Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 78: KHAI ÂM LỘ, XE TẢI MỆNH



Câu nói này của Trần mù rất hình tượng sinh động.

Tôi cũng không phủ nhận, gan tôi không to, chắc chỉ nhỉnh hơn chút so với người bình thường.

Gặp phải chuyện gì lớn thật, nếu không có Lưu Văn Tam, sợ là tôi đã quăng bỏ từ lâu rồi.

Trần mù đẩy cái xe ba bánh cũ kĩ đó ra vệ đường, tiếp đấy lão vào nhà, cũng bảo tôi cũng vào nhà ngồi.

Tôi xua tay lắc đầu lia lịa.

Thấy con chó đen to đùng kia tôi sợ phát khiếp, chỉ dám đứng ở ngoài đợi Trần mù.

Lão cũng chẳng nói gì thêm, cứ thế vào trong nhà.

Mấy phút sau, lão lại bê ra một nồi cháo đen xì xì nóng hôi hổi.

Lão chia cho tôi một bát to, tôi bèn ngồi xổm ngoài cửa ăn, còn lão thì ngồi trên bậu cửa ăn.

Trong lòng tôi vẫn còn hơi mất tự nhiên, lại nhiều chuyện hỏi một câu: “Chú Trần, chú nuôi con chó to kia trong nhà, giờ lại ăn cháo huyết chó, nó không cắn chú à?”

“Nó không phải chó.”

Lời Trần mù rất kinh người.

Tôi ngỡ ngàng: “Không phải chó? Thì là gì? Nó rõ ràng là chó mà!”

“Nó là Ngao, nhưng không phải là loại ngao Tạng trong nhận thức của mày, mà là ngao sói.” Trần mù húp sùm sụp hết bát cháo, lau bừa mồm, rồi lại bắt đầu hút thuốc lá cuộn.

Trong lòng tôi tuy vẫn sợ, nhưng cũng bắt đầu có hứng thú, hỏi Trần mù như thế là ý gì?

Lúc này Trần mù mới giải thích với tôi.

Loại ngao sói này, là đuổi một đám chó cái vào trong khu rừng sâu có sói đen, đợi một tháng sau mới tìm chúng về, chó con do đám chó cái này sinh ra, có mang một bộ phận huyết thống của sói.

Chó ban đầu thực chất là do sói dần dần thuần hóa mà thành, mục đích của việc làm này là để tăng tính hung hãn của chó!

Đem một trăm con chó con có lẫn huyết thống sói chia thành mười nhóm mang đi nuôi, mỗi ngày đều cho ăn gia cầm sống, hoặc thịt các loại động vật cần săn bắt như trâu bò dê...

Ban đầu cho thức ăn đầy đủ, sau đó giảm lượng dần đến mức chỉ đủ cho một nửa số chó được ăn no, tiếp đó lại giảm đến chỉ còn đủ cho hai con ăn, cuối cùng là một con ăn no.

Như vậy, hung tính của chúng sẽ bị kích thích cực mạnh, mười con chó ăn thịt lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại một con!

Con cuối cùng này gọi là ngao!

Tôi rùng mình, phương pháp mười chó lọc còn một ngao này, tôi từng nghe không ít người già nhắc đến, quá hung hãn tàn bạo, nhưng tôi chưa từng nghe đến phương pháp cho chó giao phối với sói.

Có điều, Trần mù vẫn chưa nói hết, lão lại tiếp tục châm một điếu thuốc lá cuộn, rồi nói:

“Cuối cùng lại đem mười con ngao này vứt vào một bãi tha ma, quây kín xung quanh, không cho chúng thoát ra.”

“Trong bãi tha ma, những thứ ăn được không nhiều, đi bới xác cũng sẽ gặp xác sát, thậm chí còn có quỷ quái, muốn chịu đựng được không phải dễ. Nếu hai con ngao gặp nhau, cũng sẽ đánh giết lẫn nhau, có thể sống sót đúng là không dễ dàng gì.”

“Thậm chí, để huấn luyện tính tàn bạo của ngao, còn cho xác biến như bạch sát, hắc sát vào, có thể chịu đựng được một tháng mà còn sống sót mới là ngao sói. Nó đã có thể nhìn thấy bất cứ quỷ quái nào, xác sát trong mắt nó cũng chỉ là một bữa no, còn chó nhìn thấy nó lập tức ngã lăn ra chết. Nó sao còn được coi là chó nữa?”

Nói xong, Trần mù lại hỏi ngược tôi một câu.

Trong đầu tôi chỉ còn sót lại hai câu, tàn bạo hung hãn, càng nghĩ càng khủng khiếp...

Trần mù lại khẽ than một câu: “Con ngao sói này đã theo chú hai mươi lăm năm rồi, từ khi con gái chú gặp chuyện xong, chú đã không còn đi dẫn đường âm nữa, bỏ nó lại trong rừng, hai hôm nay mới đưa nó về.”

“Nó còn sống sót được, chẳng biết đã ăn bao nhiêu thịt chó máu chó, chú ăn bát cháo huyết chó thôi, không ảnh hưởng gì.”

Tim tôi càng đập điên cuồng, quả nhiên, con ngao sói này khác biệt rất lớn so với chó.

Chó chỉ có tuổi thọ nhiều nhất hai mươi năm, ngao sói những hai mươi lăm năm rồi mà trông vẫn chẳng thấy giống chó già....

Trần mù đứng dậy, phủi tay áo, bắt đầu đóng cửa.

Con ngao sói đó như hiểu ý người vậy, đi ra khỏi nhà, nhảy lên sàn xe ba bánh nằm phục xuống.

“Thập Lục, lên xe.” Trần mù gọi tôi một tiếng.

Tôi hoàn toàn là cắn răng leo lên xe ngồi vào chỗ giáp ghi đông xe.

Lần này, con ngao sói không cắn tôi, mà chỉ nhắm mắt ngủ.

Trong đầu tôi nghĩ, ngao sói dữ như thế, có mấy cái xác dám đến làm loạn, mấy thứ quỷ quái dám lảng vảng qua?

Lần trước nếu mà có nó, sợ là trên đường chẳng gặp được mống người đi đường nào, chứ đừng nói đến cái tên dám đòi cưới Manh Manh về nhà nữa.

Trần mù bắt đầu đạp xe, vẫn lắc lư loạng choạng, xe như muốn rã ra bất cứ lúc nào vậy.

Chúng tôi ra khỏi đường Hàng Giấy, lão lại đạp xe theo hướng đi về phía lò hỏa thiêu thành phố Khai Dương.

“Chú Trần, chúng ta đi qua lò hỏa thiêu làm việc à?” Tôi vô thức hỏi Trần mù.

Trần mù lắc đầu: “Đã vào đến lò hỏa thiêu, quỷ dữ cỡ nào cũng không làm loạn nổi, chỉ sợ đương sự không đưa đến nơi được. Ở chỗ cách đây ba dặm có một người chết rồi, mà vẫn cả ngày ở nhà uống rượu đánh đàn bà, loại xác sống hóa sát này tương đối phiền phức, chỉ chôn thôi thì không tiễn đi được, bắt buộc phải thiêu.”

“Hôm nay chúng ta đi tiễn lão.”

Tim tôi đập thịch một tiếng, hỏi: “Xác sống hóa sát? Là như thế nào vậy?”

“Mày gặp rồi sẽ biết.” Trần mù không giải thích gì thêm, tôi cũng không hỏi nữa.

Lúc chúng tôi xuất phát, trời vẫn còn sót chút nắng, đợi lúc đi qua lò hỏa thiêu, trời đã tối đen lại.

Hôm nay không có trăng, trời tối đến rợn người.

Tốc độ của Trần mù khá chậm, đạp xe mà chẳng nhanh hơn đi bộ là bao, tôi lại vô thức nói một câu: “Chú Trần, hay là chú để cháu đạp cho, tốc độ của cháu nhanh hơn chút.”

Trần mù ngạc nhiên ngoái đầu nhìn tôi một cái.

“Chỗ này ngay giáp lò hỏa thiêu, mày có chắc là muốn đạp thử không? Hay tới lúc đó lại vãi đái ra quần?”

Tôi cười cười: “Đạp xe chứ có gì đâu, hơn nữa, chẳng phải chúng ta vẫn chưa đón được đương sự sao? Chúng ta cứ đi nhanh nhanh chút.”

Trần mù xuống xe cho tôi ngồi lên ghi đông, còn lão thì ngồi vào chỗ tôi ban nãy lấy thuốc ra hút.

Tôi vừa nhấn bàn đạp một cái, mặt đã một phát đỏ bừng hết cả lên.

Địt, cái xe này nặng một cách bất thường à!

Lấy hết sức bình sinh, mới nhấn được nửa vòng... Tôi cảm giác hình như mình hiểu lầm Trần mù rồi... Cái xe nặng như thế này, tuyệt đối không rã ra được đâu, tuy lão đạp chậm, nhưng trông cũng không đến nỗi khó khăn lắm, không ngờ lại phải dùng nhiều sức đến thế!

“Chú Trần, cái xe này của chú phải mang đi sửa thôi, đạp không nổi, chắc chắn bánh răng hỏng rồi...” Tôi khẽ gầm lên một tiếng, dùng sức nhấn bàn đạp, cuối cùng cũng đạp hết một vòng, cái xe bắt đầu lắc lư chạy.

Trần mù lặng lẽ nói bên tai tôi: “Thằng mù dẫn âm, đi là đi đường âm, xe chở là chở mạng người chết, bây giờ ngồi trên xe là người sống và ngao sói, mày phải vác hai mạng người mà đi, chắc chắn sẽ rất nặng.”

“Hả?” Cách nói này quá huyền bí, tôi nghe không hiểu, cũng chẳng biết tiếp lời thế nào.

Chỉ có điều đạp được một vòng xong, cuối cùng cũng lên đường được, cảm giác nhẹ nhàng hơn chút.

Vì giữ thể diện, một thằng thanh niên như tôi làm sao mà bảo Trần mù xuống đạp xe tiếp được? Chỉ còn cách cắn răng đạp tiếp.

Trên đường mập mờ bắt đầu thấy có bóng người đi lại.

Có điều bọn họ vừa đi, vừa ngoái đầu nhìn tôi, cái ánh mắt âm u lạnh lẽo ấy, cứ khiến người ta có cảm giác rờn rợn.

“Lão mù, hôm nay không đạp xe, đổi sang thằng nhóc đẹp trai đạp à?”

Một giọng nói the thé bất ngờ vang lên, dưới gốc một cây cổ thụ cong queo bên đường, chẳng biết từ lúc nào có một người đàn bà bước ra, eo mụ trông nhỏ nhắn, nhưng lại có một khuôn mặt ngựa, mắt một mí, sống mũi cao, nước da trắng xanh, lại đánh má hồng, nhìn trông vô cùng rợn người.

Trần mù ho lẹc khẹc hai tiếng, không đỡ lời, vẫn cứ ung dung hút thuốc.

“Nhóc đẹp trai, đạp xe thế này không mệt à? Đi với chị, chị đưa cậu đi tới một chỗ rất vui mà chơi, thế nào?”

“Nửa đêm nửa hôm, đi theo cái lão già mù, chở cái loại sát tinh kia có ý nghĩa gì? Chả bằng đi kiếm chỗ đẹp mà hưởng thụ.”

Tôi: “.......”

Cảm giác chỗ đầu thôn này, còn có mụ già ra đường kéo khách? Đến lò hỏa thiêu cũng không thiếu được kiểu buôn bán này, bọn họ đúng là liều thật.

Tôi ngẫm nghĩ hay là đợi trời sáng thì gọi cuộc điện thoại báo án.

“Không có hứng, cảm ơn.” Tôi lạnh nhạt trả lời.

Cùng lúc này, chúng tôi cũng đi ngang qua cây cổ thụ cong queo kia.

Nhưng bất thình lình, tôi lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân tiến lại gần.

Theo bản năng ngoái đầu lại nhìn.

Mụ đàn bà mặt ngựa dáng người cao ráo mảnh dẻ kia đã đi đến bên cạnh tôi, mụ cười cứng ngắc, nhưng mắt thì nhìn láo liên.

“Nhóc đẹp trai tính cũng cứng nhỉ? Không muốn đi thử tý à?”

Đúng vào lúc này, Trần mù đột ngột ho mạnh một tiếng, cái tiếng khẹc khẹc ấy, khiến người ta hơi có cảm giác đầu tóc tê rần.

Tôi chợt rùng mình, đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó sai sai.

Con ngao sói kia cũng ngẩng đầu lên, trợn con ngươi đỏ au nhìn mụ.

Tôi theo bản năng đạp xe nhanh hơn chút, lần này tôi dùng hết sức bình sinh luôn! Xe thế mà đi nhanh gấp mấy lần. Thế nhưng mụ vẫn cứ theo sát tôi, còn thần sắc thì trở nên u ám kinh khủng.

“Nhóc đẹp trai, không muốn đi chị cũng không ép nhóc.”

“Nhưng nhờ nhóc nói chị biết, ra lò hỏa thiêu đi thế nào?”

“Cách chỗ này mấy dặm?”

Tôi vô thức trả lời một câu: “Chị thuận theo đường cứ thế đi thẳng, chưa đến hai dặm.”

Vừa dứt lời, mụ bèn không nói gì nữa, đứng như trời trồng ngay tại chỗ.

Xe tôi đạp cũng lập tức đi ra xa một đoạn.

Trời xui đất khiến thế nào tôi lại ngoảnh đầu lại nhìn một cái, kết quả phát hiện mụ vẫn đứng ở giữa đường nhìn theo tôi, thậm chí còn hướng về phía tôi cười.

Cái nụ cười ấy, khiến hơi lạnh chạy dọc từ chân tôi lên, khiến lông tóc khắp người tôi dựng đứng dậy!

Trần mù thì nhíu chặt mày, thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài ấy khiến tim tôi đập thịch một cái, nghĩ thầm thôi xong, tôi chắc chắn lại dính phải rắc rối rồi....

Bạn cần đăng nhập để bình luận