Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 317: QUẺ BÓI CỦA TRƯƠNG CỬU QUÁI

Phùng Bảo vội vã rời khỏi khu nhà bên.

Tôi thì đem xác chết của Trương Cửu Quái đặt lên giường.

Do dự một chút, nhìn bộ quần áo cũ kỹ trên người Trương Cửu Quái, trước ngực và sau lưng đều có lỗ thủng, thậm chí còn lờ mờ toát ra một mùi xác thối.

Tôi liền cởi bỏ bộ quần áo cũ kỹ này của ông ta xuống.

Trong quá trình này tôi cũng chú ý rất cẩn thận, một là thái độ tôn kính, giữ tâm niệm tôn trọng người chết.

Hai là cũng sợ Trương Cửu Quái có khả năng xác biến hóa sát.

May là không hề xuất hiện bất cứ biến cố nào.

Trong quá trình cởi quần áo cho ông ta, tôi cũng không trực tiếp dùng tay đụng chạm, mà đeo găng tay lên.

Cởi bỏ quần áo cũ xuống xong, tôi thay cho ông ta một bộ Đường phục mới tinh.

Trùng hợp là, bộ Đường phục mà Phùng Chí Vinh chuẩn bị cho tôi, Trương Cửu Quái mặc cũng vừa vặn.

Tiếp đấy tôi lại đi lấy nước, giúp ông ta lau sạch vết bẩn trên mặt.

Làm xong một loạt những việc này, xác chết của Trương Cửu Quái nhìn trông đã không còn giống một người chết lắm nữa, mà giống như là đang nhắm mắt ngủ say vậy.

Bên ngoài, trời đã tối hẳn, ánh trăng lọt qua cửa sổ chiếu lên trên người xác chết.

Tôi lại lần nữa chú ý đến tướng mặt của Trương Cửu Quái.

Mặt dài mà hẹp, không giống như mặt ngựa, cái xương mày dài đến tận ngoài hốc mắt kia, nếu không phải là lông mày bị đứt đoạn, thì đúng là có thứ cảm giác như tiên phong đạo cốt.

Hai gò má tròn đầy, cao nhưng không nhọn, tính cách của ông ta cũng sẽ không quá cực đoan.

Cả khuôn mặt đều là một kiểu tướng đại thiện, bản thân cái lông mày này lẽ ra cũng phải là mạng trường thọ.

Bao gồm nhân trung của ông ta cũng là dài hẹp, đại biểu cho việc trường thọ, chỉ có điều đứt mày là đứt mạng.

Ông ta chết ở trên núi Kế Nương hoàn toàn là do biết nguy hiểm mà vẫn đi.

Nếu đã bói ra tướng quẻ là đại hung, sẽ mất mạng, chỉ cần tránh không đi, thì tuyệt đối sẽ không chết.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, lầm bầm tự nói: “Đúng là quan trọng như thế sao? Ông dù sao cũng đã là Thiết khẩu Kim toán nổi danh trong giới phong thủy, thuật Dương toán đoán họa phúc cát hung, bói mệnh lý sinh tử, thì sao cứ nhất quyết phải cần thuật phong thủy.”

Nếu như Trương Cửu Quái còn sống, chắc chắn sẽ là một người đại tài của Dương toán.

Trong lúc suy tư, bên ngoài vọng lại tiếng bước chân.

“La tiên sinh, cậu tìm tôi?”

Ngoảnh đầu lại, Phùng Chí Vinh đã bước vào trong phòng tôi.

Ông ta hướng về phía Trương Cửu Quái chắp hai tay, vái một vái, cũng là lễ tiết chu toàn.

Tôi gật gật đầu, nói: “Mời Phùng gia chủ tới, cũng là có một chuyện muốn phiền Phùng gia chủ. Vốn dĩ tôi định tự mình để dành tiền một thời gian, có điều cũng sợ đợi quá lâu thì đêm dài lắm mộng, xong một chuyện, cũng sẽ bớt một số biến cố.”

“Gia vận của nhà họ Phùng đều là do La tiên sinh cứu, cậu không cần phải khách khí với tôi!” Phùng Chí Vinh mang khuôn mặt cười ha hả.

Tôi đem chuyện tôi cần mua một khu phong thủy bảo địa ra nói, cũng nói luôn vị trí.

Đại khái việc cần nhờ Phùng Chí Vinh giúp đỡ cũng là phương diện tiền bạc, và còn phải chạy vạy một số quan hệ tương ứng liên quan.

Phùng Chí Vinh đầu tiên là gật đầu nói một câu không vấn đề gì.

Tiếp đó ông ta lại nói: “La tiên sinh, nhà họ Phùng không phải lúc trước có tận mấy khu phong thủy bảo địa sao? Cậu chỉ chọn một khu bảo tôi chuyển mộ.”

“Tôi cũng không hiểu phương diện phong thủy cho lắm, có điều khu đất phong thủy tốt nhất, chắc đều nằm trong số mấy khu mà năm đó Trương Nhĩ giúp tôi chọn, rồi nhà họ Phùng mua về. Địa chỉ mà cậu nói, tôi nhớ mang máng là từng đi qua, hồi đó Trương Nhĩ từng nói, không có huyệt vị phong thủy gì đặc biệt tốt.”

“Đúng, tôi nhớ ra rồi, ông ta còn từng nói là ở đó có một khu phong thủy bảo địa, gọi là cái gì mà Tứ Chính Cung, có thể xây phần mộ âm trạch, phúc khí cũng rất tốt, chỉ là đối với nhà họ Phùng tôi mà nói, thì khu đất đó nhỏ quá.”

“Tý Ngọ Mão Dậu Tứ Chính Cung?” Tôi lập tức lên tiếng hỏi.

Phùng Chí Vinh gật gật đầu, nói chắc là cái này.

Tôi hơi nhíu mày.

Lựa chọn khu đất phong thủy có vị trí gần chỗ Trần mù, kỳ thực ý định của tôi cũng là Trần mù thi thoảng có thể qua lại thăm nom, dù gì lão cũng lấy được quẻ cuối cùng của Trương Cửu Quái.

Một khi có biến cố nguy hiểm gì, hoặc giả Trần mù cũng có thể giúp đỡ.

Nhưng Phùng Chí Vinh đã nói ra rồi, Trương Nhĩ cũng từng tìm qua dải đất chỗ tôi điểm Triều dương trạch cho Trần mù, e rằng những lời lão nói cũng không phải không có lý.

Thành phố Nội Dương dù sao cũng chỉ lớn có chừng ấy, nhà họ Phùng tổng cộng mua năm khu bảo địa, quá bán cũng là chẳng có lựa chọn nào tốt hơn nữa.

“Được, Phùng gia chủ, tôi biết rồi. Vậy thì dùng một khu đất của nhà họ Phùng.” Tôi cũng không do dự thêm nữa.

Nụ cười của Phùng Chí Vinh càng tươi hơn, ông ta hỏi tôi lúc nào cần dùng đến, hôm nay định đưa Trương Cửu Quái đi hạ táng luôn?

Tôi trầm ngâm một lát nói: “Vốn định là bái sư, tôi cũng sợ sẽ có biến cố gì nữa, sau khi bái sư xong, thì hạ táng luôn.” Trong lúc nói, tôi lại nhìn cái sa bàn phong thủy ngoài sân một cái.

Trong lòng cũng quyết định luôn, chuyện của Tiểu Niếp, nếu như có biến cố thì tôi tiếp tục ra tay, những thứ khác thì tạm thời không quản nữa.

Trước tiên phải phá giải sa bàn phong thủy này đã, bây giờ không tìm ra vị Kham dư đại sư kia.

Tìm manh mối từ trên người Mã Bảo Nghĩa cũng không còn khả thi nữa, cũng chẳng còn cách nào khác cả. Nếu như tôi có thể phá giải, thì y chắc chắn sẽ chủ động xuất hiện tới tìm tôi.

Suy nghĩ xong, tôi cũng thông báo với Lưu Văn Tam một tiếng, bảo lão đưa Trần mù quay về một chuyến, tôi cần Trần mù giúp dẫn đường âm.

Trong điện thoại nói đơn giản đôi câu về chuyện tôi chuẩn bị bái sư, Lưu Văn Tam biểu thị bọn lão cũng nhanh thôi, bây giờ đã sắp tới nhà họ Phùng rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Phùng Bảo tốn mất tầm hai tiếng đồng hồ, mới kiếm được toàn bộ những thứ tôi cần đem tới.

Chủ yếu tốn thời gian, là đồ cúng đại tam sinh.

Lợn nguyên con, bò nguyên con, dê nguyên con! Cùng với một chiếc bàn gỗ đen lớn đủ để có thể bày đồ cúng đại tam sinh này lên!

Trong thời gian này, Trần mù với vợ chồng Lưu Văn Tam, Hà Thái Nhi đều đã tới từ lâu rồi.

Bọn họ thì đứng ở chỗ mép sân, không đến làm phiền việc tôi bày biện.

Sa bàn phong thủy ở dãy nhà bên này, bị đẩy đến vị trí sát phía sau, để dành ra vị trí giữa sân dùng bày linh đường.

Sau khi bày đồ cúng đại tam sinh xong, lại châm nến hương ở hai bên lên.

Xác chết của Trương Cửu Quái, thì được đặt tử tế bên trong quan tài.

Ánh trăng lạnh lẽo, gió man mác thổi.

Nến hương cháy lên, khói hương chỉ lởn vởn bên cạnh quan tài, ông ta không hề ăn hương.

Tôi tập trung tinh thần, cũng không hề cảm thấy sợ hãi, mà bắt đầu mài mực.

Mài mực xong, tôi chấm bút lông, viết sáu chữ ‘Trương Cửu Quái chi linh vị’ lên trên tấm bài vị.

Sau đó tôi lại lấy ra một tờ giấy vàng, viết giờ giấc lên trên đó.

Đồng thời tôi cũng căn cứ theo kiểu cách mà khi đó Trương Nhĩ dạy tôi viết cáo phó.

Viết một đoạn tế cáo Trương Cửu Quái.

Trong đó có một số chỗ không hiểu, tôi liền hỏi Trần mù đứng cạnh.

Quả nhiên, lão thấu hiểu triệt để đối với những thứ giờ giấc mệnh lý này, dưới sự chỉ bảo của lão, tôi bèn viết ra nửa bài cáo văn cũng được coi như là phong phú lưu loát.

Tôi cũng đốt một chậu lửa lên trước linh đường.

Ngọn lửa bốc lên cao tận ba thước!

Ngừng lại một chút, tôi đem di thư mà Trương Cửu Quái để lại cho tôi, cùng với Kim toán bàn, Cốt tướng của ông ta, toàn bộ bày lên trên linh đường.

Trong lúc do dự, tôi lại lấy Trạch kinh, Âm sinh cửu thuật ra, cũng đặt ở bên cạnh.

Vừa làm xong các bước chuẩn bị này, tôi liền định quỳ xuống, hành lễ bái sư.

Nhưng đúng vào lúc này, trong quan tài lại vang lên một tiếng rầm.

Xác chết của Trương Cửu Quái, hóa ra đã trực tiếp dựng thẳng dậy luôn!

Gió lạnh lẫn với chút nức nở, cái mày gãy của Trương Cửu Quái bay bay theo gió.

Lờ mờ, mắt của Trương Cửu Quái hình như đã hé mở ra một đường...

Kim toán bàn ở trên bàn, đột nhiên phát ra một tiếng lạch xạch giòn tan!

Như là gió thổi...

Giây phút đó tôi thấy như bị hoa mắt, cảm giác giống như Trương Cửu Quái bước ra khỏi quan tài, đến phía trước Kim toán bàn.

Cái cảm giác tiên phong đạo cốt đó của ông ta càng mạnh mẽ hơn, vung tay một cái, ngón tay gẩy lên, hóa ra là đã gieo một quẻ!

Rùng mình một cái, đợi lúc tôi định thần lại, thì phát hiện đây chỉ là ảo giác...

Kim toán bàn chỉ là vì chỗ góc bàn bị nghiêng một chút, nên bị trượt qua bên cạnh.

Cũng bởi vì thế, nên mới phát ra tiếng lạch xạch.

Chỉ có điều thứ khiến mặt tôi biến sắc là.

Hạt bàn tính trôi trượt... lại đúng là hình thành một tướng quẻ thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận