Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 295: THỢ ĐUỔI XÁC TRỘM XÁC

Lúc này đôi con mắt dài hẹp của Mã Bảo Nghĩa đúng thật rợn người, đặc biệt là cái khuôn mặt chữ Quốc kia, lại càng giống mặt ngựa hơn nữa!

“Xem đã hiểu chưa?” Y bất chợt nói một câu.

Tôi lắc lắc đầu theo bản năng, trong lòng lại đột nhiên có chút phát hãi.

“Xem chưa hiểu, thì cho cậu đến chỗ gần mà xem tiếp.”

Nói xong, Mã Bảo Nghĩa lại đi thẳng về hướng cái hố mộ kia! Còn bên cạnh cái hố mộ, đã có một bóng người nhảy xuống dưới!

Mặt tôi hơi biến sắc, có một cảm giác chẳng lành...

Cùng Mã Bảo Nghĩa bước đến gần phía trước, tôi mới nhìn thấy Mã Liên Ngọc hóa ra đã cạy mở nắp quan tài bên dưới hố mộ ra!

“Chuyện này... Mấy người là tới trộm xác chết à?!”

Mã Bảo Nghĩa không trả lời câu hỏi của tôi, y chằm chằm nhìn xuống phía dưới hố mộ.

Chân tay Mã Liên Ngọc tốc độ rất nhanh, sau khi mở nắp quan tài ra, tôi liền có thể nhìn thấy bên trong có một cái xác nam mặc một bộ đồ đại liệm màu đỏ.

Xác chết còn rất trẻ, mặt mũi tuấn tú, nhìn trông chỉ là nước da hơi có chút trắng nhợt, chắc là vừa chết chưa lâu.

Cô ả dùng dây thừng trói tứ chi của xác chết lại, buộc ra sau lưng, xong mới đậy nắp quan tài lại, rồi bắt đầu leo lên. Mấy phút sau, cô ả đã tới bên người chúng tôi.

Mã Bảo Nghĩa chằm chằm nhìn xác chết mấy giây, rồi hài lòng gật gật đầu.

Trong lòng tôi lại cực kỳ mất tự nhiên... Kế Nương cưới chồng, chắc là một phong tục rất quan trọng, Mã Bảo Nghĩa cứ thế này mà trộm xác chết đi sao?

Việc này nếu mà bị phát hiện, thì lại chẳng to chuyện à?

Chỉ có điều nghĩ đến sở thích đặc thù của anh em Mã Bảo Trung và Mã Bảo Nghĩa, tôi liền ngậm miệng không nói thêm lời nào.

Cái gã ăn mày chó chết Mã Bảo Trung thích vơ vét của cải trên thân người chết, còn Mã Bảo Nghĩa thì là một người đuổi xác.

Trước đây tôi cũng chẳng hiểu mấy, nhưng xem y thế này là hốt cả ổ luôn, xác chết cũng đều là của mình rồi, huống gì là đồ trên người xác chết?

Vô thức nhìn bốn phía một cái, xung quanh rất ít hố mộ như thế này.

Lại nhìn giờ tang trên bia mộ bên cạnh một cái, cùng với thời gian khắc trên bia mộ bên cạnh.

Phong tục Kế Nương cưới chồng này, chắc là mỗi năm một lần...

Nhìn vẻ thuần thục của Mã Bảo Nghĩa và Mã Liên Ngọc, sợ rằng xác chết ở đây chẳng để sót cái nào rồi.

Đang trong lúc tôi suy nghĩ, thì Mã Liên Ngọc lại đặt cái xác chết kia nằm thẳng trên đất, tốc độ rất nhanh lột sạch quần áo trên người xác chết xuống.

Dưới ánh trăng, nước da của xác chết hơi có chút ánh xanh, bên trên đã bắt đầu xuất hiện chút ít lông đen.

Đặc biết là mắt của xác chết cũng đã mở hé ra một đường, là dấu hiệu của việc hóa sát bật xác!

Tim tôi đập điên cuồng, đây là hắc sát trực tiếp hóa sát, có thể thấy được cái xác chết này dữ đến mức nào...

Bản thân việc lấy xác trong quan tài ra, đã là cấm kỵ rất lớn, người ta đã nhập thổ vi an rồi mà còn bị đào thẳng lên, kể cả có là xác chết chết một cách yên ổn, cũng phải tác quái!

Càng huống chi bản thân việc Kế Nương cưới chồng còn là một phong tục hạ táng, tuy rằng tôi chẳng hiểu bao nhiêu, nhưng những thứ cơ bản nhất vẫn có thể nhìn ra được.

Táng cái xác nam này, chắc chắn là để dẫn dắt long khí trên núi Kế Nương nuôi dưỡng người dân trú ở quanh vùng, không phải là một việc nhỏ.

Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, Mã Liên Ngọc lấy ra một cái bọc nhỏ, sau khi mở ra xong, liền có thể nhìn thấy bên trong là chu sa.

Cô ả phân biệt dùng chu sa nhanh chóng nhét đầy vào tai, miệng, mũi của xác chết, ngay sau đó lại đặt vào vị trí trên đầu, ngực, lòng bàn tay, và cả lòng bàn chân nữa.

Mỗi ấn xuống một miếng chu sa, cô ả liền dùng một tờ giấy phù màu vàng đậm ấn lên trên, trên giấy phù chắc có thứ đại loại như hồ dán, bản thân chu sa cũng đã qua xử lý có độ dính, nên dính chặt lại với nhau.

Cuối cùng cô ả lại đỡ xác chết lên, vị trí giữa lưng cũng làm theo y hệt, ấn chu sa và giấy phù lên.

Sau khi làm xong những việc này, cô ả mới mặc quần áo lại cho xác chết.

Chu sa có tác dụng đuổi tà trấn quỷ, lúc này trên người xác nam cũng không tiếp tục mọc lông đen nữa, rõ ràng là đã bị trấn áp.

Có điều từ vị trí tâm mày của nó lại có đôi chút khí đen và tướng hung ác.

Đào mồ trấn xác, tướng mặt của cái xác này đã thay đổi rồi...

Tiếp sau đó, Mã Liên Ngọc mới cõng xác chết lên lưng, đồng thời dùng một tấm vải phủ lên.

Cô ả khom lưng, bước đến sau người Mã Bảo Nghĩa.

Mã Bảo Nghĩa liếc tôi một cái, hai tay khoát ra sau lưng đi xuống dưới chân núi.

Tôi cũng không dám ở lại thêm, liền đi theo sau Mã Bảo Nghĩa.

Gần đến vị trí chân núi, Mã Bảo Nghĩa mới đột ngột lấy ra một cái chuông nhỏ màu vàng đồng, lắc lắc hai phát.

Tiếng chuông trong trẻo vui tai vang vọng lối đi nhỏ, dưới ánh trăng lạnh lẽo, bên đường bắt đầu lốm đốm có sương mù nổi lên.

Lờ mờ, tôi lại nhìn thấy trong sương mù có bóng người lắc lư, bên rìa con đường đá dăm, còn có một số người đang ngồi xổm ở đó, chằm chằm nhìn chúng tôi đi ra ngoài.

Trên mặt những người này cũng đều là tướng ác, giống như muốn lao lên trước vậy.

Mặt tôi hơi biến sắc.

Cõng người chết đi đường, không có người dẫn đường âm, chúng tôi muốn đi về, sợ là chẳng dễ dàng gì...

Cũng vào lúc này, lại một tiếng chuông lảnh lót vang lên, tiếng hò của Mã Bảo Nghĩa vang vọng trời đêm.

“Người cõng xác, xác đi đường, khách chết về trại đi!”

“Quỷ chặn đường, đoạn hồn luôn, đừng phá hỏng đêm yên bình!”

“Giờ Dần ba khắc, vong khách chết hết nào!” Tiếng hò của y hoàn toàn khác với với cái kiểu âm u của Trần mù khi dẫn đường âm.

Trần mù dẫn đường âm, giống như đang nói bọn họ cùng là người đi đường như nhau, nhưng lại không muốn cho mấy thứ quỷ quái lên trước làm loạn, hoặc là nói có thứ gì hung dữ giống như ngao sói, hay người mạng cứng đi cùng.

Còn tên Mã Bảo Nghĩa này đuổi xác lên đường đêm, tiếng mở đường âm của y không những vô cùng nặng nề, lời nói lại càng hung ác! Vừa đòi đoạn quỷ hồn, còn đòi quỷ chết sạch.

Mã Bảo Nghĩa đi lên trước mười mấy bước, tôi đi sát phía sau y, đám sương mù kia hóa ra đang từ từ tan đi.... Làm gì còn bóng người lắc lư nào nữa, trên đường trống trơn không bóng người, thậm chí đến cái cảm giác bị nhìn trộm cũng chẳng có nữa. Mã Liên Ngọc thì vững vàng bước theo sau, tôi vô thức quay đầu lại nhìn cô ả một cái, kết quả lại chẳng nhìn thấy mặt cô ả, mà ngược lại là cái xác chết kia cúi đầu, đang như bước đi theo Mã Liên Ngọc vậy...

“La Thập Lục, có ai từng nói với cậu rằng, người dữ, quỷ cũng sợ không?!” Đột nhiên, Mã Bảo Nghĩa lại nói một câu.

Y nghiêng đầu trân trân nhìn tôi, nói: “Gan cậu không to, người gan không to thì không đi được bao nhiêu đường đêm, chẳng lên được bao nhiêu núi, Âm dương thuật của cậu đã có chút bản lĩnh rồi, nhưng cậu sợ quỷ, như thế là không được lắm.”

Trong lúc nói, Mã Bảo Nghĩa lại còn lắc lắc đầu.

Tôi cũng chẳng cảm thấy việc này có gì là bị nhục mạ cả, ai mà không sợ quỷ chứ?

Vẫn chỉ là cái câu nói đó của y, người dữ quỷ cũng sợ, ngược lại là khiến tôi nhớ lại một tập tục của thợ đuổi xác mà trước đây từng nghe nói.

Không những là phải mạng cứng, mà còn phải đủ hung dữ.

Mã Bảo Nghĩa nhìn trông không dữ đến thế, có điều y đủ khí thế! Y chắc chắn là không sợ quỷ rồi.

Ngoài ra việc này với những gì Trần mù từng nói với tôi, tâm người ác hơn quỷ, lại cứ khiến tôi cảm giác có chỗ tương tự nhau...

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã về đến bên ngoài đại viện.

Đang lúc bước vào cổng, Mã Bảo Nghĩa lại gọi tôi một tiếng: “La Thập Lục, dặn cậu một câu.”

“Tôi tìm cậu, là do ai vì nhu cầu người ấy.”

“Thằng mù đi theo cậu là thành tâm với cậu, thằng đàn ông kia cũng có thể liều mạng vì cậu.”

“Còn cái lão già đi theo cậu kia, thì không biết lão muốn làm gì nữa. Cậu có thể để ý thêm chút, ngày mai đợi chúng ta lên núi, xem lão đang làm những gì.”

Nói rồi, Mã Bảo Nghĩa bèn quay đầu rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Trong lòng tôi lại như có tảng đá bị treo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận