Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 131: ÂM THAI MỞ MẮT



Đặc biệt là cái câu đó của Trần mù: “Khi mày ra đời, ông ấy có lẽ đã chết rồi.”

Càng khiến tôi vô cùng buồn bã.

Bức di thư trong quyển Trạch kinh, tôi chỉ đọc qua một lần, tôi không có can đảm để đọc lần thứ hai.

Nhưng nội dung trong đó, tôi lại nhớ rất rõ ràng!

‘Con đường này của thôn, bắt buộc phải làm cho xong! Như thế mới có thể thành phúc duyên của cháu nội tôi, bù trừ cho kiếp nạn sinh tử đầu tiên của nó!’ Đây là nguyên văn lời của ông nội!

Đột nhiên tôi lại nhớ đến một chuyện.

Lúc tôi hôn mê vào nằm viện, tôi có mơ thấy rất nhiều giấc mơ linh tinh, tới cuối cùng là mơ thấy một khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Lúc đó ông ta còn xoa xoa đầu tôi, cười nói với tôi: “Cháu ngoan, phải sống cho vui, sống cho tốt! Cháu à, không phải chỉ sống vì mỗi một người đâu!”

Khi đó tôi rất đau buồn, chua xót, sau đó bởi nói chuyện với Cố Nhược Lâm, cộng thêm hành động đột ngột của Lưu Văn Tam, khiến tôi mau chóng quên đi giấc mơ đó.

Giống như rất nhiều người nằm mơ, nhưng đến sáng tỉnh dậy, lờ mờ vẫn còn chút ấn tượng mơ hồ.

Sau đó chẳng được bao lâu, đã quên triệt để, rồi đột nhiên có một ngày lại nhớ tới nội dung của giấc mơ đó!

Đúng lúc tôi đang đau thương xuất thần, thì Trần mù bất chợt gọi tôi một tiếng: “Thập Lục, sao mày tự nhiên ngẩn người ra thế?”

Tôi rùng mình một cái tỉnh táo lại, cố gắng dẹp bỏ những ý nghĩ linh tinh trong đầu.

Tâm trí có thêm chút kiên định!

Câu nói đó của ông nội ở trong mơ, lại nhắc nhở tôi lần nữa!

Tôi, không phải chỉ sống vì một người!

Hít sâu một hơi, tôi cười cười, trả lời Trần mù: “Chú Trần, cháu cũng chẳng biết có thành công được không, cháu cũng vừa mới học được, chưa dùng bao giờ.”

Trần mù có vẻ nghĩ ngợi, gật gật đầu.

Lưu Văn Tam rõ ràng vẫn chưa hiểu, hỏi tôi với Trần mù đang ra ám hiệu gì với nhau.

Tôi nói bốn chữ: “Bò già tiễn âm.”

Lưu Văn Tam lắc lắc đầu, có điều lão cũng bắt đầu có hứng thú.

Bảo tuy chưa từng thấy, nhưng nghe tôi nói như vậy, lại còn phản ứng của Trần mù, thì chắc là rất lợi hại, phải xem kỹ cho mở mang tầm mắt.

Lão lại đi bấm huyệt nhân trung của Hứa Đức Sưởng, gọi hắn tỉnh lại.

Hứa Đức Sưởng mở mắt ra cái, liền ôm lấy cổ kêu đau, nói hắn chẳng phải đang đứng yên ở đó, sao tự nhiên lại ngất xỉu... Cổ giống như sắp gãy vậy.

Lưu Văn Tam giản lược nói vài câu, cho Hứa Đức Sưởng biết, ban nãy suýt nữa thì hắn bóp cổ chết tôi.

Hứa Đức Sưởng sợ trắng bệch cả mặt.

Sau đó Lưu Văn Tam và Trần mù lần lượt dặn dò Hứa Đức Sưởng một số điều cần kiêng kỵ.

Rồi lại nói rõ Hoàng San San đã bị trấn xác rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa, Hứa Đức Sưởng mới hồi phục lại chút thần sắc.

Cuối cùng, Hứa Đức Sưởng nhìn thấy âm thai tôi đang nâng trên tay, khi đó nước mắt của hắn lập tức rơi xuống.

Một người đàn ông đang yên đang lành, khóc nước mắt như mưa, liên tục nói có lỗi với mẹ con Hoàng San San.

Tôi khẽ than một tiếng, bảo với Hứa Đức Sưởng sống chết có số, việc này đã sớm được trời định rồi.

Hắn không thay đổi được gì, chỉ có thể thuận theo ý trời thôi.

Tôi sẽ tiễn con trai hắn đi đầu thai, rồi điểm mộ cho Hoàng San San, như thế cũng coi như không có lỗi với mẹ con cô ta nữa.

Thế nhưng Hứa Đức Sưởng mãi vẫn không hồi phục lại, cứ lẩm bẩm nói xin lỗi.

Ban đầu tôi nghĩ, có thể là do đau buồn quá mức?

Có điều, tôi lại chợt nghĩ đến một ý nghĩa khác nữa.

Cái chết của Hoàng San San, và còn cái chết của gã thợ mộc Lý Vĩnh Huy, lẽ nào bên trong còn có điều lạ gì?

Đương nhiên, tôi không biết đầu đuôi câu chuyện, bây giờ cũng không phải lúc hỏi kỹ.

Lưu Văn Tam biểu thị, lúc này chúng tôi cũng đừng có ở bờ sông nữa, lạnh chết được, nguyên một đêm thế này, ai mà chịu nổi.

Hứa Đức Sưởng lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói cứ về nhà hắn trước, để chúng tôi nghỉ ngơi cho tử tế.

Đưa theo xác chết rời đi đến nhà họ Hứa, thì cần Trần mù dẫn đường âm!

Lão bảo Lưu Văn Tam ngồi ghế lái phụ, Hứa Đức Sưởng lái xe.

Xác chết của Lý Vĩnh Huy để ở cốp sau xe, còn Hoàng San San thì để ở ghế sau.

Về phần lão, không ngờ lại leo lên trên nóc xe ngồi ở giá để hành lý!

Đương nhiên, bị Trần mù chiếm mất chỗ, cái thuyền của Lưu Văn Tam không đem theo được nữa.

Vì việc này, Lưu Văn Tam còn càm ràm mất mấy câu, nói thuyền của lão không phải loại thường, lúc về còn phải quay lại đây chở.

Tôi cũng ngồi ở hàng ghế sau, trong lòng ôm lấy âm thai, ngẩn ngơ nhìn cửa sổ phía trước của xe.

Tôi cũng chẳng biết, Trần mù định dẫn đường âm kiểu gì?

Cùng với việc Hứa Đức Sưởng nổ máy xe.

Đột ngột ở trên nóc xe, đột ngột vang lên tiếng hô the thé đến mức khiến người ta nổi da gà khắp cả người!

“Người chết qua quan không chạm đất, người sống đi đêm chớ quay đầu!”

“Giờ tý chính khắc! Thằng mù dẫn âm! Bách quỷ tránh đường!”

Tôi cảm giác cả chiếc xe đều bởi câu hô này của Trần mù mà có hơi rung lên.

Tiếp đấy, trên nóc xe lại vang lên hai tiếng ho khẹc khẹc, Trần mù hạ giọng nói: “Hứa Đức Sưởng, lái xe đi thẳng đừng dừng lại, gặp người cũng đừng có quản, nửa đêm rồi, chẳng có người sống đến đâm vào xe đâu.”

Hứa Đức Sưởng lại rùng mình một cái, lúc này mới đạp chân ga.

Đêm khuya rồi, tĩnh mịch đến rợn người.

Trên đường rất yên tĩnh, cũng chẳng có mấy người đi đường.

Lưu Văn Tam đang hút thuốc, trong xe khói thuốc vòng quanh.

Tôi thì cúi đầu nhìn âm thai đang ôm trong lòng mình.

Đỡ âm linh xong đã được một khoảng thời gian rồi, làn da trên mặt nó chẳng biết là vì bị mất nước, hay vì phồng lên, mà đã chẳng còn nhăn nhúm như trước nữa.

Áo khoác hoàng bì ôm chặt lấy người nó, nó cúi đầu, lớp tóc trên đầu cũng đã khô, lơ thơ vài túm tóc tơ màu đen.

Nếu không phải vì nước da nó màu quá xanh đen, thì đúng thật trông rất giống một đứa bé vừa mới ra đời đang ngủ say.

Tôi chú ý một chút đến thời gian, khoảng tầm đúng mười hai giờ chúng tôi rời khỏi bờ sông.

Xe đi tới tận một giờ rưỡi, mới dừng lại.

Bên cạnh con đường cái to rộng trống trải, là một khu cây xanh được chăm sóc rất tốt, phía sau đó mới là khu nhà của nhà họ Hứa.

Một khu nhà lớn bốn sân bốn dãy nhà, nhà họ Hứa này cũng chẳng nhỏ hơn nhà họ Cố tý nào!

Đương nhiên, so với khu nhà ở trung tâm thành phố Khai Dương của nhà họ Cố, giá trị của khu nhà này còn kém xa.

Dù gì thành phố Trường Bình cũng không bằng thành phố Khai Dương, chỗ này còn là ngoại ô thành phố.

Phía bên trái của khu nhà họ Hứa, nối liền với một khu xưởng gỗ, còn phía bên phải, là một xưởng đồ gia dụng, lần lượt còn có thể nhìn thấy gỗ khối và đồ gia dụng bán thành phẩm được xếp đống ở bên ngoài xưởng.

Chúng tôi vừa mới xuống xe, bên trong khu nhà liền có mấy người chạy ra. Mấy người đi đầu là bảo vệ, còn người đi phía sau, Hứa Đức Sưởng giới thiệu là quản gia nhà họ Hứa, Vương Thực.

Vương Thực là một người đàn ông trung niên chừng bốn năm mươi tuổi, mặc một bộ Đường phục, trang trọng chỉnh tề.

Lão không bắt tay với chúng tôi, mà ngược lại hơi hơi cúi khom người, nhìn trông có vẻ rất có khuôn phép.

Hứa Đức Sưởng cẩn thận hỏi han, rằng xác của Hoàng San San và Lý Vĩnh Huy trên xe phải sắp xếp thế nào?

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc nói: “Lý Vĩnh Huy đặt ở trong phòng tôi, còn vợ anh, đã trấn xác rồi, kiếm một căn phòng yên tĩnh đặt ở đó là được. Đừng có để ai đi xem hay đụng vào, nếu làm rơi đinh gỗ đào trên người cô ta, là sẽ chết người đấy.”

“Ngoài ra, chuyện của con trai anh, thì phải đi hỏi Thập Lục.”

Hứa Đức Sưởng gật đầu lia lịa, tiếp đấy ánh mắt hắn nhìn sang tôi, rụt rè hỏi: “La âm bà, phải làm như thế nào?”

Tôi trầm ngâm một lát rồi nói: “Khóa trường mệnh chuẩn bị xong chưa? Còn cả mấy thứ mà tôi nói nữa?”

Sắc mặt Hứa Đức Sưởng ngưng lại, lập tức nhìn sang quản gia Vương Thực.

Vương Thực gật gật đầu, lão cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ.

Mở hộp gỗ ra xong, bên trong đặt một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc tinh xảo, trên mặt khắc hình rồng phượng.

Lúc này tôi mới biết, khóa trường mệnh thực ra đã được chuẩn bị xong từ lâu rồi.

Chính là chuẩn bị để sau khi con của Hứa Đức Sưởng ra đời thì dùng.

Ban nãy tôi dặn xong, Hứa Đức Sưởng gọi điện thoại, Vương Thực liền vội vàng tìm sư phụ chế tác bạc lâu năm của thành phố Trường Bình, gấp gáp bổ sung tên lên trên khóa trường mệnh.

Tôi cầm lấy xong, cúi đầu xuống nhìn.

Nhỏ giọng lẩm nhẩm: “Hứa Vĩnh Xương.”

“Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương?”

Hứa Đức Sưởng có chút căng thẳng, hỏi nhỏ tôi, tên có vấn đề gì không?

Tôi lắc lắc đầu, nói không có vấn đề gì, mệnh của con trai hắn nặng, nhận cái tên này được, kiếp sau có khi sẽ được đầu thai vào nhà tốt hơn.

Hứa Đức Sưởng nghe vậy mới thở dài một tiếng, trong đáy mắt vẫn còn đôi chút đau thương, nói hắn cũng nghĩ như vậy, nên mới sửa lại tên.

Tiếp đấy hắn lại nói với tôi, bò già vẫn đang tìm, lúc này mới được có mấy tiếng, vẫn chưa thấy có hồi âm.

Tôi gật gật đầu, nói việc này không gấp, áo khoác hoàng bì đã mặc lên người rồi, con trai hắn đi theo tôi, chỉ cần không gặp sáng, có thể đợi được ba ngày.

Có điều trong vòng ba ngày, bắt buộc phải tìm được bò già!

Nếu không, sẽ không tiễn âm được nữa!

Hứa Đức Sưởng gật đầu lia lịa, cũng hạ giọng nói một câu với Vương Thực: “Chú nghe rõ rồi chứ?”

Vương Thực cũng lập tức nói: “Đợi trời sáng, tôi cũng về vùng quê đi tìm!”

Sau đó Hứa Đức Sưởng và Vương Thực, liền phân biệt dẫn chúng tôi tới gian phòng đã được chuẩn bị từ trước.

Âm thai chỉ cần không chạm đất là không có vấn đề gì, tôi vốn định đặt trên giường, hoặc là vào trong rương gỗ.

Nhưng có hơi do dự một chút, lại sợ nhà họ Hứa sẽ xảy ra biến cố gì khác, bèn lấy luôn một sợi dây thừng, buộc nó vào trước ngực mình.

Nằm xuống giường, tôi liền chuẩn bị ngủ.

Có quá nhiều việc cần làm, bắt buộc phải bảo đảm được ngủ đủ giấc, ngày mai mới có tinh thần để ứng phó.

Tôi vừa mới nằm xuống chưa được hai phút, thì đã lại cảm thấy trong lòng hỗn loạn không chịu được.

Cứ nhắm mắt lại, là tôi liền vô duyên vô cớ nhớ đến cảnh ở bên bờ sông, tôi quay đầu lại, nhìn thấy người đàn bà mang bầu kia...

Cô ta còn ngửa người ngã xuống dưới sông...

Vụt một cái mở mắt ra.

Trong phòng tôi đã tắt đèn, ánh sáng tối om, chỉ có chút ánh trăng rọi vào từ cửa sổ.

Tôi đột ngột phát hiện, âm thai buộc ở trước ngực, kiểu gì lại nghiêng sang một bên, đầu hướng về phía vị trí cửa phòng...

Hơn nữa, mắt của nó tại sao lại mở ra rồi?

Đôi mắt nho nhỏ, đen đến mức gần như không nhìn thấy lòng trắng.

Xác chết của gã Lý Vĩnh Huy kia, là mắt ba biên trắng! Tướng mặt của người gian xảo.

Còn mắt của âm thai này! Cũng có một cách gọi khác.

Mà âm thai bản thân đã là quỷ quái, từ nhắm mắt đến mở mắt, chắc chắn không đơn giản như vậy.

Tôi cũng thuận theo hướng của nó nhìn qua, bên đó vừa đúng là vị trí cửa phòng.

Khe cửa chỉ bị khép hờ!

Tim tôi đập đánh thịch một cái!

Ban nãy tôi có thể khẳng định, tôi vào phòng là đóng cửa, còn khóa lại nữa! Làm sao lại bị mở ra được?

Giây tiếp theo, đồng tử tôi co mạnh lại.

Phía sau khe cửa, một con mắt đang nhìn láo liên.

Có một người đang ở bên ngoài, nhìn trộm tôi?

Chỉ có điều giây tiếp theo, cửa đột nhiên khẽ khàng đóng lại...

Tôi gầm khẽ một tiếng: “Ai?”

Rồi bật người dậy xuống giường, bước về phía cửa.

Tôi đẩy thẳng cửa ra luôn, bên ngoài trống không, chẳng có bóng người nào...

Tôi nhíu mày, cũng vô thức cúi đầu, lập tức khắp người nổi đầy da gà...

Dưới đất có một dãy vết chân, ướt nhẹp, trong đó còn lẫn vài cọng rau nghể...

Rau nghể này, chẳng phải là trong đám cỏ nước dưới sông Dương sao?

[Tác giả có lời muốn nói]

Tôi viết rất chậm, một chương viết phải mất hơn hai tiếng, thêm việc viết xong phải xem lại để chỉnh sửa, kỳ thực tôi ra chương đã rất nhanh rồi.

Rồi một số bạn độc giả đưa ra góp ý, tôi cũng cảm thấy rất có lý, sẽ giúp tôi tiến bộ hơn, cảm ơn mọi người!

Giải thích từ dịch giả: “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương” : Hoàng đế nhận mệnh từ trời, nên tất sẽ vĩnh viễn hưng thịnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận