Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1104: NHƯNG, ÂM DƯƠNG KHÓ LƯỠNG TOÀN, TIỂU NỮ GIỮ TRẠCH KHÔNG

Tôi vụt ngẩng đầu lên, trên mái nhà của gian chính, Dương Thanh Sơn hai tay khoát sau lưng, trên vai hắn lại đeo một cỗ quan tài mỏng.

Ánh trăng sao chiếu rọi, mà Dương Thanh Sơn lúc này, trên khuôn mặt vốn không chút dao động, lại gợn lên một tia buồn man mác.

Tôi ngẩn ra, bởi vì thời gian dài như vậy tới nay, tôi đều chưa từng nhìn thấy thay đổi thần thái này của Dương Thanh Sơn.

Còn cả tiếng nói đạo sĩ khác họ vừa nãy nữa, tôi vừa nghe thấy liền nghĩ ngay đến Dương Thanh Sơn...

Hà Trĩ, Lý Âm Dương, lẽ nào là quen biết Dương Thanh Sơn?

Mấy câu đó của Dương Thanh Sơn, còn đang lởn vởn bên tai tôi, tôi đã nghe rõ chi tiết trong đó.

Hồi đó lúc đối phó với Viên Hóa Thiệu, Dương Thanh Sơn cõng thân xác của Lý Âm Dương xuất hiện, mấy câu nói đó của hắn, tôi vốn tưởng là chú pháp, dùng để đối phó Viên Hóa Thiệu cơ.

Nhưng trên thực tế, bây giờ xem ra lại không phải là chú pháp, cũng không phải đang nói về khúc mắc giữa Lý Âm Dương và Viên Hóa Thiệu.

Cái câu chỉ dựa ý mình tự tán dương, nói đến chẳng phải chính là Dương Thanh Sơn sao?!

Càng then chốt hơn là, khi đó chắc là Dương Thanh Sơn để cho Lý Âm Dương nhập vong, vậy nên những lời này, chắc là do Lý Âm Dương nói...

Hơn nữa Dương Thanh Sơn còn cho Lý Âm Dương dùng Thiện thi đan, Lý Âm Dương lúc đó vẫn còn sót lại một tia thiện niệm.

Trong đầu nhanh chóng phân tích, tôi đã rút ra được một kết luận...

Dương Thanh Sơn có quen biết với Lý Âm Dương, Hà Trĩ! Hơn nữa quan hệ giữa bọn họ, tuyệt đối không tầm thường!

“Hà Trĩ, đã lâu không gặp.” Dương Thanh Sơn cúi đầu, khuôn má hơi hơi hóp vào, cũng có chút xao động cảm xúc, trong ánh mắt xẹt qua màu xanh nhàn nhạt.

Thân xác của Hà Trĩ bất động không nhúc nhích, bà ta đương nhiên là không trả lời được Dương Thanh Sơn.

Chỉ là một nửa số người già còn lại đó, lại toàn bộ đều ngẩng đầu lên, ánh nhìn cùng hướng lên trên người Dương Thanh Sơn.

Đột nhiên, tất cả số người già, đầu đều rũ xuống một phát, giống như trong nháy mắt toàn bộ đều ngừng bị nhập vong.

Cuối cùng phía trước còn sót lại một người, lão ngẩn ngơ nhìn tôi mất mấy giây, cuối cùng cũng rũ đầu xuống...

Dương Thanh Sơn từ trên mái nhà nhảy xuống, hạ xuống bên cạnh tôi.

Sắc mặt của hắn đã hồi phục lại vẻ không chút dao động.

“Âm dương tiên sinh của Địa tướng Kham dư, chung quy vẫn có liên quan đến đạo sĩ nhà họ Liễu, hoặc giả, đây cũng là mệnh số mà các người nói đến.”

Câu nói này của Dương Thanh Sơn, tôi không phân biệt ra được là hắn đang nói với Lý Âm Dương, hay là nói với Hà Trĩ, hoặc lại là đang nói với tôi.

Hắn cõng theo cỗ quan tài, tôi không cảm thấy kỳ lạ, hắn liên tục bám theo tôi, tôi tới Viên thị Âm dương trạch, hắn cũng biết.

Thậm chí tôi cảm giác, cỗ quan tài này của hắn, sợ rằng là được chuẩn bị sẵn, dùng để đựng Lý Âm Dương...

Chỉ là hiện giờ, tôi đúng là có vô số vấn đề muốn hỏi Dương Thanh Sơn.

Phần nhiều bèn là quan hệ giữa hắn và Lý Âm Dương, Hà Trĩ!

Rầm một tiếng khẽ vang lên, quan tài rơi xuống đất, nắp quan tài cũng bị Dương Thanh Sơn mở ra.

“Đưa hắn nhập quan.” Câu nói này, là Dương Thanh Sơn đang nói với tôi rồi.

Tôi hít sâu một hơi, lên trước bê xác chết của Lý Âm Dương.

Lúc này tôi cũng chú ý đến, ánh mắt của Dương Thanh Sơn hướng lên trên người của Lý Âm Dương.

Sắc mặt của hắn vẫn như giếng sâu không gợn sóng, nhưng lại hơi hơi lắc đầu, thở dài mở miệng: “Năm đó không nghe lời khuyên của ngươi, chúng ta mỗi người một ngả. Bên đầm nước trong núi khi ta tuyệt vọng hỏi lòng, ta đã từng nghĩ, ngươi liệu có đang dùng Âm dương thuật, phò trợ chính nghĩa, thương xót người đời. Nhưng chưa từng nghĩ rằng, mắt của ngươi cũng lại nhìn sai thiện ác.”

“Người chết đèn tắt, chuyện xưa kia, đã qua rồi, ta đã nhìn thấu, nhưng ngươi lại nhìn không thấu, chặng này chúng ta đồng hành, cũng là mệnh số trong miệng Âm dương tiên sinh các ngươi nhỉ.”

Dương Thanh Sơn dứt lời xong, bèn không tiếp tục mở miệng, tôi cũng bê xác chết cứng ngắc của Lý Âm Dương lên, đặt ông ta vào trong quan tài.

Tiếp đấy, Dương Thanh Sơn bèn dùng nắp quan tài phong quan.

Tôi đang định mở miệng nói, thì Dương Thanh Sơn lại nhấc tay lên, đem một cuộn giấy vàng cũ kỹ dúi vào trong tay tôi, nói: “Cậu và Liễu Dục Chú đi tới nơi này, ta sẽ đồng hành.”

“Thanh Sơn tiền bối, tôi... tiền bối...” Tôi ngập ngừng, lại muốn dò hỏi.

Thì Dương Thanh Sơn lại lắc lắc đầu nói: “Tang sự người xưa, biết cũng vô dụng.”

Nói rồi, Dương Thanh Sơn cõng cỗ quan tài lên trên người, đi về phía bên ngoài Viên thị Âm dương trạch...

Lòng tôi hơi có chút không cam, định đuổi theo.

Thì đột nhiên lại phát hiện, mặt của Hà Trĩ, chẳng biết từ lúc nào đang hướng thẳng về phía tôi, con mắt của bà ta dường như hơi hơi hé ra một khe hở.

Vệt màu xanh kinh người đó, khiến toàn thân tôi cứng đờ không cách gì động cựa...

Sự cứng đờ này kéo dài hồi lâu, đợi lúc tôi có thể nhúc nhích cơ thể, toàn thân tôi đều đã đầy mồ hôi lạnh.

Còn Dương Thanh Sơn, sớm đã chẳng thấy bóng dáng nữa...

“Sư tổ mẫu...” Mặt tôi lộ vẻ chua chát, nhưng lại chẳng biết tiếp tục nói gì mới được.

Sương mù âm u, đột ngột nổi lên, thứ sương mù này trong màu trắng ánh sắc xanh, ngày càng đậm đặc, rất nhanh bèn đã đến mức giơ tay không thấy năm ngón.

Thậm chí tôi ngửa mặt nhìn trời, cũng chẳng nhìn thấy ánh trăng ánh sao nữa.

Trong sương mù có tiếng bước chân sột soạt, dường như những người già đó lại đang di động...

Lờ mờ, tôi còn cảm nhận được một luồng lực đẩy, tiến lại đủ gần, khóe mắt mới có thể nhìn thấy, là có một số người già cứng nhắc đờ đẫn đi tới bên cạnh tôi, đang đẩy tôi đi ra ngoài.

Đây rõ ràng là Hà Trĩ đang tiễn khách...

Tôi không còn lựa chọn, chỉ có thể đi ra ngoài.

Trong tay tôi nắm chặt cuộn giấy vàng cũ kỹ mà Dương Thanh Sơn đưa cho tôi.

Lúc chuẩn bị đi đến cổng của Viên thị Âm dương trạch, bên tai tôi còn nghe thấy tiếng hát tuồng the thé, giống như là đàn bà đang diễn tuồng.

“Quỷ bà Hà Thị có con gái, lại theo tiên sinh đi rời nhà, trăng sáng chứng giám cho tâm ả.”

“Nhưng, Âm Dương khó lưỡng toàn, Tiểu nữ giữ trạch không...”

Tiếng hát đến cuối cùng, biến thành réo rắt ai oán, buồn bã thê lương.

Tôi biểu cảm ngẩn ngơ đi ra khỏi Viên thị Âm dương trạch, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào đã ướt đẫm hai má...

Hà Trĩ và Lý Âm Dương, năm đó lại đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ nạn?

Còn bây giờ, một người phải một mình canh Viên thị Âm dương trạch, giữ thi hài con trai đã mất, một người thì sắp bị đưa xa táng nơi đất khách quê người...

[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La (tay bưng chén trà, húng hắng một phát): Liễu đạo trưởng à, hôm nay, đến lượt anh lên sân khấu rồi.

Liễu Dục Chú (mắt như đèn pha): Lên sân khấu? Mãi nghệ?

Lão La (trừng hai mắt): Làm sao có thể gọi là mãi nghệ được, không thu một xu nào, chỉ có ngắm bộ dạng anh tý thôi.

Liễu Dục Chú (đầu mày hơi chau, nhìn sang chén trà mới trong tay lão La): Nhưng ngươi mỗi lần đều nói là xin tiền mua đạo bào cho ta.

Lão La (ánh mắt hơi có chút tránh né): Đấy... Đấy chẳng phải tại Tiểu Hắc ăn hơi lắm tý à? Tôi xin thêm cho anh hai bộ đã được chưa?

Lão La: Khụ khụ, xin tý thưởng. Tám giờ tối nay, Liễu đạo trưởng hẹn gặp ở chỗ cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận