Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 562: AN MÔN CHÚ

Lúc này ở cổng chính của tiền viện, Phùng Khuất đang vội vã đi vào.

Bên cạnh hắn là ngao sói đi theo.

Thể hình của ngao sói lớn hơn không ít, lông tóc trong màu đen còn ánh lên tia màu xanh, xen lẫn với chút màu đỏ thẫm.

Con mắt vốn đỏ au của nó, cũng đã thành một thứ màu quái dị.

Nhìn thấy nó, tôi vô cùng mừng rỡ.

Nó cũng vui vẻ chồm về phía tôi, hai cái chân trước một phát đặt lên trên vai tôi.

Tôi đứng trước mặt nó, trông rất gầy gò nhỏ bé!

Có điều sắc mặt Phùng Khuất lại có chút ngại ngùng, ngập ngừng định nói lại thôi.

Phùng Chí Vinh nhíu mày hỏi một câu: “Trần tiên sinh đâu?”

Tôi cười bảo Tiểu Hắc đừng quậy nữa, tôi không giữ nổi nó, đồng thời cũng thắc mắc nhìn ra phía cổng, Trần mù vẫn chưa vào à?

Phùng Khuất mới cười khổ nói: “Trần tiên sinh nói, ra ngoài lâu quá rồi, phải ở nhà với con gái cháu trai, sau đó ông ấy còn nói, trò giỏi hơn thầy hậu sinh khả úy, La tiên sinh nay đã sớm hơn xưa rồi, bảo tôi nhắn một câu, nói chuyện này phải để La tiên sinh một mình giải quyết.”

“Việc này...” Phùng Chí Vinh mất tự nhiên nhìn sang tôi.

Sắc mặt vừa đỡ hơn chút của Sài Dục, cũng trở nên càng mất tự nhiên hơn.

Thân người tôi thì cứng đờ lại một phát, trong lòng cũng ngẩn ra.

Phùng Khuất lại nhỏ giọng nói: “La tiên sinh, Trần tiên sinh còn có nhắn, ông ấy bảo tôi không cần tránh né người khác, trực tiếp nói thẳng với cậu. Tôi có thể nói được không?”

Tôi gật gật đầu, bảo nếu đã là sắp xếp của chú Trần, thì hắn cứ làm theo là được.

Phùng Khuất hít nhẹ một hơi, dường như là định thần lại, rồi mới nghiêm túc nói: “Trần tiên sinh nói, bốn chỗ đại hiểm sông Dương, Huyền Hà, quần thể núi Nam Sơn, Kế Nương Phần, trong khoảng thời gian này cũng có rất nhiều phiền phức nguy hiểm, La tiên sinh cậu đều kinh qua rồi.”

“Trên một số cấp độ nào đó, ông ấy thấy cậu đã có thể so bì được với Âm thuật tiên sinh năm ấy.”

“Đi tới các vùng đất hiểm yếu, hoặc là kẻ thù rất nhiều thì cậu cần có người giúp đỡ, đối mặt với một con quỷ Bạch y sát hóa Huyết y cộng thêm một cái xác sát thông thường, cậu chắc chắn có thể đối phó được.”

“Nếu như cậu không đối phó nổi, hoặc là trong những chuyện này gặp phải nguy hiểm gì, thì hoặc giả là mấy ông ấy sai rồi, cho cậu quá nhiều tâm lý dựa dẫm, còn nữa là về đến thành phố Nội Dương, cậu giảm mất rất nhiều tính cảnh giác...”

“Ông ấy còn nói... Bạch y sát hóa Huyết y, trước mặt mấy lão già như ông ấy thì là quỷ quái rất hung dữ, nhưng trước mặt cậu, cậu có gan đi đối phó với xác sống dừng xác trăm năm, nó chẳng qua chỉ là thứ rắc rối nhỏ, nhiều nhất là có chút khó nhằn mà thôi.”

“Ông ấy còn nói...”

Phùng Khuất lại ngậm miệng, rõ ràng là không mấy dám nói ra.

Lời của Trần mù, đã khiến tôi suy nghĩ sâu sắc.

Tôi ngẩng đầu nhìn Phùng Khuất, bảo hắn không cần ậm ừ lúng búng, nói luôn câu sau ra.

Phùng Khuất lúc này mới thở dài một tiếng, nói: “Ông ấy nói, nếu như cậu đúng là không đối phó nổi với Bạch y sát hóa Huyết y, thì suy nghĩ một chút về việc rửa tay gác kiếm đi, hoặc giả đây chính là mệnh số.”

“....” Tôi bật cười.

Phùng Khuất bị dọa không nhẹ, tôi thì chẳng giận.

Bởi vì tôi hiểu ý tứ những lời này của Trần mù rồi.

Lão đúng thật là suy nghĩ kỹ càng chu đáo, đồng thời cũng đủ hiểu tôi.

Lão bảo tôi giảm rất nhiều tính cảnh giác, nói cùng vô cùng chuẩn xác.

Nghĩ lại một chút, so với Kế Nương, Lữ Xảo Nhi đúng thật chẳng là gì cả.

Lại đi so với huyết sát hóa thanh thi Tiểu Niếp, Từ Bạch Bì, lão góa, thậm chí là Mạnh Hân Thư.

Có ai không lợi hại hơn Lữ Xảo Nhi?

Nếu như tôi đúng là không chút tiến bộ, rời khỏi Lưu Văn Tam và Trần mù xong, đến con vong khách cũng không đối phó nổi, thì đúng thật không xứng xưng mấy chữ Âm dương tiên sinh này rồi, cũng có lỗi với truyền thống Địa tướng Kham dư.

Cầm Kim toán bàn, Định la bàn, còn có tác dụng gì? Chẳng bằng rửa tay gác kiếm, tránh chuốc vạ vào thân.

Trần mù không phải không giúp tôi, mà là đang dạy tôi, muốn thành sự, bắt buộc tự thân phải cứng rắn lên.

Huống hồ, lão cũng đưa ngao sói tới!

Một ngao sói càng hung hãn hơn so với trước đây!

Thần sắc của Sài Dục càng bất an hơn.

Phùng Chí Vinh cũng nhíu mày, có điều ông ta không mở miệng nói gì thêm, mà chỉ chằm chằm nhìn tôi, có vẻ nghĩ ngợi.

Tôi xoa xoa đầu ngao sói, cái đầu ngao to đùng, lông rất mềm mượt dễ chịu.

“La tiên sinh, hay là tôi đi...” Sài Dục cuối cùng không nhịn nổi mà mở miệng.

Phùng Chí Vinh xua xua tay, ngắt lời của Sài Dục.

“Sài gia chủ, ông yên tâm đi, La tiên sinh có sự chắc chắn, ông nên biết, cậu ta là cháu trai của Âm thuật tiên sinh, lại là đồ đệ của Thiết khẩu Kim toán, nhà họ Sài đối với cậu ta mà nói, chỉ là một nơi nhỏ mà thôi.”

Sài Dục không nói thêm gì nữa.

Tôi vỗ vỗ đầu ngao sói, tư duy cũng hoàn toàn bình ổn lại.

Tôi cũng nói với Sài Dục, bảo ông ta không cần lo lắng, bây giờ tôi đi bố trí trước một chút để tiền viện nhà họ Sài yên ổn, đêm nay không bị Sài thiếu gia và Lữ Xảo Nhi vào trong quấy nhiễu.

Đợi ngày mai, tôi sẽ dùng biện pháp toàn vẹn giải quyết chuyện này.

Trong mắt Sài Dục cũng có vẻ quyết liều, gật gật đầu nói được, ông ta tin tôi, cũng chỉ có thể tin tôi thôi.

Đồ mà nhà họ Sài chuẩn bị cho tôi, toàn bộ đều nhét vào trong một cái bọc vải, máu chó đen thì đựng trong tận mấy cái chai nhỏ, những món đồ khác thì để lẫn với nhau.

Còn về con gà trống thì tôi chưa động đến, nó bị buộc ở góc bàn trong sảnh chính.

Cầm lấy bọc vải, tôi cũng bảo Sài Dục dẫn cháu gái họ ông ta theo tôi ra ngoài.

Một mạch lại đi về phía vị trí hậu viện.

Xuyên qua hành lang, đi được một đoạn.

Cuối hành lang có một cánh cửa, sau khi đi ra xong, có một khu đất trống nhỏ, phía trước chính là hậu viện.

Sau khi tôi bước qua cửa xong, liền làm một động tác ngừng lại, bảo bọn họ đừng ra ngoài.

Chẳng nhìn hậu viện nhiều, tôi lấy Định la bàn ra, không vào hậu viện, Định la bàn liền chẳng bị ảnh hưởng gì mấy, có thể phân biệt được phương vị.

Rất nhanh, tôi đã tìm ra nhiều phương vị, trước tiên rắc hùng hoàng ra, hơn nữa còn dùng máu chó đen để tưới.

Thời gian khoảng tầm nửa tiếng đồng hồ, phía trước cánh cổng hành lang này, đã bị tôi vẽ ra mấy hình vẽ dạng ô vuông.

Tôi lẩm nhẩm nói: “Thiên có Tam Kỳ, Địa có Lục Nghi, Ngọc Nữ canh cửa, hung sát tránh xa.”

“Tấn tài tấn hỷ, đại cát đại lợi, kim ngọc đầy nhà, phú quý trường mệnh, lập tức tuân luật lệnh!”

Trong lúc nói, tôi cũng phân biệt dùng số lượng tiền tuế không giống nhau, rắc vào bên trong các ô vuông trên đất.

Đồng tiền dựng đứng một cách vững chãi, không có một đồng nào đổ xuống!

Đây là An Môn Chú trong Trạch kinh.

Đạo sĩ chính phái nhà họ Liễu có các loại các kiểu chú pháp trấn quỷ, phá tà, Thần bà cũng có rất nhiều phù đuổi tà.

Trong Trạch kinh của Địa tướng kham dư, cũng có không ít các chú pháp nhắm vào phong thủy.

An môn chú vốn được sử dụng lúc nhà lắp cửa mới, để cầu khí lành ngập cửa, phúc lộc đầy nhà, đồng thời cũng có tác dụng tránh tà.

Sau khi cửa mới được lắp xong, dùng An môn chú, Ngọc nữ canh cửa một ngày, sau đó quanh năm đều khó có quỷ quái vào được trong nhà.

Cánh cửa nối với hậu viện này của nhà họ Sài, miễn cưỡng có thể dùng An môn chú, cũng do nguyên nhân không phải là cửa mới, nên bắt buộc phải có Ngọc Nữ liên tục canh mới có tác dụng, nếu như không giữ nổi, thì vẫn sẽ bị phá. Suy nghĩ xác định xong, tôi cũng quay đầu, chằm chằm nhìn cô cháu gái họ này của Sài Dục.

Cô ta khoảng tầm gần hai mươi tuổi, để mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, dung mạo ở khoảng nhỉnh hơn mức trung bình.

Nhà họ Sài gia giáo nghiêm ngặt, nữ giới tầm tuổi này của cô ta còn mấy người nữa, nguyên nhân chọn cô ta cũng rất đơn giản.

Gan cô ta, to hơn so với người khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận