuối cùng, bèn tiếp lực nhảy bật một phát, trực tiếp lên thẳng đàn tế!

Sau khi lên đàn tế xong, Liễu Tam Nguyên và Liễu Dục Chú phân biệt phủi phủi ống tay, một tay giữ phất trần, tay còn lại khoát sau lưng, đi về phía mặt Dương của đàn tế.

Lúc này Thẩm Kế không nói một lời, còn Liễu Dục Chú và Liễu Tam Nguyên thì tới phía trước và sau của cái đỉnh đồng đó, Liễu Tam Nguyên nghiêng người vung tay, giữa ống tay áo của ông ta ánh bạc xẹt qua, dưới ánh nắng chiếu rọi, ba cây hương đang cháy đó lại vụt lên ngọn lửa, nhanh chóng cháy bùng lên.

Ba làn khói xanh bốc lên, Liễu Tam Nguyên tràn ngập khí thế, hô lên: “Quỳ xuống!”

Liễu Dục Chú bịch một phát, quỳ xuống trước đỉnh đồng!

Cho dù là quỳ, lưng gã vẫn cứ thẳng tắp, không hề khom cúi một tý nào.

Liễu Tam Nguyên vung phất trần trong tay một cái, trầm giọng hô lên: “Đạo sĩ Liễu Dục Chú, vào hôm nay, tiếp nhận chức vị Đại trưởng lão nhà họ Liễu!”

“Ta là Đại trưởng lão đời thứ mười bảy của nhà họ Liễu, Liễu Tam Nguyên, trao y lễ miện!” Giây phút dứt lời, Liễu Tam Nguyên một tay lấy mũ đội đạo sĩ trên đỉnh đầu xuống.

Sau khi lấy mũ đội xuống, đỉnh đầu của Liễu Tam Nguyên, lại vẫn còn quấn một lớp vải trắng, che chắn đầu tóc của ông ta.

Tôi nhìn ra được, e rằng Liễu Tam Nguyên làm vậy là bởi tôi đã nhìn thấu ông ta, ông ta sợ người khác cũng phát hiện ra Thỉnh thần pháp, vậy nên trên chi tiết có sự chú ý.

Liễu Dục Chú hai tay giơ cao đón lấy, lại chú ý cẩn thận đội lên trên đỉnh đầu mình.

Vải mỏng che đi khuôn mặt của Liễu Dục Chú, khoảng cách gần rồi, lớp vải mỏng này không đủ để che chắn tầm nhìn, nhưng sau một khoảng cách nhất định, thì đủ rồi.

“Khởi thệ!” Liễu Tam Nguyên trầm giọng hô lên.

Liễu Dục Chú không hề đứng dậy, gã chỉ dùng tay phải khép hai ngón trỏ và giữa lại, giơ cao quá đầu, trịnh trọng trầm giọng hô lên: “Ta nay đem bút đối Thiên đình, Nhị Thập Tứ Sơn làm Thánh linh!”

“Khổng Thánh ban ta Tâm lung linh, trong tâm chỉ trữ Hạo nhiên khí!”

“Tru diệt ác đồ đầy bạo ngược, nếu không móc tim trả Tam Thanh!” Tiếng của gã vang dội như chuông, khí thế thì càng nghiền nát tất cả người có mặt!

Mà lời thề đó, tôi hơi có chút quen, nội dung của nó càng không chút đường lùi...

Sau khi Liễu Dục Chú dứt lời, dư âm đó vẫn liên miên không dứt giữa hiện trường.

Gần như tất cả đạo sĩ, đồng thời đứng dậy, hô lên: “Duy phục Thiên địa khai trương (*), ngày lành tháng tốt, cung nghênh Đại trưởng lão tại vị!” Âm thanh vang dội đó, còn càng hình thành hồi âm!

Liễu Dục Chú không tiếp tục quỳ nữa, mà đứng dậy.

Giây phút đó, bóng lưng của gã, dường như đều đã cao vượt Liễu Tam Nguyên!

Hình bóng của Liễu Tam Nguyên, mắt thường có thể thấy được cũng hơi hơi còng xuống một chút.

Chỉ có điều, trên mặt ông ta toàn là nét cười.

Liễu Dục Chú nhìn quét khán đài một vòng, lúc này mới lại lần nữa hướng về phía đỉnh đồng tế bái.

Liễu Tam Nguyên lại lần nữa cao giọng nói: “Hôm nay đại hỷ, tộc Khương có một khách quý, mời Âm dương tiên sinh La Thập Lục lên đài, thay tân Đại trưởng lão gieo quẻ!”

Lần này người đứng dậy, bèn không phải Liễu Hóa Dương nữa, mà là Liễu Hóa Đạo.

Lão thần sắc trang nghiêm, sau khi quay người xong, cung kính nhìn sang tôi, làm một động tác mời.

Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy.

Đương nhiên tôi không có bản lĩnh của đạo sĩ nhà họ Liễu, chỉ có thể đi theo lối đi thường của khán đài.

Lần này, tôi bèn nằm trong tầm mắt của tất cả người tộc Khương, cùng với đạo sĩ nhà họ Liễu rồi.

Một mạch lên đến trên đàn tế, ánh mắt của Thẩm Kế đang nhìn tôi.

Liễu Dục Chú thì quay lưng về phía tôi, mặt hướng về phía đỉnh đồng.

Sau khi đưa tôi lên trên đàn tế xong, Liễu Hóa Đạo bèn vội vã xuống dưới, giống như lão không có tư cách đứng ở đây vậy.

Liễu Tam Nguyên thì rút từ trong ống tay áo ra một tấm thẻ tre, giao vào trong tay tôi.

Tôi xem qua xong, thứ được viết ở trên chính là sinh thần bát tự của Liễu Dục Chú!

“Năm Canh ngọ, tháng Nhâm Ngọ, ngày Đinh Tỵ, giờ Ngọ.”

Tôi hạ giọng lẩm bẩm: “Hạ chí?”

Tiếp đấy, tôi bèn xếp bằng ngồi luôn xuống đất, đồng thời từ trong rương đồng, lấy Kim toán bàn ra.

Vào giây phút tôi chuẩn bị ngồi xuống dưới đất, dưới người lại êm ru một phát, rõ ràng là Liễu Tam Nguyên quật phất trần một phát, tấm bồ đoàn đó bèn tới phía dưới người tôi.

Hai mắt tôi nghiêm trọng, chằm chằm nhìn bàn tính, tay phải hạ lên trên, trong tiếng lách tách, một bộ tướng quẻ, đã xuất hiện trên Kim toán bàn!

Quẻ này, tôi hoàn toàn là đang bói mệnh số một cách bình thường.

Nhưng nội dung của tướng quẻ lại khiến lòng tôi kinh hãi, mặt đột ngột biến sắc.

Ánh mắt Liễu Tam Nguyên sáng rực chằm chằm nhìn tôi, đợi ngón tay tôi dừng lại, bèn trầm giọng nói: “Quẻ này thế nào?”

Tôi không ngẩng đầu, tay ấn lấy bàn tính, giọng nói toát lên vẻ khản đặc.

“Quẻ đại hung.” Giây phút tôi vừa dứt lời, mặt Liễu Tam Nguyên biến sắc mạnh.

Rõ ràng, bầu không khí của toàn bộ khu sân bãi, cũng trong nháy mắt thay đổi rồi!

[Giải thích từ dịch giả]

Duy phục: kính ngữ dùng trong lễ tế, trong đó, ‘Duy’ mang nghĩa ‘kính mời’, ‘Phục’ mang nghĩa ‘phủ phục’.

Thiên địa khai trương: dùng trong tế văn, mang nghĩa giờ lành hoặc ngày lành tháng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận