Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1105: KHÚC HẾT NGƯỜI TAN

Tiếng bước chân khe khẽ, từ bên cạnh tôi truyền lại.

Phía sau lưng tôi, từng người già một, lại đang từ trong Viên thị Âm dương trạch bước ra.

Sau khi bọn họ rời khỏi khu nhà xong, khuôn mặt liền từ không chút biểu cảm biến thành thần thái ngơ ngác, sau đó rùng mình một phát, giống như tỉnh táo lại vậy, mặt đầy sợ hãi chạy như điên về phía đầu kia con phố!

Cảnh tượng này, càng khiến tôi hơi thấy nghẹt thở.

Hà Trĩ... Hóa ra cũng đều thả hết những người già này đi rồi.

Tuy rằng tôi không nên dâng lên ý nghĩ bọn họ chắc sẽ bị giam mãi.

Nhưng cách làm này của Hà Trĩ liền quá rõ ràng, hôm nay Lý Âm Dương bị đưa đi, vậy bà ta đúng thật bèn giống hệt như trong khúc hát đó, Tiểu nữ giữ phòng không...

Ngoại trừ thân xác tàn tạ của Lý Độn Không, liền chỉ còn lại những châm nến người mà Viên Hóa Thiệu làm ra kia...

Cùng với việc những người già đó lần lượt ra ngoài, tiếng hát tuồng biến mất không còn nữa, thứ sót lại chỉ có tiếng ồn ào bình thường, dường như đến cả cảm giác âm u lạnh lẽo cũng giảm bớt rất nhiều.

Sau khi người già cuối cùng chạy ra ngoài xong, tôi lại đợi thêm một lúc, xác định người bên trong đều giải tán hết rồi, mới lên trước, lần nữa đóng cổng lại.

Trầm mặc một hồi, tôi dùng Bút Địa Chi vẽ một đạo phù lên trên cổng.

Phù văn từ giữa xuyên ngang sang hai bên cánh cửa, đây là phù của Âm dương tiên sinh, có tác dụng trấn trạch dưỡng âm.

Tiếp đó tôi lại bổ sung thêm một đạo phù khế ước ở trên vách cổng, đạo phù khế ước này cũng là Hậu thổ Hà Trĩ, tôi còn dùng dao găm đỡ âm linh khắc xuống, cuối cùng mới dùng Bút Địa Chi vẽ đè lên.

Hà Trĩ tuy đã có phù khế ước, nhưng dù gì cũng là một tờ phù của bao nhiêu năm trước, nếu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, khó tránh khỏi bị tổn hại.

Có hai đạo phù này gia cố, Viên thị Âm dương trạch này, càng nguy hiểm vạn phần.

Sợ rằng ngoài tôi ra, không thể nào lại có người có thể vào trong được...

Hoặc giả, cho dù là tôi, lần sau cũng chẳng vào nổi...

Cuối cùng tôi cũng viết ra một đoạn nhỏ, đoạn nội dung này hoàn toàn dựa vào hiểu biết về Ương sát nữ cương mà tôi tìm hiểu từ Trần mù, cùng với phân tích của tôi về phương vị Phong thủy rồi soạn ra.

Lùi sau mấy bước, tôi ở chỗ dưới cùng của bậc thang, nhìn bút tích lưu lại trên cổng, hạ giọng lẩm bẩm.

“Hướng Ương sát xuất đoán ngày tử, lại đem Chi Can tách làm hai. Nam Can nữ Chi như trước mộ, bèn là phương đi chẳng phải ngờ.”

Dứt lời, tôi cúi đầu quay người, bước ra hướng ngoài phố.

Dương Thanh Sơn nhìn thấu ‘chuyện ngày xưa, đã qua rồi’, nhưng tôi hiện giờ lại vẫn nhìn không thấu, bèn không cách gì lý giải.

Hiện giờ chỉ đưa một mình Lý Âm Dương đi, nguyên nhân cũng rất đơn giản.

Tình hình trước mắt, chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể đưa theo ông ta.

Tính nguy hiểm của Ương sát nữ cương quá lớn, còn có một điểm nữa chính là, Hà Trĩ không hề biểu hiện suy nghĩ bà ta muốn đi đầu thai.

Bà ta là nữ Âm dương tiên sinh kế thừa Thiên nguyên Tướng thuật, lại còn là xác sống thanh thi sát, càng là Ương sát nữ cương được gia tăng phá xác cơ mà.

Nếu bà ta không muốn đi, ai có thể tiễn bà ta lên đường nổi?!

Tôi không thể khẳng định Dương Thanh Sơn liệu có bản lĩnh này hay không.

Cho dù là có, hắn chắc cũng đều sẽ không ra tay đi miễn cưỡng bà ta.

Tôi nén tất cả mọi tạp niệm trong đầu xuống, cho dù là tôi muốn biết về cuộc đời của Lý Âm Dương và Hà Trĩ, cũng không thể nào biết được từ chỗ của Dương Thanh Sơn.

Lý Âm Dương cầu ác, thì càng không thể nào mở miệng.

Chẳng mấy chốc, tôi bèn tới chỗ Trung tâm sinh hoạt dành cho người già.

Lúc này bên trong Trung tâm sinh hoạt đều đã có ánh sáng đèn, là bởi vì Hà Trĩ thả tất cả người già ra, nên đương nhiên bèn có người quay lại chỗ này.

Tiếp tục men theo con phố đi ra ngoài, đi được một lúc, khi bên đường bắt đầu có xe, tôi mới dừng lại bắt đầu bắt xe.

Mấy phút sau, tôi lên một chiếc taxi, đi qua nhà họ Phùng.

Đợi lúc tôi tới nhà họ Phùng, đã là nửa đêm, sắp hết giờ Tý rồi.

Người làm trong sân nhà họ Phùng đã chẳng nhiều nữa, sau khi tôi vào trong, bèn làm một động tác suỵt, bảo bọn họ không cần kinh động đến Phùng Chí Vinh, tôi tự qua hậu viện nghỉ ngơi.

Đợi lúc đến chỗ trú ở trong hậu viện, sau khi cái xác đen bị đưa đi, cả khu hậu viện đều được dọn dẹp, lúc này bầu không khí trong khu nhà rõ ràng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi đang định về phòng, thì một cánh cửa phòng phía bên trái, lại đột ngột bị đẩy mở.

Đứng ở sau cửa, chẳng phải chính là Liễu Dục Chú sao?!

“Nếu cậu còn không về, tôi chắc phải qua viện tìm cậu rồi.” Liễu Dục Chú giọng nói nhàn nhạt.

Tôi hơi có chút lúng túng, cười cười, làm dịu bầu không khí một chút.

“Liễu đạo trưởng, tôi tưởng là anh sẽ qua trú ở Trường Thanh Đạo Quán...” Tôi thành thực nói.

“Ừ, vốn định qua, có điều có Tam sư bá, Tứ sư bá trông chừng cái xác đen đó, tôi có thể rút ra được. Chuyện bên đó đã không quan trọng nữa, rắc rối vẫn là ở cậu. Thương tích của cậu, không cần thiết phải nghỉ ngơi điều dưỡng thời gian dài như vậy.” Ánh mắt Liễu Dục Chú nhìn tôi, rõ ràng ánh lên vài phần tra xét.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, ngượng thì ngượng thật, nhưng sự nghiêm túc của Liễu Dục Chú cũng khiến tôi không tiếp lời nổi.

Nhưng kiểu thế này, tôi cũng cảm thấy rất thân thiết.

“Liễu đạo trưởng, may là Thiện thi đan, còn chưa hoàn toàn thay đổi tính cách của anh.” Tôi hơi có chút cảm thán.

“Hử?” Đầu mày Liễu Dục Chú nhíu lại một phát.

Tôi lập tức bèn đưa tay lên, lấy cái địa chỉ mà Dương Thanh Sơn đưa tôi ra, đồng thời tôi cũng nhanh chóng chuyển chủ đề.

Tôi đem những lời mà Dương Thanh Sơn nói với tôi đó, bảo với Liễu Dục Chú.

Hơn nữa cũng nói với Liễu Dục Chú về chuyện trong Viên thị Âm dương trạch, tôi đã làm hết các công tác chuẩn bị trước khi xuất phát rồi, chỉ đợi tới chỗ này, liền có thể giải quyết đại sự!
Bạn cần đăng nhập để bình luận