Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 463: BẢO CHÚNG NÓ CÚT!

Lòng tôi trầm hẳn xuống, chằm chằm nhìn tin nhắn, đầu mày dần nhíu chặt lại với nhau.

Có câu nói gọi là bát gạo là ơn đấu gạo là thù.

Tên anh họ vợ này của Thương Tượng, phải nói là lòng tham không đáy.

Có điều tôi lại cảm giác, xác suất lớn là gã cũng có vấn đề.

Đầu tiên là tướng mặt đã chẳng phải người tốt, thêm nữa là Miêu Tĩnh chết một cách quá kỳ quặc, vô duyên vô cớ tự nhiên mất mạng.

Giây phút trước tôi thấy cô ta còn đang yên đang lành, chúng tôi chỉ mới vào phòng dụng cụ của Thương Tượng có một lúc, đi ra thì đã xảy ra chuyện rồi.

Chuyện này, sợ là gã không thoát khỏi có liên quan được.

“Anh Thương, tên anh họ vợ của anh tên là gì?” Tôi giả vờ vô ý hỏi một câu.

Thương Tương ngừng một chút, trả lời: “Miêu Kinh Luân.”

Anh ta trầm mặc, rồi lại nói: “Tên thì là cái tên hay, tiếc là anh ta không có kinh sử đầy người, mà ngược lại là chơi bời lêu lổng.”

Thương Tượng tiếp tục điêu khắc, anh ta càng nghiêm túc hơn, tốc độ tay cũng càng nhanh hơn nữa.

“Anh Thương, tôi đi vệ sinh một tý, anh cố gắng đừng để có sai sót.”

Nói xong, tôi đưa mắt ra hiệu cho Lưu Văn Tam, rồi lại nhìn sang Thương Tượng một cái.

Tiếp đấy tôi lại để cho Lưu Văn Tam liếc điện thoại của mình một phát, rồi cắm đầu đi ra khỏi phòng dụng cụ.

Lưu Văn Tam không hề đi theo tôi, tôi với lão hợp tác thời gian dài như vậy, rất nhiều lúc, chỉ một ánh mắt là đã hiểu hết ý rồi.

Hành lang tối đen yên tĩnh, tốc độ bước chân của tôi cũng không chậm.

Miêu Kinh Luân có vấn đề, nhưng cũng không thể để gã đi chọc giận Miêu Tĩnh bây giờ được.

Nếu không, thì sẽ không thể yên ổn mà trấn áp Miêu Tĩnh.

Rất nhanh đã ra đến sân, lúc này trong sân đã nổi sương mù, hơi sương mông lung, trong màu trắng toát ra chút màu đỏ tươi, khiến người ta rất ngột ngạt.

Nhìn một lượt không thấy Miêu Kinh Luân đâu cả.

Tôi nhìn một vòng quanh sân, không khỏi thất kinh, bởi vì trên cửa sổ phòng ngủ của Miêu Tĩnh và Thương Tượng có hai cái bóng.

Một cái rõ ràng là của Miêu Tĩnh, cô ta yên lặng không động đậy.

Cái bóng còn lại thì là một tên đàn ông, hơi cúi khom người, đong đưa qua lại.

Tôi nín thở, cố gắng thở nhẹ, rón rén bước về phía cánh cửa sổ kia.

Bởi vì trong sân quá yên tĩnh, nên đi được hơn nửa cự ly, là tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong vọng ra.

“Tiểu Tĩnh, anh họ không phải là tham lam, mà chỉ là anh họ không nỡ bỏ em.”

“Đấy, nên vẫn cứ lén quay lại thăm em đây.”

Trước đây tôi chỉ nghe qua Miêu Kinh Luân nói một chữ, nhìn trên tướng mặt thì gã cũng là háo sắc bạc tình, bây giờ nghe tiếng gã nói, giọng nói cũng cực kỳ bỉ ổi và vô cùng giả tạo.

“Anh muốn thế nào, mới có thể không làm phiền chúng tôi nữa?” Cuối cùng, Miêu Tĩnh cũng mở miệng nói, cái âm thanh trống rỗng đó cũng không hề hạ thấp, mà ngược lại nghe tương đối rõ ràng.

“Đi thì chắc chắn là phải đi, dù gì một trăm sáu mươi vạn cũng không ít rồi, nhưng anh họ đúng là không nỡ bỏ em, cũng không nỡ bỏ đứa bé trong bụng em.”

“Cậu dì thân, cốt nhục thân, đánh gãy xương cốt còn liền gân, Tiểu Tĩnh, em nói em nỡ để anh cứ thế này mà đi sao?” Lời nói của Miêu Kinh Luân càng bỉ ổi hơn, cái bóng của gã cũng tiến gần lên trước một chút, đã sắp đến trước mặt Miêu Tĩnh rồi.

Miêu Tĩnh bất thình lình nói một câu: “Đánh gãy xương cốt, còn liền gân? Anh chẳng phải muốn lấy mạng tôi sao?”

Câu nói này của cô ta, lại khiến tôi ớn lạnh.

Tiếp đấy Miêu Kinh Luân lại vội vã nói một câu: “Tiểu Tĩnh, đêm hôm kia là anh lỡ tay mà, em cứ bắt anh đi bằng được, anh mới đẩy em một cái, em xem, anh chẳng phải lập tức quay lại ngay, còn giúp em đuổi bỏ hai thằng đeo bám lấy nhà em còn gì?”

“Tối nay chẳng phải lại vội qua luôn đây sao?”

“Tóc em cũng rối quá thế, nào, để anh họ giúp em chỉnh lại một chút.”

Tôi đã đi đến phía trước cửa sổ.

Hơn nữa tôi còn biết, đã muộn rồi... Tôi không kịp vào trong phòng.

Bởi vì Miêu Tĩnh đã phát hiện ra tôi.

Lúc này cánh cửa sổ trước mặt, hơi hơi mở hé ra một đường rãnh, cái con mắt trống rỗng chết chóc của Miêu Tĩnh đang nhìn đối diện với tôi.

Một cánh tay của cô ta đang đẩy trên cánh cửa sổ.

Mái tóc rối bù, gần che hết nguyên cả khuôn mặt, hầu như chỉ còn lại một con ngươi lộ ra ngoài.

Hơn nữa tay của Miêu Kinh Luân, còn đang vuốt trên mái tóc cô ta.

Gã cười càng bỉ ổi hơn: “Tiểu Tĩnh, em còn mở cửa sổ ra làm gì, nhỡ đâu Thương Tượng về, để nó nhìn thấy thì không dễ xử lý đâu.”

Miêu Kinh Luân thò tay định đóng cửa sổ.

Hai động tác này gần như đồng thời diễn ra.

Miêu Kinh Luân cũng nhìn thấy tôi rồi.

Đồng thời, gã cũng nhìn thấy phía dưới mái tóc của Miêu Tĩnh, là một khuôn mặt phủ đầy lông nhung đen đỏ!

Biểu cảm kinh sợ và khiếp hãi, đồng thời xuất hiện tên mặt gã.

Giây tiếp theo, Miêu Tĩnh đột nhiên cười cười.

“Anh ấy ở nhà.” “Có điều, sau này anh sẽ không còn làm phiền chúng tôi nữa.”

Miêu Tĩnh càng dùng lực mạnh hơn, khiến cánh cửa sổ hoàn toàn mở ra luôn!

Cùng lúc này, cô ta cũng đưa tay lên, một phát bóp lấy cổ của Miêu Kinh Luân.

Miêu Kinh Luân muốn hét lên, nhưng không hét ra tiếng được.

Rầm một phát, cái đầu của gã đập thẳng lên trên bậu cửa sổ.

Rắc một tiếng xương nứt gãy vang lên.

Đầu của Miêu Kinh Luân bị rách một đường, máu trong chớp mắt đã bắn ra, gã liên tục co giật, rõ ràng là đau đớn đến cực điểm, không ngừng quằn quại.

Máu, rơi xuống dưới chân tôi, suýt nữa là bắn lên người tôi.

Động tác của cô ta quá nhanh, việc này chẳng qua chỉ trong có mười mấy giây mà thôi.

Tôi đã vừa rút gậy khóc tang ra xong, nhưng hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản cô ta...

Miêu Kinh Luân, chẳng biết là sống hay chết.

Tôi chằm chằm nhìn Miêu Tĩnh, trong lòng ảo não đến cực điểm.

Mẫu tử sát nếu mà giết người thật, thì sẽ chẳng còn khả năng đỡ âm linh nữa, căn bản không tiễn đi nổi.

Miêu Tĩnh cũng dùng đôi mắt trống rỗng nhìn sang tôi, da mặt cô ta co giật mấy phát, giống như đang cười một cách vui vẻ.

“Nó sắp chết rồi, nó không thể chết nhanh gọn như thế được.” Câu này của cô ta, là đang nói với tôi.

“Mày nghe thấy rồi, nhìn thấy rồi, mày cũng sắp chết rồi.” Giây tiếp theo, cả nửa người Miêu Tĩnh thò hẳn ra ngoài, hai tay túm về phía cổ tôi!

Động tác của cô ta cực nhanh, cũng vô cùng hung hãn.

Gậy khóc tang vốn đã được rút ra rồi, tôi cũng không giữ chút sức nào, vung cây gậy lên, rầm một phát liền đập lên trên đầu Miêu Tĩnh!

Phụp một tiếng, khói trắng bốc lên.

Miêu Tĩnh hét lên một tiếng thảm thiết, cô ta vụt lùi ra sau, nhưng lại trợn mắt nhìn tôi một cách càng hung hãn dữ tợn hơn!

Tốc độ của tôi không chậm, ép thẳng người lên trước, lại là một gậy đập lên trên ngực của Miêu Tĩnh.

Trong tiếng kêu la thảm thiết liên hồi, lông nhung trên người cô ta nhanh chóng tiêu tan, nhưng trong chớp mắt lại mọc đầy lên.

“Biết ngay mày không phải người tốt! Tao liều với mày!”

Giọng nói run rẩy và phẫn uất của Miêu Tĩnh chói tai đến cực điểm, gần như xé rách màn đêm, khiến màng nhĩ tôi đau buốt!

Cô ta lại lần nữa chồm về phía tôi, tôi đập thẳng một gậy trúng hai tay của cô ta.

Trong tiếng xèo xèo, hai tay cô ta liền bị nát rữa luôn thành một mảng đen xì, sau khi tiếp tục bị lông nhung màu máu bao trùm, liền trở nên càng ghê rợn kinh khủng hơn.

Nỗi ớn lạnh trong lòng tôi không hề giảm bớt, cô ta trúng từng đó gậy của tôi mà vẫn chưa ngã xuống, cũng không bị đánh tan hồn phách, huyết sát quả đúng không thể xem thường.

Trong tiếng vù vù, Miêu Tĩnh vung ngược cánh tay một phát, đánh về phía mặt tôi.

Mà lúc này tôi đang trong giai đoạn lực đánh vừa dùng hết, chưa kịp lấy hơi, nhất thời đúng là lộ ra sơ hở.

Trong nháy mắt, tôi nhấc chân lên đạp một phát trúng phần tường ở phía dưới cửa sổ, cả thân người liền bay ngược ra sau.

Rầm một tiếng, tôi ngã nhào ra đất.

Nhưng phía sau lưng lại truyền lại tiếng bước chân vội vã, giọng nói của Thương Tượng rõ ràng đầy vẻ hoảng hốt: “La tiên sinh, cậu không sao chứ?!”

Lại bốp một tiếng, cửa sổ phòng, lập tức bị đóng chặt lại luôn...

“Bảo chúng nó cút!” Giọng nói the thé của Miêu Tĩnh vọng ra, kèm theo vẻ cuồng loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận