Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 427: NÚI LỞ

Trước thời điểm này, lúc tôi nhìn tướng mặt của Dương Hạ nguyên, y rõ ràng có dấu hiệu càng trường thọ hơn.

Nghe Âm tiên sinh nói như vậy, tôi lại nhìn thêm lần nữa, quả nhiên phát hiện ra có một số vấn đề.

Tướng mặt của Dương Hạ Nguyên đích thị vẫn có dấu hiệu trường thọ, có điều răng của y lại trở nên thưa thớt.

Lúc trước tuy không đặc biệt chú ý, nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ, y tuy già, nhưng răng miệng vẫn còn rất tốt.

Răng là xương cốt, xương cốt là cái tinh của khí huyết, người mà sinh khí đủ, thì xương cốt trẻ trung.

Người già xương lỏng, răng là phần xương cốt lộ ra bên ngoài, gần như đều sẽ rụng, thân hình của con người cũng sẽ còng xuống.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao người già đa phần còng lưng.

Vừa nãy giao đấu với xác thanh thi, lại đối phó với xác âm luyến dương, Dương Hạ Nguyên sợ là đã phải trả giá không ít.

Y u ám nhìn sang Âm tiên sinh, cũng lướt qua tôi.

Âm tiên sinh lúc này lại nói: “Trong phong thủy, danh hiệu Kham dư đại sư của ông, không hề biến mất theo thời gian. Ông cũng dùng nhà Tiên hung hậu cát, lấy mạng của con cháu và người trong tộc để thay ông hứng chịu báo ứng của việc giết người hại mạng. Thì ông chắc là cũng biết, việc ông hứa với La Thập Lục là nhân, chuyện thả bà nội, ông nội và bố cậu ta là quả, nếu như ông phá hoại nhận quả này, chắc chắn cũng sẽ bị báo ứng.”

“Bây giờ không có thời gian cho ông dùng bố cục phong thủy tiếp tục trốn tránh tai họa, Thập Lục cũng sẽ không đáp ứng lời ông, đợi ông về xong rồi nói tiếp.”

“Cần gì phải ép người quá đáng?” Lời nói của Âm tiên sinh rất bình thản, con mắt đang nheo lại của Dương Hạ Nguyên, lại đột nhiên thả lỏng mở ra.

Y lạnh lùng nói: “Chủ tế của Kế Nương, cũng coi như biết ăn nói, mày cũng coi trọng La Thập Lục đúng không? Nữ đệ tử này của mày cũng không tồi.”

“Sau chuyện này, tao sẽ lên núi Kế Nương gặp mày.”

Nói rồi, Dương Hạ Nguyên đột ngột nhìn sang tôi, cười ha hả nói một câu: “La Thập Lục, phía dưới cái đạo trường phong thủy đó của tao, có một gian mật thất, bà nội mày, cùng với hài cốt của La Trung Lương và bố mày đều ở trong đó.”

“An toàn của bà ta không vấn đề gì, hai bộ hài cốt tao cũng không làm tổn thương, mày lẽ nào bây giờ muốn rời đi luôn? Không muốn nhìn xem xác tươi vũ hóa bộ dạng thế nào sao?”

Có được thông tin về bà nội tôi từ miệng của Dương Hạ Nguyên, trong lòng tôi đã không kìm được tâm trạng muốn rời đi luôn.

Đặc biệt là tâm mày của Dương Hạ Nguyên, còn đột ngột vụt qua một vết nứt.

Tôi rùng mình, lập tức nói: “Không phải đồ của tôi, tôi sẽ không đi nhòm ngó, tôi cũng không có phúc hưởng thụ.” Nói rồi, tôi liền nhường lối ra cho Dương Hạ Nguyên.

Con người Dương Hạ Nguyên nham hiểm, có điều trong việc này, thì giống như những gì Âm tiên sinh nói, nhân quả liên quan, y quyết không dám lừa tôi.

Y nhanh chóng đi đến trước vách đá, không có thân thủ như Thẩm Kế, nhưng y cũng lôi từ thắt lưng ra hai chiếc móc thép, buộc vào hai tay, rồi nhanh chóng trèo lên trên vách đá.

“Đi!” Tôi nói nhanh.

Lần này tôi cũng không để Thẩm Kế tiếp tục đưa tôi theo nữa, mà cùng với Âm tiên sinh, hai người bơi về bờ đối diện, trên đường cũng không dừng lại ở gian nhà lớn kia.

Đợi lên bờ đối diện xong, tôi mới phát hiện, Lưu Văn Tam cũng đã về rồi, Trần mù thì đang dựa vào một tảng đá nghỉ ngơi.

Còn về ngao sói, thì đang liếm mép, trên đất còn sót lại một đám lông vũ màu xám hỗn loạn, cái con vẹt lông xám kia kể cả là đã hóa hắc sát, cũng không thoát khỏi cái mồm của ngao sói, trở thành đồ ăn vào bụng nó.

Trên đỉnh đầu của xác thanh thi, còn đặt một chiếc la bàn khác.

La bàn trên người Dương Hạ Nguyên, rõ ràng không chỉ một chiếc.

Còn cái xác âm luyến dương kia thì đứng bất động ở bên cạnh đầm nước.

Hình dáng nó như người sống, vô cùng sinh động, nhưng quần áo mặc trên người thì phong cách rất cổ xưa.

Âm tiên sinh đột nhiên nói một câu: “Cái thứ này có chút bất thường, sinh khí đúng là tiêu tan rồi, nhưng nó lại bất động, giống như cố ý thả cho chúng ta qua phía dưới vách núi kia vậy, vấn đề không nhỏ.”

Tôi đang định giải thích, thì Thẩm Kế đột nhiên nói: “Mau nhìn.”

Giọng điệu của cô ta rất gấp gáp, tôi vô thức thuận theo hướng nhìn cô của cô ta nhìn qua.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, tim giống như bị hai bàn tay bóp chặt lại vậy.

Đứng ở trên bờ bên này, nhìn sang gian nhà lớn kia, thì lại có thể nhìn thấy cỗ quan quách kia.

Hai nắp quan quách bị tôi đẩy sang một bên, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đồng thời, còn có thể nhìn thấy Dương Hạ Nguyên đã trèo lên đến bên cạnh quan quách.

Tôi và Thẩm Kế không hề phá hoại vị trí của quan quách, kết cấu của Táng ảnh chi pháp này cũng không bị phá hỏng, vậy nên cảnh tượng trên vách đá mới có thể truyền vào trong gian nhà lớn kia.

Trên mặt Dương Hạ Nguyên toàn là vẻ tham lam, y thò tay vào trong quan tài, trực tiếp lật bỏ cái nắp quan tài gỗ dẻ mỏng mảnh ra!

Giây tiếp theo, vẻ tham lam hưng phấn của y, đột nhiên biến thành vẻ đau khổ hung tợn, trong miệng cũng phát ra một tiếng hét thảm thiết!

Từ vị trí hai cánh tay của y, lại bắt đầu nhanh chóng khô đét, ngày càng già đi!

Giống như trong chớp mắt, sinh khí trên người y đã tiêu hao hết sạch vậy!

Lòng tôi thất kinh, lẩm bẩm nói: “Sinh khí, xác âm luyến dương hút dương khí, xác vũ hóa trong quan tài đó, hút sinh khí của cả bố cục phong thủy vẫn chưa đủ, còn đòi hút sinh khí của người sống nữa.”

Trong nháy mắt, Dương Hạ Nguyên đã càng trở nên già nua hơn, gần như chỉ có thể run rẩy nhúc nhích, đã đến biên giới của việc ‘dầu hết đèn tắt’.

Thậm chí tóc trên đầu y đều sắp rụng sạch rồi, lồng ngực phập phồng ngày càng yếu ớt.

“Lão ta chết chắc rồi.” Thẩm Kế đột nhiên mở miệng nói.

Thế nhưng đúng vào lúc này, hai mắt của Dương Hạ Nguyên lại trợn tròn lên.

Trên mặt y ánh lên từng đợt tái xanh, hai cánh tay già nua khô đét, giật mạnh một phát ra ngoài!

Một xác chết từ trong quan quách bị lôi ra ngoài!

Trên người xác chết này toàn là lông vũ mịn!

Phải đủ lông đủ cánh hơn so với thiện thi lão tổ của nhà họ Cẩu, thậm chí mỗi một phân da thịt đều được phủ kín.

Mắt thường có thể nhìn thấy, những lông vũ mịn này vẫn đang tăng thêm.

Hơn nữa cành cây dẻ ở trong cỗ quan quách cũng đang mọc ra, dường như định bọc nó lại.

Giây tiếp theo, Dương Hạ Nguyên lại vùi đầu cắn vào chỗ gốc cổ của xác chết đó, cái đầu nhún nhẩy, thân người cũng không ngừng run rẩy, kẹp chặt lấy xác chết, giống như muốn hòa vào làm một vậy.

Đột nhiên, thân người Dương Hạ nguyên từ trạng thái khô đét, già nua sắp chết, lại bắt đầu chuyển biến sang trạng thái đầy đặn...

“Chuyện này....” Thẩm Kế sợ hãi.

Tôi cũng vô cùng kinh hãi.

Đột nhiên, cái xác âm luyên dương kia động đậy rồi. Rầm một phát, nó rơi xuống dưới nước, đầm nước gần như bị đập ra một vùng bọt nước, xác âm luyến dương nhanh chóng tiến về hướng bờ đối diện.

“Đi!” Âm tiên sinh nói cực nhanh!

Nhưng giây tiếp theo, hai nhánh núi này, lại đột ngột không ngừng rung lắc, nói là trời đất rung chuyển cũng không hề quá đáng.

Trong tiếng ầm ầm cực lớn, đá tảng từ trên đỉnh núi lăn xuống, đáng sợ tột cùng.

Càng kinh khủng hơn nữa là, đầm nước kia lại bắt đầu sụt xuống.

Nhánh núi thứ ba ở sau lưng chúng tôi, cũng đang có dấu hiệu sụp đổ.

Trần mù đứng bật dậy, ngao sói cũng không ngừng sủa điên cuồng.

Lưu Văn Tam hoảng hồn, chửi: “Địt, thế này còn đi kiểu gì? Lão già chết tiệt Dương Hạ nguyên, định hại chết hết bọn ta ở đây sao, đi cắn xác chết?” Mắt thường có thể nhìn thấy, nhánh núi thứ tư kia cũng đang không ngừng rung lắc, dường như giây tiếp theo sẽ đổ sụp xuống luôn!

Mặt Âm tiên sinh đã tím tái hết cả.

Thẩm Kế cũng hoảng loạn: “Sư tôn, núi sắp lở rồi, làm sao bây giờ?”

Âm tiên sinh chằm chằm nhìn thân núi phía sau, mặt ông ta cũng trắng nhợt, lắc lắc đầu: “Núi sắp lở, làm gì còn đường mà đi?”

Mấy người chúng tôi toàn bộ đều túm tụm lại với nhau, lòng tôi cũng dâng lên một cảm giác bất lực.

Lẽ nào, chúng tôi đúng là phải chết ở đây thật?

Cái xác vũ hóa đó, chính là nền móng của nơi này, Dương Hạ Nguyên cắn nó, hút máu xác của nó, chính là đang hút mất nền móng sinh khí ở đây, nên núi mới lở!

Phong thủy bèn là như vậy, sinh khí chính là tất cả!

Đột nhiên, ánh mắt của tôi lại rơi lên người Trần mù, giọng tôi đột nhiên nghiêm trọng đến cực điểm: “Chú Trần, mạng chú cứng nhất, bây giờ cháu bói tiếp cho chú một quẻ!”

Lưu Văn Tam cũng sốt ruột: “Thập Lục, giờ đã là lúc nào rồi, mày còn đòi bói quẻ gì nữa?”

Đồng tử mắt Âm tiên sinh cũng co lại thành một chấm nhỏ, lập tức nói: “Nhanh! Bói nhanh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận