Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 395: NGƯỜI ĐÓ LÀ AI?

Trước đây phong thủy của thôn Tiểu Liễu rất dữ, xác suất lớn là do lão góa sửa phong thủy, chiếm hết mệnh cách của toàn bộ người dân thôn Tiểu Liễu.

Dẫn đến việc con cháu của lão, cả nhà thợ mổ lợn, được sống cuộc sống giàu có sung túc.

Mọi người đều sống gian khổ, nhưng nhà bọn họ lại có thể mổ lợn ăn thịt.

Sau đó ông nội tôi sửa phong thủy lại như cũ, kết tử thù với lão góa, cũng khiến thôn Tiểu Liễu có cuộc sống tốt hơn.

Nhưng người của thôn Tiểu Liễu lại không biết trân trọng tất cả những thứ này, đối xử với nhà tôi, đối xử với ông nội tôi, đều không chút tôn trọng, thậm chí còn cảm thấy, ông nội làm việc ác với người trong thôn, là ông hại mọi người phải sống khổ.

Bây giờ phong thủy ông nội sửa bị phá, thôn Tiểu Liễu khôi phục lại diện mạo vốn có sau khi bị lão góa sửa phong thủy.

Bọn họ cũng coi như tự làm tự chịu.

Đúng theo cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Bọn họ làm bao nhiêu việc ác như thế, tôi cũng chẳng phải là người tốt mù quáng, không có chuyện lại đi làm việc tốt gì nữa.

Hơn nữa trên phương diện ăn mặc của bọn họ, và còn cả những nhà những hộ ở bên đường kia, rõ ràng cũng đã không còn được như trước nữa.

Rõ ràng đã đến giáp tết, mà ít có người treo thịt muối lạp xưởng ra phơi, cũng chẳng có mấy nhà đi dán câu đối, bầu không khí tang tóc bao trùm cả thôn.

Tôi chẳng hề thấy tiếc, cũng chẳng thấy tự trách mình.

Bởi vì bản thân bọn họ đều không xứng!

Chẳng mấy chốc, xe của Hứa Đức Sưởng đã đỗ ở cổng nhà tôi.

Lúc này cổng nhà đang để mở.

Sau khi xuống xe, ba người một ngao chúng tôi lập tức đi vào trong.

Trần mù tương đối trấn tĩnh, Lưu Văn Tam thì có vài phần cảnh giác, tôi cũng giữ bình tĩnh.

Trong sân có một người đàn ông cao lớn đang đứng, hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi không giận cũng tự phát uy.

Ông ta dường như là đang đứng đợi ở đây vậy.

Tôi ngẩng đầu lên, bèn thành bốn mắt nhìn nhau với ông ta!

Bên mép sân, thì là Thẩm Kế với thân hình mảnh dẻ, cô ta đang cầm chổi quét lá rụng ở trong sân.

“Âm dương tiên sinh trú ở cái nơi núi nghèo sông ác thế này, đúng là khiến tôi kinh ngạc.” “La Thập Lục, cậu để tôi đợi ba ngày rồi, rất ít có người để tôi đợi lâu như thế.” Giọng của Âm tiên sinh rất nặng nề, khí thế đầy đủ.

Còn tôi thì rất ngượng ngùng, vào trong sân, đang định nói.

Thì ông ta lại mở miệng: “Trương Cửu Quái hạ táng chưa? Táng ở chỗ nào?”

Thái độ và giọng điệu của Âm tiên sinh, được cái cũng không lộ ra vẻ xa cách lạnh nhạt với tôi, ngược lại trực tiếp hỏi luôn, giống như rất thân thiết với tôi vậy.

Tôi cũng thả lỏng một chút, tâm trạng không căng thẳng như trước nữa.

Trả lời đúng sự thật, Trương Cửu Quái táng ở một chỗ bảo địa phong thủy, cách đây không xa, có thể dẫn ông ta đi xem.

Lúc này Thẩm Kế cũng đã ngẩng đầu lên, cô ta nghiêng đầu quan sát tôi, không biết đang có thứ cảm xúc gì trong mắt.

Âm tiên sinh gật gật đầu, nói: “Xem thì tất nhiên là phải xem, có điều không phải bây giờ.”

Ánh mắt của ông ta lướt qua Lưu Văn Tam và Trần mù, cuối cùng nhìn lên trên người tôi, rồi lại nói một câu: “Sách, đọc thế nào rồi?”

“Hơi hiểu vài phần.” Tôi biết ông ta đang hỏi Táng ảnh chi pháp.

Cũng chẳng dám nói quá, đưa ra một câu trả lời dè dặt.

Âm tiên sinh lắc lắc đầu, nhìn tôi thật sâu, nói: “Khi đó Trương Cửu Quái tới huyện Các, trước khi lên núi Kế Nương, lão ta nói với tôi lão ta hơi hiểu vài phần thuật xem tướng bói mệnh, sau đó gieo cho tôi một quẻ.”

“Cùng là phong thủy sư, tôi tinh thông phong thủy Âm trạch, tự biết sự tinh diệu của thuật Dương toán, lão ta chỉ là hơi hiểu vài phần, thì làm sao có thể gieo ra quẻ chuẩn như vậy được?”

“Nhưng lão ta lại ba hoa trước mặt tôi, còn to mồm đòi hỏi, bảo tôi đưa lão lên núi, lão muốn lấy Táng ảnh chi pháp của Kế Nương.”

“Tôi vốn định tóm lão lại, nhưng tướng quẻ của lão lại bắt đầu ứng nghiệm, nếu không phải lão ra tay kịp thời, thì mạng tôi đã mất từ lúc đó rồi.”

“Sau đó lão lại bảo tôi, lão lên núi là kiếp nạn và cơ hội của Kế Nương, bởi vì lão cũng gieo cho Kế Nương một quẻ, nếu như lão lấy Táng ảnh chi pháp đi, Kế Nương có thể vũ hóa thành công.”

“Nếu lão không lấy đi được, thì lão sẽ chết ở trong núi. Rồi đợi đến thời cơ trăm năm mà Kế Nương tính toán, chắc chắn sẽ xảy ra biến cố. Đệ tử của lão sẽ đem xác lão xuống núi.”

“Sau khi đệ tử của lão hơi hiểu vài phần Táng ảnh chi pháp xong, tôi có thể tìm được thời cơ phá giải biến cố này ở trên người đệ tử lão, Kế Nương cũng mới có khả năng vũ hóa thành công.”

Âm tiên sinh nói rất chậm, đủ để khiến tôi nghe hiểu rõ ràng.

Đây cũng là ông ta đang giải thích với tôi!

Giải thích quan hệ của ông ta với Trương Cửu Quái, đồng thời cũng giải thích nguyên nhân thả tôi ra, càng là giải thích vì sao ông ta lại đưa Táng ảnh chi pháp cho tôi!

Việc này cũng càng khiến tôi cảm thán.

Quẻ của Trương Cửu Quái, đúng thật là chuẩn đến đáng sợ.

Ông ta đúng thật là đã sớm đoán được tất cả những việc này.

Đồng thời điều càng khiến tôi kinh hơn là, tôi vốn tưởng Âm tiên sinh ở lại trên núi, là phải đợi đến khi Kế Nương vũ hóa thành công, dù gì ông ta cũng đã lấy Lục đinh thủ mộ Soạn văn ra ứng đối với Huyền nữ Phân kim Đại táng.

Theo lý, Lục đinh thủ mộ Soạn văn này đã có thể phá tà quái, trấn được bản thân phong thủy.

Chẳng ngờ là vẫn chưa thành công à?

Trong lúc tôi suy nghĩ, Âm tiên sinh rõ ràng cũng đã nói hết lời của mình, cuối cùng ông ta lắc lắc đầu, có vẻ nghĩ ngợi nói một câu nữa.

“Thầy trò các cậu đúng thật là giống hệt nhau, bốn chữ hơi hiểu vài phần, mở miệng là nói.”

Tôi cười ngượng ngập, do dự một chút, tôi lại hỏi: “Kế Nương, đúng là chưa vũ hóa thật sao? Vậy ông ở trên núi giải quyết việc gì? Còn nữa, người đuổi xác Mã Bảo Nghĩa với Mã Liên Ngọc, cùng với lão Trương Nhĩ kia, ở trên núi thế nào rồi?”

Trên mặt Âm tiên sinh, lập tức liền xuất hiện chút vẻ ngầm tức giận.

Ông ta hất ống tay áo, hừ một tiếng: “Hôm đó tôi ở lại, chính là muốn xem xem dùng Lục đinh thủ mộ Soạn văn có thể xoay chuyển biến cố này hay không, năm đó Kế Nương để lại mạch Âm tiên sinh, lại cho Soạn văn này, cũng là vì để ứng phó với biến cố.”

“Nhưng không ngờ ba tên đó đúng là khó nhằn, Soạn văn bị phá rồi.”

“Có điều bọn chúng cũng chẳng được lợi lộc gì, đám đội chín tùy tùng để lại trong phần mộ Âm trạch đó, đều là trai lơ bên người Kế Nương năm đó, bản lĩnh đều không nhỏ. Bọn chúng muốn xuống núi đương nhiên là không thể được, tôi cũng đã phái đủ người, bao vây kín con đường ván kia rồi.”

“Bọn chúng không xuống núi được, chúng tôi lên trên cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Vũ hóa là tâm nguyện của Kế Nương, là trách nhiệm của mạch Âm tiên sinh, cũng là quẻ mà sư phụ cậu bói cho cậu.”

Ánh mắt Âm tiên sinh rực lửa nhìn sang tôi, giống như tôi chỉ nói một chữ Không, là ông ta sẽ lập tức ra tay vậy.

Chẳng biết tại sao, nghe thấy Trương Nhĩ chưa chết, tôi ngược lại như thở phào một hơi.

Kể cả Trương Nhĩ có tâm tư và toan tính đi nữa, thì dù sao cũng đã từng giúp tôi, chứ cũng chẳng hề hại tôi.

Nhưng việc Mã Bảo Nghĩa còn sống lại khiến tôi sợ hãi.

Giấc mơ kia của tôi, vẫn chưa hề ứng nghiệm.

Còn về số chín tùy tùng kia, cũng là chín người thổi kèn, giúp Kế Nương vũ hóa đó.

Trần ngâm một lát rồi tôi mới nói, Trương Cửu Quái là sư phụ của tôi, quẻ mà ông ta để lại cũng là di nguyện của ông ta đối với tôi.

Tôi có thể theo Mã Bảo Nghĩa tới mộ Kế Nương, cũng là bởi vì một quẻ khác mà ông ta cho tôi, bảo tôi đi lấy xác chết của ông ta.

Kỳ thực tôi không có ý phá hoại phong thủy của mộ Kế Nương.

Cộng thêm việc bây giờ tôi có được Táng ảnh chi pháp, đây cũng coi như là một cơ duyên to lớn.

Nếu như có thể giúp Kế Nương vũ hóa, tôi sẽ không từ chối, chắc chắn sẽ đi giúp.

Ngừng lại một lát, tôi lại thành khẩn nói, có thể bảo Âm tiên sinh đợi tôi một thời gian không, tôi còn có một chuyện rất quan trọng chưa hoàn thành.

Tôi bắt buộc phải giải quyết xong chuyện này, thì mới có thể không còn lo lắng gì nữa.

Dù sao đi lên núi Kế Nương cũng có không ít nguy hiểm, cũng chẳng biết thời gian phải kéo dài bao lâu, việc này của tôi đã không thể đợi tiếp được nữa, vì nó liên quan đến xác chết của ông nội và bố tôi, cũng có liên quan đến mạng sống của bà nội tôi.

Bọn họ đều đang bị nắm trong tay một người khác, người đó nhắm đến tôi rất lâu rồi.

Nếu như chuyện này không đi xử lý, tôi sợ rằng bà nội tôi sẽ bị hại chết, xác chết của bố và ông nội tôi cũng sẽ bị phá hoại.

Đầu mày của Âm tiên sinh liền nhíu chặt lại.

Đồng thời cũng có mấy phần khó hiểu và ngạc nhiên, nói: “Tuy tuổi tác của cậu không nhiều, nhưng Âm dương thuật nhìn trông cũng đã không yếu, kỳ thực việc phong thủy sư kiêng kỵ nhất cũng là tranh đấu với người cùng nghề, chắc chắn sẽ có kết quả một chết một bị thương.”

“Kiểu bắt cóc người, giữ xác này rất cực đoan.”

“Người đó không biết cậu là đồ đệ của Trương Cửu Quái? Đúng là không sợ cậu liều mạng với y sao?”

Trong lòng tôi lại thấy cay đắng.

Vị Kham dư đại sư đó làm sao lại không biết tôi là đồ đệ của Trương Cửu Quái được, y còn biết tôi là cháu nội của Âm thuật tiên sinh nữa kìa.

Nhưng y vẫn cứ làm như vậy, có thể tưởng tượng được y tự cao đến chừng nào!

Thở dài một tiếng, tôi bảo với Âm tiên sinh, chuyện này y đều biết cả, hơn nữa bản lĩnh của y cũng không nhỏ, đủ để khinh thường tôi.

Có điều tôi cũng đã sớm chuẩn bị sẵn rồi.

Bất luận ra sao, đợi tôi cứu được bà nội về, rồi an táng bố cùng ông nội tôi xong, sẽ lập tức lên núi Kế Nương thực hiện lời hứa.

Âm tiên sinh lại trầm mặc, dường như đang cân nhắc việc gì đó.

Ông ta ngửa mặt nhìn trời, hai tay khoát sau lưng.

Qua một hồi lâu, ông ta mới hỏi: “Nói ra xem xem, người đó là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận