Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1189: HOẶC GIẢ TÔI CÓ THỂ CHO CẬU ĐÁP ÁN (TOÀN TRUYỆN HẾT)

Tiếng khóc đó, khúc hát tuồng đó, không ngừng lởn vởn bên tai tôi, trong ý thức tôi.

Tay tôi khống chế hình nhân giấy càng ngày càng thành thục.

Hình nhân lắc lư, Kim toán bàn treo trên hình nhân giấy cũng không ngừng rung lắc, phát ra tiếng động lách cách.

Điều này liền giống như nó đang đáp lại nỗi đau thương của Hà Trĩ vậy!

Chẳng biết tại sao, trong lòng tôi bèn xuyên suốt xộc lên một luồng khí, luồng khí này như khiến đầu óc tôi minh mẫn từng đợt.

Kiểu minh mẫn đó, khiến trong đầu tôi lập tức xuất hiện một ý nghĩ.

Tôi hít thở sâu, ngưng thần tĩnh khí.

Rất lâu sau, tôi hạ giọng lẩm bẩm nói: “Tiên sinh cầu ác chung (quy) khó tỉnh, đi xa nhất định thiện niệm về.”

“Phòng không cô nữ đêm đêm khóc, mai ngày đôi ta đến kiếp sau...”

Ban đầu giọng của tôi rất thấp, nhưng đến sau, giọng điệu của tôi bèn trở nên chắc nịch, mười phần khí thế.

Giọng của tôi rất lớn, lớn đến mức cái âm thanh này vang dội trong sương mù, hoàn toàn đè bẹp cái tiếng khóc thút thít đó xuống.

Đồng thời tay tôi đang run rẩy, dẫn đến việc cái hình nhân giấy đại biểu cho Lý Âm Dương đó cũng không ngừng run rẩy, âm thanh của Kim toán bàn cũng không hề nhỏ.

Khi tôi khó khăn lắm mới bình ổn được cảm xúc, dừng lại xong, dường như tiếng khóc thút thít đó cũng dừng rồi...

Sương mù vẫn cứ đậm đặc, bi thương vẫn không tan đi.

Nhưng tôi rất rõ, câu nói này của tôi, đã cho Hà Trĩ một niềm hy vọng.

Bản thân bà ta hoàn toàn không có hy vọng, nhưng ít nhất, bây giờ đã có một phương hướng...

Trong tiếng lách tách, tất cả sợi thép, đột nhiên đồng loạt đứt đoạn.

Tất cả hình nhân giấy, toàn bộ đều lặng lẽ đứng yên tại chỗ...

Tôi thở hắt ra một hơi dài, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút xuống khỏi sân khấu, rồi bèn rời khỏi Viên thị Âm dương trạch.

Thế nhưng đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa cộc cộc, đột nhiên từ phía dưới sân khấu vọng lên.

Điều này ngoài việc khiến tim tôi thót lại, còn càng có vài phần kinh ngạc và không hiểu.

Viên thị Âm dương trạch, còn có người có thể tới?

Tôi ổn định tâm trí, xuống sân khấu đi tới trước cổng chính, cảnh giác mở cổng ra.

Mà ở bên ngoài cổng, đang đứng một người đàn bà.

Nhìn từ bề ngoài, người đàn bà này tuổi tác khoảng chừng gần bốn mươi.

Bà ta khoác một chiếc áo voan màu trắng, bên trong là một bộ sườn xám vải gấm màu vàng, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa dài màu trắng.

Kiểu trang phục ăn mặc này, trong cao quý còn toát lên vài phần thần bí, trên người bà ta còn đeo một số đồ trang sức nhỏ, tôi không biết gọi là gì.

Chỉ nhìn một phát thế này đã biết, người đàn bà này tuyệt đối không phải người bình thường.

Đường nét ngũ quan của bà ta rất sắc sảo, phần trán nhẵn nhụi, xương mày rõ nét, sống mũi cao thẳng, hốc mắt hơi lõm vào trong, đôi con mắt màu nâu trong suốt sáng ngời như pha lê.

Theo phương pháp xem tướng mặt, từ trên tướng cốt của xương mày ngũ quan, cùng với hơi thở thời đại mà trên người bà ta trầm lắng lại, đều nói lên rằng tuổi tác của bà ta quyết không phải trẻ như vẻ bề ngoài của bà ta.

Bộ dạng của bà ta, khiến tôi cảm thấy có vài phần quen thuộc.

Tim tôi thót lại một phát, nhanh chóng thò tay vào trong túi mò mẫm.

Hai mắt người đàn bà nhìn đối diện với tôi, bà ta đưa tay phải lên, như là muốn chạm vào tôi.

Có điều lại không hề chạm đến, chỉ dừng lại ở trước mặt tôi mấy phân.

Ánh mắt bà ta trở nên càng sâu thẳm hơn, giống như bà ta đang nhìn gì đó vậy.

Tiếp đấy, ánh mắt bà ta lại chuyển qua bên cạnh tôi, giống như xuyên qua cánh cổng nhà, đang nhìn vào trong Viên thị Âm dương trạch!

Hơn nữa, động tác tay của bà ta hơi hơi run lên một phát.

Thần sắc bà ta như là ngẩn ra một phát, hạ giọng lẩm bẩm: “Cô ta rất đau lòng, có điều, lại hình như không đau lòng thế nữa, người trẻ tuổi, cậu đã làm gì rồi?”

Lúc này, tôi đã mò được tấm ảnh kia ra, tay không nhịn được mà run lên một cái.

“Bà, rốt cục là ai?”

Đầu mày tôi nhíu chặt lại thành một chữ Xuyên, hoàn toàn dồn đống lại với nhau.

Ngũ quan tướng cốt của bà ta, rất giống với trong tấm ảnh, Cẩm Nhi mà Dương Thanh Sơn nói.

Nhưng điều này không khỏi cũng quá trùng hợp?

Bà ta cứ thế trực tiếp xuất hiện luôn tại Viên thị Âm dương trạch?!

Người đàn bà khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt thương cảm nhìn tấm ảnh trong tay tôi.

Bà ta lại lắc lắc đầu, khẽ nói: “Cậu biết ta là ai, người ấy nhất định đã bảo với cậu tên của ta. Cậu chỉ là đang hoài nghi, tại sao lại gặp được ta.”

“Cậu mặc Đường phục của Âm dương tiên sinh, có hơi hướm giống hệt với người đó, cậu có thể phân biệt ra được, ta có nói dối hay không.”

“Còn về tại sao ta có thể tìm ra cậu.”

“Có một loại người, gọi là Âm dương tiên sinh, bọn họ hành tẩu ở giới Âm dương, cho người sống bình an, khiến người chết yên nghỉ.”

“Còn có một loại người nữa, kết nối giới Âm dương, khiến người sống có thể nghe thấy lời nói của người đã khuất.”

“Chàng trai, nhìn vào mắt của ta.” Giọng của bà ta, khiến người ta rất có một cảm giác tin phục.

Mà bộ dạng của bà ta, cũng khiến tôi không sinh được thêm cảnh giác và hoài nghi.

Đích thực, tôi không nhìn thấy dối trá từ trên tướng mặt của bà ta.

Trong ánh mắt sâu thẳm của bà ta, chỉ khiến người ta cảm giác từ sâu trong linh hồn cảm thấy gần gũi, tin tưởng, thậm chí muốn nói lời dốc gan dốc ruột với bà ta.

Bà ta ngẩng đầu nhìn tôi, lúc ánh mắt nhìn đối diện với tôi, ý thức tôi run lên.

Dường như bên tai nghe thấy rất nhiều người đang thì thầm...

Trong tiếng thì thầm đó, có quá nhiều giọng nói vô cùng quen thuộc...

“Cậu có rất nhiều chuyện muốn biết, ta hoặc giả có thể cho cậu một đáp án.”

“Ta muốn gặp người ấy, hoặc giả, cậu có thể giúp ta.”

“Đúng không?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Truyện mới: “Dân gian ngụy văn thực lục: Âm dương tiên sinh” đã đăng đồng bộ tại QiMao.

366 ngày, lão La gõ hơn 2430000 chữ của Dân Gian.

Đời người mấy chục năm ngắn ngủi, chư vị độc giả bầu bạn Dân Gian một năm, bầu bạn với lão La một năm.

Hy vọng sách mới vẫn có thể giúp mọi người có một chút an ủi tinh thần trong lúc rảnh rỗi.

Tôi sẽ chăm chỉ cần mẫn, không phụ lòng mọi người.

PS: Nguyệt phiếu cho truyện mới đi! Hy vọng truyện mới, dùng truyền kỳ để bắt đầu! Dân Gian sẽ là sợi thừng bền chắc nhất mảng Huyền Nghi Linh Dị!

(Mặt dày cầu chút thưởng cho truyện mới (truyện mới đến chiều mới có thể thưởng được), lão La muốn một phát kinh người. Có được không...)
Bạn cần đăng nhập để bình luận