Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 220: BÀN TAY ĐỨT GÃY

Tất cả người nhà họ Phùng đều đặt máy khoan xuống, rồi lại lấy các loại xẻng cầm tay, xẻng công binh từ trong cốp sau xe ra.

Tôi đứng tránh ra, bọn họ bắt đầu đào một cách thần tốc!

Độ lớn nhỏ của đường, cũng giúp cho gần chục người có thể làm cùng lúc, có điều bọn họ phân thành tận mấy tổ, tổ này tốc độ chậm lại, thì lập tức thay tổ khác.

Tôi hoàn toàn lơ đám dân thôn đi, càng thận trọng chú ý nhìn, cũng sợ bọn họ đào dính làm tổn thương xác chết của ông nội.

Đại khái tầm nửa tiếng trôi qua, mặt đường gần như bị đào ra một cái hố sâu chừng ba bốn mét, vẫn chưa nhìn thấy ông nội tôi... trong lòng tôi không tránh khỏi có vài phần lúng túng, lẽ nào là tôi phán đoán sai vị trí?

Ba bốn mét đã rất sâu, gần bằng độ cao một tầng lầu rồi...

Cũng vào lúc này, đột nhiên tổ người cuối cùng của nhà họ Phùng hoảng hốt kêu lên đất sụp rồi! Rồi vội trèo lên trên mặt đường.

Những người khác đứng bên cạnh giúp đỡ, hơn mười người lập tức lên trên mặt đường.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống dưới đáy hố, lúc này, lớp đất dưới đáy hố, lại bắt đầu sụp xuống.

Mười mấy giây sau, một cái hố đường kính hơn hai mét, xuất hiện trong tầm mắt của tôi...

Cái hố đó không sâu, sâu thêm xuống dưới, cũng chỉ khoảng tầm hai mét, xung quanh trống trơn, không hề có bùn đất, đường kính chỉ có tầm chưa tới một mét.

Trong hố có một ông già cúi đầu ngồi xếp bằng!

Ánh trăng chiếu lên người ông, bộ Đường phục màu lam thẫm, tuy vẫn chỉnh tề, nhưng đã bám đầy bụi đất, trên đầu đội một chiếc mũ tròn màu đen viền xanh, lộ ra phần tóc hai bên mái đã hơi có chút lốm đốm đen bạc.

Dái tai tròn rộng đầy đặn, xương tá xuyến thẳng đến nhục châu.

Ông quay lưng về hướng ra ngoài thôn, mặt thì đối diện với thôn Tiểu Liễu.

Tôi nhìn không rõ khuôn mặt của ông lúc này, dù sao cũng là ở phía dưới hố sâu bốn mét thêm với hai mét nữa, làm sao còn có thể nhìn chính diện được?

Chỉ có điều phần lưng ông thẳng đứng, tới tận lúc chết vẫn không hề cong xuống nửa phân, khiến đáy lòng tôi chua xót, không khống chế nổi, khóe mắt rơi xuống hai hàng lệ.

“La tiên sinh, có đưa xác chết lên không?” Lúc này Phùng Khuất nói năng thận trọng hơn nhiều.

“Đưa lên!” Tôi khẽ đáp một câu.

Đồng thời, lòng thôi cũng hơi có vài phần thả lỏng.

Cuối cùng, lão góa vẫn chậm hơn! Tôi ban nãy thất sách khiến lão về gia tăng tốc độ đào, nhưng lão vẫn không nhanh bằng tốc độ của chúng tôi.

Phùng Khuất bắt đầu gọi người buộc dây thừng xuống dưới hố.

Tôi dặn dò đôi câu, phải cẩn thận, không được làm tổn thương đến xác chết của ông nội tôi.

Người nhà họ Phùng đều gật đầu, biểu thị nhất định sẽ cẩn trọng.

Đang lúc hai người vừa mới xuống dưới hố.

Đột nhiên tôi nhìn thấy tầng đất ở bên cạnh xác chết của ông nội tôi, rung lên một phát.

Ngay tiếp đó bèn sụp đổ tan tành, lộ ra một cái hang cao tầm nửa người!

Giây tiếp theo, liền thò ra một đôi tay, túm thẳng lấy bả vai xác chết của ông nội tôi!

Lúc đó, mặt tôi lập tức biến sắc.

“Lão góa!” Tôi gầm lên một tiếng, căn bản không để ý nhiều được nữa, cứ thế lao thẳng xuống dưới hố!

Trong chớp mắt, tôi đã lao vào trong hố, trên người không có dây thừng, tôi hoàn toàn dựa vào bản năng mượn lực trên vách hố, thuận theo vách hố chạy hai bước, sau đó một phát lao vào cái hang nửa mét kia!

Rầm một tiếng, nửa người tôi đập xuống đất! Cũng may là đất, chứ nếu là đá, sợ là tay tôi đã gãy rồi.

Hai tay, cũng vừa vặn túm lấy đôi vai của lão góa!

Lúc này lão đã rụt nửa cánh tay lại vào trong cái hang, gần như đã sắp lôi ông nội tôi vào bên trong hang rồi!

Ánh đèn pin trên đỉnh đầu chiếu rất loạn, còn có tiếng hét kinh hoàng của Phùng Khuất: “Là cái lão què ban nãy! Lão định trộm xác chết! Nhanh xuống giúp La tiên sinh!”

Tốc độ xuống dưới của người nhà họ Phùng rất nhanh, chưa tới nửa phút, đã có tận mấy người túm lấy vai tôi, còn có người giúp kéo tay lão góa lại.

Sức lực của lão góa, mạnh đến kỳ quái, thậm chí cái lực đó còn khiến tôi cảm giác, mạnh đến mức không giống như là của một người!

Càng không nói đến chuyện, lão còn là một lão già bảy tám mươi tuổi ?!

Sau lưng tôi ít nhất có ba người, và còn có hai người cùng túm tay lão góa, vậy mà vẫn từ từ khiến lão lôi ông nội tôi vào phía trong cái hang nữa....

Gân xanh trên đầu tôi đều nổi gồ lên, lấy hết sức lực, gầm lên một tiếng, trọng họng như sắp rỉ máu ra, dốc sức kéo mạnh ra ngoài!

Nhưng cho dù là như thế này, hóa ra cũng mới vừa đủ bằng với sức của lão góa!

Mấy người kia của nhà họ Phùng thấy tôi liều mạng như thế, cũng gần như đồng thời lấy hết sức.

Cánh tay của lão góa, mới bị lôi ra phía ngoài.

Ông nội tôi cũng từ trong cái hang đó bị kéo ra ngoài.

Đầu của lão góa, cũng lộ ra khỏi miệng hang, tôi nhìn đối mắt với lão.

Bên trong đôi mắt mờ đục đó, toàn là sát khí, chỉ mỗi một ánh nhìn, đã khiến tôi cảm giác toàn thân ớn lạnh!

Đặc biệt là những đốm đồi mồi kia, càng vô cùng rợn người.

Khoảng cách gần như thế này, tôi lờ mờ có thể ngửi thấy, bên dưới cái mùi rượu thối khó ngửi kia, dường như còn có trộn lẫn một thứ mùi rất buồn nôn.

“Cút!” Tôi gầm lên một tiếng.

Miệng lão góa nhếch lên một nụ cười có vẻ nham hiểm, lao đột nhiên hướng về phía người đàn ông nhà họ Phùng ở bên cạnh tôi, nhổ ra một bãi đờm đặc!

Nói thật, tôi hoàn toàn không ngờ được lão góa lại còn có một chiêu như thế này!

Lão khạc một tiếng, một bãi đờm đặc nhổ ra, người đàn ông nhà họ Phùng kia hự một tiếng, chửi bậy một câu rồi lau mặt, thế nhưng như thế, thì lực kéo liền giảm đi.

Mắt nhìn lão góa lại sắp rụt vào trong hang, trong giây phút then chốt này, tôi cũng quyết tâm liều.

Từ bên sườn rút luôn cái búa ra, mím môi mím lợi đập mạnh vào cẳng tay của lão góa!

Đấy là một tiếng hét thảm thiết đến cực điểm, gần như khiến màng nhĩ tôi rung lên đau điếng.

Nhưng cũng trong chớp mắt như vậy, cánh tay của lão góa liền rụt lại vào trong hang, cứ thế buông bỏ ông nội tôi ra...

Rầm!

Quán tính khiến tất cả chúng tôi đều ngã đập ra phía sau, gần như toàn bộ đều ngã ra đáy hố.

Cũng may sau lưng tôi còn có người làm đệm, chỉ là một cú ngã mà thôi, cũng chẳng đau đớn lắm.

Xác chết của ông nội đập lên người tôi, khô quắt, cứng đờ, nhưng lại không có sự lạnh cứng như của xác chết thông thường.

Được hun đúc ở cổng ra của sinh khí bao nhiêu năm như thế, ông nội đã sớm không còn sự âm u của xác chết thông thường nữa rồi.

Tôi còn chưa hết sợ nhìn vào cái miệng hang kia, bên trong đen ngòm sâu hun hút.

Chúng tôi mà chậm thêm vài phút nữa, hoặc là lúc đó tôi không kiên định, tranh chấp thêm một lát nữa với dân thôn, sợ là có đào đường cái ra, cũng chẳng nhìn thấy ông nội nữa, ông sẽ bị lão góa lôi đi mất.

Ngoài sự sợ hãi ra, cũng còn cho tôi một bài học sâu sắc, tuyệt đối không được quên, cẩn thận lời nói!

Phía trên hố thả xuống một sợi dây thừng, chúng tôi lên trên mặt đường.

Đám người nhà họ Phùng gan đều không nhỏ, hóa ra lại không sợ ông nội tôi, chỉ là đang thì thầm bàn tán, tại sao lại có người bị chôn phía dưới đường làm móng, đây là phong tục quỷ gì thế? Còn cái lão già ban nãy đến trộm xác chết, đúng là hơi bị lợi hại, bọn họ bao nhiêu người, mà không kéo lại được một mình lão.

Tôi cũng mới nhìn rõ mặt của ông nội.

Ông tuy dái tai đầy đặn, nhưng nguyên cả khuôn mặt, vẫn có một chút khô quắt lại do mất nước.

Đôi mắt nhắm nghiền, nhưng thần sắc trông lại hiền hòa, thậm chí trên môi còn hơi có nét cười. Không biết là do mất nước, hay là do bản thân nước da ngả vàng, mà màu da ông rất sạm.

Ngoài ra, ông nội tôi có một tướng mặt rất đẹp.

Thiên đình đầy đặn, xương tướng quân lồi lên, xương nhật nguyệt tròn bóng, sống mũi liền thẳng thiên đình, xương gò má cao nhưng không nhọn, phần đỉnh tròn nhẵn.

Ngoài ra, tôi đột nhiên còn phát hiện ra một chỗ bất thường.

Phía bên dưới một ống tay áo của ông nội, trống không.

Mặt tôi hơi biến sắc, kéo cái ống tay áo rỗng đó lên, mới phát hiện ông nội có một bên tay bị đứt mất bàn tay!

Cẳng tay tuy vẫn còn, nhưng phần bàn tay ở phía dưới cẳng tay, hoàn toàn bị cắt đứt. Ông nội mất tay chắc đã rất nhiều năm, chỗ vị trí vết thương da đã mọc liền.

Tim tôi nhảy lên tận cổ họng.

Bởi vì trên người tôi còn có một vật.

Tôi còn từng cho rằng, đấy là của Trương Cửu Quái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận