Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 442: VẾT THƯƠNG NGÓN TAY

Đây chỉ là một chuyện nhỏ, Miêu Tĩnh đã tiễn anh họ cô ta đi rồi.

Tôi nhíu mày nghĩ ngợi mấy giây, vẫn cứ cảm thấy tướng mặt của Miêu Tĩnh rất kỳ quái.

Thông thường gian môn mọc nốt ruồi, đều là đại biểu cho việc có sự thay đổi tình cảm.

Có cái đại biểu cho bản thân, có cái dự báo cho nửa kia.

Mà nốt ruồi trên tướng mặt thực hư không xác định, việc này chắc chắn là đại biểu cho bản thân rồi.

Chỉ là nếu như đàn bà ngoại tình, thì hoặc là nhân trung sẽ cùng tồn tại nốt ruồi ngoại tình, hoặc trên trán mọc ‘song long tranh ngọc’.

Hai thứ này Miêu Tĩnh đều không có, chỉ là nốt ruồi gian môn thực hư bất định kia, lẽ nào là đang rung rinh chưa quyết?

Tướng mặt này quá ít gặp, nên mới khiến tôi nhìn thêm mấy cái, dẫn đến việc Phùng Khuất hiểu lầm tôi.

Đồng thời, tướng mặt của gã anh họ cô ta ban nãy, cũng hiếm thấy.

Thậm chí còn hiếm thấy hơn so với tướng mặt của Châu Bân hồi đó.

Thứ nhất là mắt ba lòng trắng, con ngươi giáp mí trên, nửa trái nửa phải và nửa dưới mắt đều là lòng trắng.

Hoặc là con ngươi giáp mí dưới, nửa trên và hai nửa trái phải mắt đều là lòng trắng, phân biệt gọi là Thượng tam bạch và Hạ tam bạch.

Mắt ba lòng trắng nhất định háo sắc, tính cách nham hiểm xảo quyệt, không trung thành trong tình cảm và hôn nhân, cũng tuyệt tình tuyệt nghĩa với đàn bà từng quan hệ.

Thứ hai và thứ ba, thì là đầu mũi to béo rũ xuống, cùng với môi dày không góc cạnh.

Kẻ trước là mũi to nhiều dục vọng, kẻ sau là tham lam vô độ, không biết tiết chế.

Đặt vào thời trước, đây là tướng mặt tiêu chuẩn của kẻ dâm đãng, đến thời nay, thì là tướng mặt trai đểu cặn bã rồi.

Trong lúc xuất thần, có tiếng bước chân vọng lại.

Đồng thời Phùng Khuất cũng hưng phấn gọi một câu: “Anh Thương.” Tôi định thần ngẩng đầu lên, từ cửa ngách của gian nhà chính bước ra một người đàn ông.

Thân người ‘ngũ đoản’, chiều cao hóa ra còn chưa tới một mét rưỡi...

Mặc một bộ quần áo vải màu trắng sạch sẽ, cũng để một quả đầu đinh gọn ghẽ.

Người này bèn là Thương Tượng.

Anh ta đã đi đến trước mặt tôi, cười giơ tay ra: “Âm dương tiên sinh La Thập Lục, nghe danh từ lâu! Nghe danh từ lâu!” Thân người Thương Tượng không cao, nhưng ngón tay lại rất dài, làm thợ chế tác thủ công bao nhiêu năm như thế, mà chẳng có mấy vết chai.

Tôi một phát cũng nhìn qua tướng mặt của anh ta.

Ngũ quan của anh ta rất rõ nét, đúng kiểu xương mảnh thịt nhẵn, ấn đường sáng trơn, càng là ‘Ngũ Nhạc triều giới’!

Ngũ Nhạc này phân biệt chỉ trán là Nam Nhạc Hành Sơn, đầu mũi là Trung Nhạc Tung Sơn, cằm là Bắc Nhạc Hoành Sơn, hai bên gò má phân biệt là Tây Nhạc Hoa Sơn, Đông Nhạc Thái Sơn.

Trong cốt tướng có một câu nói, Ngũ Nhạc triều giới, phú quý một đời.

Mà người thân hình ngũ đoản, thì cần chân ngắn thì mệnh trường quý, nếu chân dài, bèn là phú quý khó được hưởng, đa phần chết sớm rồi.

Thương Tượng mệnh quý một đời, cũng là tướng trường thọ trong ngũ đoản, coi như có mất có được.

Chỉ có điều, tôi chú ý đến cung âm chí của anh ta xẹp lép, gian môn cũng có một nốt ruồi đen, đây là phản ánh việc vợ ngoại tình, cùng với đời này anh ta không có con cái.

“La tiên sinh?” Thương Tượng gọi tôi một tiếng, mới khiến tôi định thần lại.

Tôi cũng đưa tay ra, bắt ta với anh ta.

Anh ta lại ngó ra chỗ cổng bên ngoài gian chính một cái.

Anh ta đúng là rộng lượng, cũng có vẻ xin lỗi nói: “Ngàn lần xin lỗi La tiên sinh, ông anh họ đó của tôi cứ hay đến nhà, tôi ban nãy cũng là do tránh mặt anh ta, nếu không, Phùng gia chủ đã thông báo rước, tôi chắc chắn phải ở đây đợi cậu.”

Tôi xua xua tay, nói không sao, hơn nữa cũng chẳng để tôi đợi mấy.

Tiếp đấy tôi cũng nói rõ mục đích, ngoài việc nói lời cảm ơn anh ta ra, còn muốn anh ta giúp tôi làm la bàn nhái, lần này tôi muốn làm càng phức tạp hơn một chút.

Mắt Thương Tượng sáng lên, anh ta gật đầu lia lịa nói không vấn đề, tiếp đấy hỏi tôi có đem bản vẽ tới không?

Trên cái la bàn nhái anh ta làm có ba tầng Phong thủy, là đã cảm thấy vô cùng tinh diệu rồi, chế tạo xong tự thành một chỉnh thể.

Bản thân anh ta cũng muốn tìm tôi lấy thêm nhiều bản vẽ hơn nữa, tuy rằng tôi từng đưa hình chụp của la bàn gốc, nhưng chỉ dựa vào anh ta nhìn hình chụp, thì ngược lại không làm ra được.

Thời gian này anh ta cũng thử làm rất nhiều cái, nhưng đều thất bại, cuối cùng vẫn chỉ có thể làm ra loại ba tầng phong thủy.

Tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Có điều rất nhanh cũng đã hiểu ra, Định la bàn dù gì cũng là bảo vật phong thủy kham dư, người không hiểu phong thủy, lấy ra đặt trước mặt cũng chẳng biết dùng.

Vẽ ra bản vẽ, cũng là nhờ tôi đã hiểu rất rõ Định la bàn, căn cứ theo la bàn nhái cần làm, mà phóng đại hình khắc Phong thủy ra.

Đổi thành người khác, hoặc giả có thể làm giống được vẻ ngoài, nhưng lại không biết rốt cục kích thước nào là phù hợp nhất.

Đậy sợ rằng cũng là nguyên nhân Thương Tượng cầm hình chụp cũng không làm ra được.

Suy nghĩ xong, tôi lập tức cười khổ, tuy rằng tôi không cầm theo bản vẽ, nhưng Định la bàn thì tôi mang theo rồi, chúng tôi có thể vẽ bản vẽ luôn, ngoài việc dùng để thêm tầng phong thủy cho la bàn nhái, tôi còn muốn làm nhái một chiếc theo tỉ lệ 1:1 nữa.

Tâm trạng của Thương Tượng rõ ràng trở nên sôi sục, nói như thế vừa trúng ý anh ta!

Anh ta cũng muốn xem tôi vẽ sơ đồ!

Tiếp đấy, Thương Tượng liền dẫn đường bảo tôi đi vào trong.

Tôi kỳ thực vốn muốn nhắc anh ta một chút về chuyện tướng mặt ngay lúc này.

Vì dù sao giờ anh ta đang giúp tôi, tôi không thể nhìn thấy mà không nói được.

Có điều vợ anh ta, Miêu Tĩnh, cũng quay lại rồi, trên trán cô ta toàn là mồ hôi, mặt cũng hơi có chút ửng đỏ.

“Lão Thương, tiễn đi rồi.” Rõ ràng, giọng điệu của Miêu Tĩnh có chút hụt hơi, cô ta xin lỗi chúng tôi một câu, nói mình về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi cô ta đi xong, trong mắt Thương Tượng còn có chút thương xót.

Phùng Khuất vừa vặn chen vào hỏi một câu, chuyện này là thế nào, nhìn trông quan hệ với người họ hàng này hình như không được tốt cho lắm?

Thương Tượng cười khổ nói, gã anh họ này của anh ta bản tính tham lam, mấy năm trước anh ta thường xuyên giúp đỡ, giờ gã giỏi rồi, đến thẳng nhà vòi tiền.

Tháng nào cũng đến một hai bận, cầm cũng không ít, nói là mượn, nhưng trước giờ chưa trả bao giờ.

Dạo gần đây gã anh họ này chuẩn bị kết hôn, mở miệng đòi mượn tám mươi vạn, anh ta không phải không có, mà là không muốn cho mượn.

Vợ anh ta vốn dĩ rất chăm chút cho nhà ngoại, quan hệ với gã anh họ này cũng rất tốt, nhưng bây giờ cũng bị hành cho rất đau lòng.

Chỉ là bây giờ cô ta đang mang bầu, cộng thêm việc anh ta không muốn trở mặt với gã anh họ này, đến lúc đó thành cả nhà đến gây sự. Nên vạn sự dùng một chữ ‘né’, trước giờ đều không lộ mặt.

Chỉ dựa vào thần thái và giọng điệu này của Thương Tượng, tôi đã có thể nhìn ra, sợ là tình cảm của anh ta đối với vợ, không phải ít.

Tôi liền lựa chọn không mở miệng nói ra luôn bây giờ nữa, mà suy nghĩ tìm một phương thức thích hợp.

Chẳng mấy chốc, theo Thương Tượng đi vào hết gian chính xong, vòng qua một lối đi nhỏ, vào một căn phòng làm việc.

Bên trong đặt một chiếc bàn án dài, bên trên toàn là các loại hộp dung cụ, một trong số đó đang để mở, bên trong đều là dao khắc, cùng với những dụng cụ nhỏ mà tôi không biết tên.

Trên mặt bàn bày rất nhiều phôi la bàn bị khắc hỏng.

Tờ bản vẽ mà lần đó tôi vẽ, và còn cả ảnh chụp được in ra, đều treo ở trên tường.

Thương Tượng lập tức dọn dẹp cho tôi một chỗ, rồi lại lấy giấy bút, bảo tôi vẽ sơ đồ thiết kế.

Tôi cũng chẳng giấu giếm, trực tiếp lấy Định la bàn ra.

Lúc đó mắt Thương Tượng đều trợn tròn luôn, rụt rè mượn từ tay tôi qua, nâng trong lòng bàn tay quan sát tỉ mỉ.

Anh ta lẩm bẩm nói: “Đúng là vô cùng tinh diệu, người có thể chế tác ra, cũng coi là thợ thủ công đại tài rồi.”

Thương Tượng ngắm hồi lâu, xong cẩn thận đem Định la bàn trả lại cho tôi, rồi anh ta đi lấy dụng cụ trên bàn, đang định mở miệng nói.

Nhưng ngay tiếp đó, tay anh ta lại mất khống chế mà run lên một cái.

Anh ta đau hự một tiếng, ngón tay áp út hóa ra bị đâm vào đầu nhọn của một con dao khắc.

Tôi nhìn thôi cũng thấy đau, giây tiếp theo, bèn là máu chảy ròng ròng.

Trên trán Thương Tượng đã rịn mồ hôi, anh ta nhíu chặt mày, vẻ mặt khó coi nói: “Gặp quỷ rồi...”

Anh ra rút con dao khắc ra, vội bịt vết thương lại.

Qua một lúc sau, anh ta mới bảo tôi đừng cười...

Đồng thời, anh ta cũng như có chút bồn chồn, nói đời này anh ta chưa từng bị dao khắc chọc phải bao giờ, ban nãy đang yên đang lành chỉ định thu dọn một chút, mà không khống chế được, tay cứ thế chọc thẳng lên luôn...

Còn tôi thì mặt đơ lại.

Chằm chằm nhìn ngón áp út của anh ta, có vẻ nghĩ ngợi.



[Tác giả có lời muốn nói]

Mùng bốn tết, đón ông Táo, tiếp Thần Tài!

Lão La chúc các bạn đọc tụ phúc nạp tài, cầu được ước thấy!

Hôm nay ngày đón Táo, lão La mới sáng sớm đã nhận được ‘Chứng nhận đại thần’ của ‘una gấu trúc’, ‘Diêu Càn Khôn’, ‘Ninh Tĩnh Chí Viễn’, cùng với vàng trợ lực và hồng bao lì xì của mấy trăm bạn đọc tặng.

Bạn đọc yêu thương như vậy, lão La kể cả phải quên ăn quên ngủ cũng bắt buộc phải tặng bạn đọc một đợt bạo 5 chương vào ngày mùng 5 tết!

PS: Nếu như bạn đọc không tìm được chỗ donate trên trang truyện, có thể update app Qimao, cũng có thể tải và cài đặt lại Qimao.



[Giải thích từ dịch giả]

‘Song long tranh ngọc’ : chỉ nốt ruồi nằm giữa tâm mày.

‘Ngũ đoản’: chỉ người có thân người và tứ chi đều ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận