Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 238: SỐNG CHẲNG CÒN LÂU NỮA

Lưu Văn Tam không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng chẳng nói gì thêm

Lúc gần chập tối, bác sĩ đến tháo chỉ cho tôi, kỳ thực tôi ngoài phần thạch cao ở bắp tay và bả vai ra, tay phải và cẳng tay vẫn đều có thể cử động, chỉ có điều là động đậy một chút đều rất đau đớn.

Sau khi tháo bỏ thạch cao và chỉ khâu xong, tôi cảm giác cả người đều trở nên nhẹ nhõm hẳn, hận không được lập tức xuống giường nhảy vài phát.

Bác sĩ thì hết lời khuyên tôi, bảo thằng thanh niên tôi đây làm gì cũng phải cẩn thận, đừng có cứ hấp ta hấp tấp, thời gian có một hai tháng, mà vừa gãy tay, vừa gãy vụn xương bả vai thế này.

Loại nhóc con giống như tôi ông ta cũng gặp không ít, cuối cùng hoặc là đi đường bị người ta chém chết, hoặc là vào khám ngồi.

Lưu Văn Tam với Hà Thái Nhi đứng cạnh cười không ngậm được mồm.

Tôi ngượng không để đâu cho hết, cũng chẳng biết giải thích gì.

Sau đó vị bác sĩ này mới nói tôi hồi phục khá tốt, chú ý đừng có xách nặng, là có thể xuất viện, chú ý đến khám lại là được.

Đối với thông tin này, tôi vui mừng không kể xiết, còn cứ tưởng phải ở viện cả tháng nữa kìa.

Lưu Văn Tam đi làm thủ tục xuất viện, Hà Thái Nhi thì thu dọn đồ đạc của tôi.

Lúc này Phùng Chí Vinh cũng tới một chuyến, nói ông ta nghe tin tôi xuất viện, nên tới đưa bộ đường phục mới cho tôi.

Cũng dự định đưa tôi qua bên đập Giang Đê xem xem, mười ngày nay ông ta đã tìm được đủ người, đang xây từ đường bên bờ sông, cũng có đủ người dân đồng ý tới thờ cúng xác nổi rồi.

Chủ yếu là trong nhà những người này, nhiều năm về trước đều có người nhà đi lính, cuối cùng đều chết già.

Thậm chí còn có một số người già năm đó mất con trai một, góa bụa sống qua ngày.

Tôi không thể không bái phục sự thần thông quảng đại của Phùng Chí Vinh, hoàn toàn xứng với cái danh thổ hoàng đế sông Dương của ông ta.

Lại còn có thể tìm ra những người khả năng có liên quan đến việc năm đó!

Còn về Đường phục, tôi không mặc.

Trải qua chuyện của lão góa, tôi xác định ông nội tôi, ít nhất có không chỉ một kẻ thù.

Bao gồm vị Kham dư đại sư thiết kế bố cục phong thủy của núi Nội Dương này, chẳng biết là có còn trên đời hay không, cũng chẳng biết được ai là kẻ đang ám hại thôn Tiểu Liễu.

Một cây Đường phục, đích thực là oai phong!

Nhưng đối với kẻ Âm Dương thuật đều còn chưa tinh thông như tôi mà nói, thì lại gai mắt quá.

Còn chẳng bằng ăn mặc thường thường một chút, đợi đến lúc bản lĩnh cứng rắn đến mức đó hãy mặc, cũng như nhau mà thôi.

Cuối cùng rời khỏi bệnh viện, vẫn là Lưu Văn Tam ra bên ngoài viện giúp tôi mua một bộ đồ cũ.

Bản thân tôi định qua nhà họ Phùng thăm bà nội, và cả quan tài của bố tôi cùng với ông nội tôi.

Nhưng rồi cũng đi ra sông Dương dưới sự chỉ huy của Phùng Chí Vinh.

Quả nhiên, ở một khoảnh đất trống phía ngoài đập Giang Đê, một bức tường bao đã được xây lên, bên trong cũng đã có quy mô của từ đường.

Ngoài ra, tôi còn phát hiện con trâu sắt dưới sông Dương, hóa ra đã nổi cả nửa người lên!

Lúc này đã sắp tối, trời lại bắt đầu nổi gió, thậm chí còn kèm với mưa.

Sóng nước dưới sông rất mạnh, ngư dân và tàu cá về bờ đều rất căng thẳng.

Cũng chẳng biết nghe ai nói một câu, thượng du sông Dương đang có lũ, dấu hiệu này sợ là không tốt lắm, thêm vài ngày nữa nước lũ đến hạ du, thì không thể lái thuyền ra đánh cá nữa, mấy ngày hôm nay phải gấp rút thả lưới thôi.

Tim tôi đập đánh thịch một cái, cũng hiểu ra, phong tỏa đoạn sông này không phải là kế sách lâu dài, đã xác định không có nguy hiểm, Phùng Chí Vinh cho người xuống sông cũng có thể thông cảm được, kiểu gì cũng không thể không cho ngư dân kiếm ăn.

Chỉ là nghe bọn họ nói việc lũ lụt này, liền khiến tim tôi như bị treo lên vậy.

Rõ ràng Phùng Chí Vinh cũng nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của tôi, ông ta nhíu mày nói đi hỏi thăm chuyện lũ lụt này, bảo tôi đừng lo lắng vội.

Tiếp đấy ông ta lại nói thời tiết không tốt lắm, vốn dĩ định dưa tôi vào khu công trình xem xem, bây giờ cũng chỉ có thể miễn đi thôi, đợi ngày mai trời nắng thì tính sau.

Chúng tôi vốn chuẩn bị quay về, thì Lưu Văn Tam đột ngột nhận một cuộc điện thoại, sau đó nói đợi chút.

Thời điểm này mưa cũng chưa có gì lớn cả.

Vừa hay có người tới sông Dương nhờ lão vớt xác, giai đoạn này lão cũng nhàn sắp gỉ sét cả người rồi, chuẩn bị xuống nước chơi.

Kỳ thực việc tôi lo lắng cũng chỉ là chuyện lũ lụt, mưa nhỏ cũng chẳng gọi gì là mưa.

Đặc biệt là lúc Lưu Văn Tam nghe điện thoại, tôi lờ mờ nghe thấy giọng nói trong điện thoại có chút quen quen.

Đây chẳng phải là xưởng trưởng Châu sao?!

Gã cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, chủ động gọi điện cho Lưu Văn Tam, đi vớt vợ gã lên bờ!

Hơn nữa, Lưu Văn Tam cuối cùng cũng nói với tôi là xưởng trưởng Châu gọi, ý lão là bảo tôi đợi xem tướng mặt cho xưởng trưởng Châu, có điềm gì không lành không, sau đó mới quyết định có vớt xác hay không.

Lúc đó tôi mới đang chuẩn bị theo Phùng Chí Vinh về nhà họ Phùng, nên cũng chẳng có gì.

Tinh thần tôi cũng tỉnh táo hơn nhiều, nói vậy tôi cũng không về nữa, nằm viện lâu như thế, tôi cũng sắp thành người thực vật rồi.

Đừng nói chỉ xem tướng mặt cho xưởng trưởng Châu, tôi còn muốn xuống nước nữa kìa.

Hà Thái Nhi lập tức mặt liền biến sắc, nói như thế thì không được, Phùng Chí Vinh cũng khuyên tôi, nói chắc chắn không được xuống nước.

Tôi ngại vô cùng, nói thế thì coi như tôi nói đùa tí thôi.

Trong quá trình đợi xưởng trưởng Châu, tôi đứng hóng gió sông Dương, nhìn những người ngư dân kia lần lượt về bờ, màn đêm cũng dần buông xuống.

Cho đến khi trăng đã treo cao, xưởng trưởng Châu lái xe, khó khăn lắm mới tới được bờ sông.

Gã xuống xe xong, tướng mặt lại khiến lòng tôi hơi kinh.

Bước đến trước mặt chúng tôi, gã chào hỏi tôi, cũng lên tiếng chào Phùng Chí Vinh.

Dù sao nhà họ Phùng địa vị cao, xưởng trưởng Châu cũng tỏ ra rất tôn trọng.

Lưu Văn Tam cũng hỏi gã, tại sao tự nhiên lại nghĩ thông, muốn đi vớt xác vợ gã lên bờ thế.

Xưởng trưởng Châu thở dài một tiếng, nói giai đoạn này gã cứ chạy lo chuyện lần đó, cuối cùng cũng khiến mấy con cá lọt lưới kia bị bắt, con gái gã cũng đổ xuống, tìm bạch sự tiên sinh an táng rồi.

Vốn dĩ đang nghĩ phải đi vớt xác vợ gã lên bờ, thì lại biết được tôi nằm viện, vậy nên cứ nhịn mãi không đi tìm Lưu Văn Tam.

Chiều hôm nay lúc gã ngủ gật thì có nằm mơ, mơ thấy vợ gã khóc ở bên ờ sông, nói cô ta muốn về nhà, hơn nữa trên cổ cô ta bị quấn một cái xích sắt, trông rất đáng sợ, dưới sông giống như có thứ gì đó đang kéo lấy vợ gã vậy.

Gã cảm thấy đây không phải điềm báo tốt lành, vậy nên vội liên lạc với Lưu Văn Tam, cũng được biết tôi đã xuất viện, lại vừa hay đang ở sông Dương, mới quyết định qua đây nhanh, đêm nay vớt vợ gã lên bờ!

Tuy rằng chỉ có thể vớt một lần! Nhưng gã tin rằng, vợ gã đã báo mộng rồi, chỉ cần lần này gã không gây phiền thêm, chắc chắn sẽ có thể đưa người lên bờ được!

Nếu không cứ kéo dài mãi, gã sợ sẽ có chuyện.

Hoặc giả vợ gã đúng là bị thứ gì đó dưới sông lôi xuống, sẽ chẳng còn lên bờ được nữa!

Trong lúc gã nói, tôi cũng tỉ mỉ quan sát tướng mặt của gã, đồng thời cũng chú ý đến tướng mặt của Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam không có bất cứ thay đổi gì, còn tướng mặt của xưởng trưởng Châu, thì có chút phiền phức....

Con ngươi mắt gã, hơi có vài phần trống rỗng...

Trong lúc nói những lời này, nhìn trông thì rất nghiêm túc, nhưng lại có vẻ như mất hồn vậy, dường như đang nhìn sang chỗ khác!

Cùng lúc xưởng trưởng Châu dứt lời, Lưu Văn Tam liền vỗ vỗ vai xưởng trưởng Châu, nói một câu: “Yên tâm, đừng có nghĩ linh tinh, dưới sông thì có chuyện gì được? Vớt lên là hết chuyện thôi.”

Xưởng trưởng Châu cười cười, những vẫn cứ cái bộ dạng như mất hồn đó.

Tôi nhìn chằm chằm xưởng trưởng Châu, nói từng câu từng chữ một: “Xưởng trưởng Châu, anh có thật là đột nhiên nghĩ đến việc tới vớt xác không? Lẽ nào trên người anh, không có chuyện cần kíp gì khác phát sinh?!”

“Nói với tôi, tôi có thể giúp đỡ, nếu như anh nhịn không nói, sợ là, anh chẳng còn sống được bao lâu nữa.”

Đồng tử mắt Lưu Văn Tam co mạnh, Phùng Chí Vinh cũng giật nẩy người.

Xưởng trưởng Châu thì cười gượng một cái, nói: “La âm bà, cậu nói cái gì thế, tôi thì có chuyện gì được?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn <Bạn đọc Qimao_121599515152> đã thưởng Chứng nhận đại thần ( = 177 tệ ), đã thêm 1 chương/3 chương.

Hôm nay tôi viết không xong rồi, còn một vị đại lão thưởng Chứng nhận đại thần nữa, tôi nợ 5 chương rồi.

Anh em thừa nhận thì thừa nhận, chứ tôi hôm nay đã 5 chương rồi... không làm nổi nữa... ngày mai tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận