Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 284: HOÀNG BÌ ĐỔI MẠNG

Từng hạt từng hạt mồ hôi to đùng, thuận theo trán tôi chảy xuống dưới.

Có chỗ còn chảy vào trong khóe mắt, khiến mắt tôi khó chịu khác thường, thứ càng khiến tôi áp lực hơn là lời chất vấn của Từ Bạch Bì.

Tôi cảm giác giọng điệu của lão ta, giống như đã coi tôi là người chết rồi, giờ là lão đang nói chuyện với người chết vậy!

Từ tận đáy lòng trào lên một luồng khí lạnh, khiến tôi không chống nổi mà lùi ra sau hai bước.

Còn Từ Bạch Bì thì vừa vặn lại tiến lên trước hai bước.

Ánh mắt của lão ta hoàn toàn trở nên chết chóc, hạ giọng nói một câu: “Lão Hoàng thích treo chết người, thế nên mày đi làm quỷ chết treo đi.”

Không biết tại sao, tôi chằm chằm nhìn vào ánh mắt lão ta, rõ ràng còn cách một cự ly xa như thế, nhưng lại giống như bị khóa chết luôn vậy, muốn tránh ánh nhìn đi mà không làm được.

Lời của lão cũng có một lực thẩm thấu kỳ dị, cứ liên tục lả lướt vang vọng trong đầu óc tôi, thậm chí tôi còn không nghe thấy những âm thanh khác nữa...

Cái cảm giác kiểu này, lại còn cứ có đôi chút quen thuộc, giống như là đã từng kinh qua không chỉ một lần vậy.

Tôi khó khăn nhấc chân lên, bước đi qua chỗ Từ Bạch Bì.

Mỗi một bước chân hạ xuống, đều khiến lòng tôi run rẩy!

Ý thức của tôi rất tỉnh táo, nhưng càng tỉnh táo, thì càng hoảng sợ.

Bởi vì tôi không khống chế được thân thể của mình!

Tôi lúc này mới nhớ ra cái cảm giác này có nguồn gốc từ đâu!

Lần đó khi đối mặt với con ly miêu già lông trắng, tôi và Lưu Văn Tam chẳng phải chính là bị như thế này sao?

Không động đậy nổi, cái con li miêu già lông trắng ấy sống quá lâu năm, quái dị đến thành tinh rồi!

Từ Bạch Bì sống với hoàng bì tử cả một đời, cái bản lĩnh u ám kiểu này, cũng chẳng giống con người nữa á!

Rất nhanh, đã bước đi ra ngoài năm sáu mét, Lưu Văn Tam không ngừng gào lên bên tai bảo tôi đứng lại, tôi nghe thấy, nhưng không dừng lại được.

Đôi mắt bị ép đến đỏ quạch, nhưng càng đi ra trước thì càng cảm nhận rõ cái cảm giác trống rỗng trong lòng ấy.

Đây giống như là cái kiểu cảm ứng từ vô tận của người sắp chết!

Trong nháy mắt khi đi càng đến gần hơn, tôi mới nhìn rõ ra.

Cái áo khoác da lông Từ Bạch Bì khoác trên người, chẳng phải cũng là da của hoàng bì tử đó sao?

Cùng là da lông bạc trắng có năm tuổi dài, trên người lão khoác lớn nhỏ ít cũng phải tới mười mấy tấm da.

Ống tay, hai chân, cần cổ, đều là đục lỗ từ vị trí trên đầu, quấn quanh cổ áo chỗ cổ, trái phải hai bên cũng vắt hai miếng da đầu, vị trí hai mắt trống rỗng.

Hôm đó ở trong nhà lão ta, sức chú ý của tôi đều nằm quanh Từ Thi Vũ và cảm giác nguy hiểm, nên hoàn toàn không quan sát tỉ mỉ bộ quần áo trên người Từ Bạch Bì.

Nếu như nhìn ra từ sớm, thì lúc tính toán gài bẫy lão ta chắc chắn là sẽ cân nhắc thêm...

Bây giờ hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi...

Từ Bạch Bì chậm rãi hút tẩu thuốc, từ trên người lão ta có mấy con hoàng bì tử chui ra, càng kỳ dị hơn là trong mõm chúng còn ngậm một sợi dây thừng dài.

Bên lề đường có một cái cây già, bọn búng trèo lên trên xong, rất nhanh đã treo sợi dây thừng lên, thả lơ lửng giữa không trung, càng khiến người ta ớn lạnh.

Ngay tiếp đó, bọn chúng lại đẩy một cái bàn nhỏ xuống phía dưới sợi dây thừng đó, chính là để tôi dẫm lên trên mà treo cổ!

“Địt! Định lấy mạng Thập Lục thật à! Bố mày liều với mày luôn!” Lưu Văn Tam đã từ bỏ việc gọi tôi tỉnh lại.

Đôi mắt lão đỏ quạch, vụt vung trảm quỷ đao, chém về phía Từ Bạch Bì!

Một tiếng gầm vang vọng trời đêm, tiếng gió rít vù vù.

Lưu Văn Tam lao đến trước mặt Từ Bạch Bì, nhưng lại chém trượt!

Ý thức của tôi vẫn tỉnh táo như cũ, chỉ là không khống chế được thân thể, cũng có thể nhìn rõ, ban nãy lúc Lưu Văn Tam chém xuống, thân thủ của Từ Bạch Bì cũng linh hoạt khác thường, hoàn toàn không giống như bộ dạng đáng có của một lão già, lập tức né luôn ra.

Lúc này lại còn vòng ra sau người Lưu Văn Tam.

Hai tay lão ta giơ cái tẩu thuốc lên, đập thật mạnh về phía đầu của Lưu Văn Tam!

Trong lòng tôi kinh hãi, nhưng không cách nào phát ra tiếng hét nhắc nhở được.

Còn may phản ứng của Lưu Văn Tam cũng rất nhanh, lão vụt chồm người ra phía trước, chân cũng đạp thật mạnh ra phía sau!

Cú đạp này vững vàng chuẩn xác trúng luôn vào bụng của Từ Bạch Bì, thân người Từ Bạch Bì liền co rúm lại, cũng bị Lưu Văn Tam đạp văng ra hai ba mét, lăn một vòng trên đất.

Lưu Văn Tam vụt quay đầu lại, con mắt lão đỏ đến kinh người, trên mặt lại cũng có vài phần hưng phấn.

“Quả nhiên, mày có quỷ quái đến không giống cái thằng người! Thì nhiều nhất cũng chỉ che mắt người thôi, già khọm đến mức này rồi, mày còn ngăn tao được à?!” Lưu Văn Tam rút đao, quay người lại đi chém xuống đầu của Từ Bạch Bì.

Nhưng lần này, Từ Bạch Bì lại không hề tránh né.

Lão lại trực tiếp hướng thẳng mặt Lưu Văn Tam mà nghênh chiến.

Cùng lúc này, mấy con hoàng bì tử đi buộc thừng ban nãy, lại đột nhiên nhảy từ trên cây xuống, toàn bộ thuận thế trèo lên người Lưu Văn Tam, con thì cắn một miếng lên cẳng tay, con thì ngoạm vào cổ tay lão!

Thậm chí có một con còn trèo lên tận cổ lão, cắn mạnh một phát xuống!

Cảnh tượng này cũng phát sinh chỉ trong chớp mắt, sức chú ý của Lưu Văn Tam toàn bộ đều dồn lên người Từ Bạch Bì, làm gì đề phòng cái lũ súc sinh ấy!?

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, trảm quỷ đao trong tay Lưu Văn Tam đâm mạnh xuống đất.

Từ Bạch Bì cũng đã xông trở lại đến trước mặt Lưu Văn Tam.

“Bố mày liều với mày luôn!”

Lưu Văn Tam trợn to mắt gầm lên một tiếng, một tay lão rõ ràng mò xuống thắt lưng, nhưng lại mò hụt!

Tiếp đấy lão lại vụt ngửa đầu ra, rồi đập mạnh về phía đầu của Từ Bạch Bì!

Không biết tại sao, tôi đột nhiên nghĩ ra, lúc Lưu Văn Tam mò xuống thắt lưng, là định đi lấy mã tấu?

Ý thức lâu năm, khiến lão đã hình thành bản năng.

Nếu như để lão mò ra được thật, lão chắc chắn sẽ còn sức phản đòn.

Nhưng mã tấu lúc ở bên bờ sông Dương, quỷ nước đưa xác chết lên bờ, lão đã vứt xuống dưới sông Dương rồi!

Lão cũng chỉ còn lại cú đập liều mạng này thôi!

Nếu như đầu của Lưu Văn Tam đập trúng Từ Bạch Bì, dưới sức mạnh thô bạo này, Từ Bạch Bì tuyệt đối không chiếm được tý lợi thế nào.

Nhưng Từ Bạch Bì làm sao lại để bị đập trúng?

Đầu của lão vặn một chút, lại là né qua một bên.

Tiếp đấy trong mồm lão lại phun ra một luồng khói đặc đến vàng cả lên.

Luồng khói này uốn lượn quanh đầu Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam một phát liền mất khả năng hành động, thân người đổ thẳng ra đất.

Từ Bạch Bì lại phỉ một bãi đờm lên đầu Lưu Văn Tam, rồi mới xoa xoa chỗ bụng bị Lưu Văn Tam đạp trúng.

Tất cả việc này phát sinh cực nhanh, chỉ trong khoảng thời gian và khoảng cách ngắn ngủi lúc tôi bước đi tới trước mặt Từ Bạch Bì.

Áp lực đè nén trong lòng đến mức gần như nổ tung lên, nhưng tôi vẫn không khống chế nổi thân thể mình.

Đi lướt qua người Từ Bạch Bì, lão ta liếc tôi một cái, đột nhiên rít một hơi thuốc trong cái tẩu, rồi cũng lại phun một hơi lên đầu tôi.

Luồng hơi này bay vào trong mũi, ý thức vốn còn tỉnh táo của tôi trong chớp mắt cũng trở nên mông lung.

Thân người đờ đẫn bước lên trên cái bàn nhỏ, mắt nhìn sợi dây thừng đang đung đưa trước mặt.

Đột nhiên, vị trí trước mặt lại có một sợi dây thừng rũ xuống.

Một con hoàng bì tử nhỏ mõm vẫn còn dính máu, bất chợt một phát chui đầu vào trong cái thòng lọng dây thừng, cái cổ một phát liền bị treo lên.

Đung đưa theo gió trước mặt tôi!

Nó hóa ra là treo cổ chết trước, đòi đổi mạng với tôi!

Lúc nhỏ tôi từng nghe người già nói, hoàng bì tử thù nhỏ cũng báo.

Chọc tức lên, liều bỏ mạng mình cũng phải đổi lấy mạng của kẻ thù luôn!

Thông thường cái kiểu đổi mạng này, chết một con đổi một mạng, gần như sẽ không có xuất hiện điều gì khác!

Thủ đoạn của Từ Bạch Bì ác thật!

Rõ ràng là đã có thể dễ dàng giết chết tôi rồi, mà vẫn còn dùng phương thức này, lại bỏ thêm mạng của một con hoàng bì tử vào nữa, để diệt trừ hậu hoạn!

Đầu tôi đã chui vào trong thòng lọng dây thừng.

Cảm giác nghẹt thở từ trong lồng ngực truyền lại, không khí trong phổi bị ép hết sạch.

Cái cảm giác hoảng sợ kinh khủng khi cận kề cái chết lại lần nữa dấy lên, thân người tôi vào lúc này cũng mới hồi phục khả năng khống chế.

Tôi điên cuồng giãy giụa, hai tay túm lấy thòng lọng, giảm bớt cảm giác nghẹt thở.

Kết quả hai chân lại bị thứ gì đó túm lấy, lắc qua lắc lại khiến cổ tôi như sắp bị kéo đứt luôn ra.

Miễn cưỡng cúi đầu nhìn một cái, mấy con hoàng bì tử kia đang cắn lấy quần tôi, dùng sức lôi tôi.

Muốn khiến tôi treo cổ chết nhanh chút!

Từ Bạch Bì ngồi bên cạnh hút tẩu thuốc, ánh trăng chiếu lên trên người lão ta, lờ mờ tôi mới cảm thấy, cái đầu này của lão ta cũng sắp giống hệt như hoàng bì tử rồi.

“Tao từng gặp một thằng, tuy trông nó không giống mày, nhưng khí thế của chúng mày rất giống nhau.”

“Năm đó nó nói với người ta, ai xử lý được tao, thì sẽ cho kẻ đó một quẻ bói.”

“Cứ thế ép tao phải trốn chui trốn lủi, muốn yên ổn ăn con gà, trộm đứa trẻ con cũng không được.”

Từ Bạch Bì ngoảnh đầu sang nhìn tôi.

Sự trống rỗng trong mắt lão ta, giống như cũng có tâm trạng vậy, lẫn với chút buồn vô cớ.

“Tôi hôm đó mày ở trong nhà tao, tao đã biết, trên người mày có đem theo bàn tính của thằng đó.”

“Mày xem tướng của tao, lại nhìn tướng của Đại Mẫn, sợ đến mức không dám quản chuyện của bọn tao, tao lại tưởng mày sống cùng với con bé Thư Vũ, nên không thèm đếm xỉa đến mày.”

“Nhưng sau đó trong lòng tao lại cứ thấy hoang mang sao đó, mất tự nhiên, lão Hoàng cũng không yên ổn, tao phải xử lý mày đi, thì trong lòng mới dễ chịu được.”

“Không ngờ là, cho lão Hoàng đến treo cổ mày, nó lại chẳng về được.”

“Số mày may thế, để con huyết sát trộm mất mạng của lão Hoàng, có điều số mày cũng đen, hà cớ gì lại vào cửa nhà họ Từ tao chứ?”

“Chết đi, mày chết rồi, thì thằng đó mất kẻ kế thừa, lòng tao cũng thư thái.”

“Nhớ là lúc chết phải nhắm mắt, tao thấy con bé Thi Vũ có ý với mày, đừng có chết khó coi quá, xong rồi tao về tìm nó tới nhặt xác cho mày.”

Những lời này của Từ Bạch Bì, khiến tâm trí tôi càng kinh hãi!

Lão ta sớm đã định giết tôi rồi?

Kết quả lại vừa hay gặp Mạnh Hân Thư giết con hoàng bì tử già đó!

Vậy chẳng phải là vô tình và trùng hợp sao?

Tôi cũng rõ ràng còn nhớ rõ, ban đầu Trần mù đích thực có nói, là do Thiết khẩu Kim toán lên tiếng!

Mới ép cho Từ Bạch Bì biệt tăm biệt tích!

Không ngờ là con mắt lão ta tinh thế, thế mà cũng có thể nhìn ra được quan hệ giữa tôi và Trương Cửu Quái!

Tuy rằng Từ Bạch Bì đã đem những lời này kể ra, để tôi biết nhân quả trước sau trong chuyện này.

Nhưng tôi cũng đã sắp cố đến cực hạn rồi.

Hai tay gần như chẳng còn sức nữa, không khí trong phổi cũng bị tiêu hao triệt để.

Khi trước mắt đã bắt đầu tối sầm lại.

Thì đột nhiên bên tai có một tiếng xoẹt giòn tan vang lên, dây thừng một phát đứt luôn!

Tôi ngã mạnh ra đất.

Nhất thời còn chưa phản ứng lại, suýt nữa thì ngã gãy cả cổ.

Không khí vụt tràn vào trong phổi, lòng tôi mừng như phát điên.

Trên lưng bị một thứ gì đó đè lên, không hề nặng, nhưng lạnh đến kinh người.

Miễn cưỡng quay đầu lại, thứ tôi nhìn thấy lại là một khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm.

Mắt nó vẫn nhắm nghiền, nhưng trên đầu lại đội một lớp da đầu bạc trắng.

Hai con mắt trên tấm da đầu đó, giống như vẫn đang còn sống vậy, đang láo liên nhìn sang Từ Bạch Bì kìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận