Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 643: VONG NHÂN HÓA ĐẠO

“Mù, trói lại đi, sắp mở đàn rồi.” Bà cụ Hà lạnh như băng mở miệng, bà cụ căn bản không thèm đếm xỉa đến lời của Dương Hưng.

Trần mù rút từ trên người ra một sợi thừng đỏ chu sa, vung tay một cái liền quấn một phát về phía người Dương Hưng.

Dương Hưng vốn còn định né, nhưng bị Phùng Quân và Phùng Bảo chặn lại, nên cũng chẳng né được, trong nháy mắt đã bị trói quặt tay ra sau.

Hắn nhìn tôi chòng chọc, há miệng tận mấy lần, rõ ràng là định chửi, nhưng không chửi ra mồm.

Có điều trên trán hắn thì lại có mồ hôi, rất nhiều rất nhiều giọt mồ hôi to đùng, vẻ kinh hãi lúc lại xẹt qua trong mắt cũng ngày càng nhiều hơn.

“Đem nó đặt ra trước mặt linh đường.” Bà cụ Hà tiện tay chỉ chỉ.

Trần mù đẩy Dương Hưng đi qua, tiếp đấy bà cụ Hà lại ngó sang tôi, thần sắc bà cụ thân thiện và dịu đi không ít.

“Bà Hà.” Tôi cung kính gọi một tiếng.

Bà cụ Hà gật gật đầu, bà cụ cười lên, nếp nhăn trên mặt đều chất đống lại với nhau.

“Thập Lục, xác thanh thi không phải chuyện nhỏ, tao với thằng mù dụ ra xong cũng không có bản lĩnh đối phó, mày phải nắm chắc chừng mực.” Bà cụ Hà thu nụ cười lại, trịnh trọng nói.

Tôi thở hắt ra một hơi, biểu thị bản thân hiểu rõ.

Bà cụ Hà lại nói mấy câu nữa, đại thể chính là bảo mấy người Phùng Bảo và Phùng Quân lùi sang một bên, vào bên trong cửa chỗ hành lang ấy, đừng có qua đây.

Rất nhanh trong khoảng đất trống, liền chỉ còn lại bốn người chúng tôi.

Trần mù lại đi đến bên cạnh Dương Hưng, lão bình tĩnh nói: “Tao sẽ không làm hại đến tính mạng của mày, Thập Lục từng hứa gì với mày, cũng đều sẽ làm được, “người” này có quan hệ mật thiết với mày, sau khi gặp mặt, nói không chừng mày sẽ cảm ơn Thập Lục, cũng sẽ hiểu ra một số thứ.”

“Xếp bằng ngồi trên mặt đất, đợi chút nữa tao sẽ xả một ít máu của mày, bất kể chúng tao làm gì, mày đều đừng có phản kháng, nếu không, mọi người đều sẽ cùng phải chết.” Tôi hiếm thấy Trần mù nói chuyện với người khác, nhưng đôi ba câu nói của lão lại đem quan hệ lợi hại đều nói rõ ràng rành mạch ra.

Thần sắc Dương Hưng mưa nắng thất thường, tôi có thể nhìn ra được, lời của chúng tôi hiển nhiên đã khiến Dương Hưng có chút ít suy đoán?

Dù gì cũng là cháu trai của Dương Hạ Nguyên, cho dù không biết thuật phong thủy, nhà mình có cái đạo trường Hạ nguyên Lục thập Tiên mệnh, thì cũng không thể nào thật sự không biết chút ít gì cả được.

Hồi đó thông qua Phùng Bảo điều tra quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Dương, hắn cũng điều tra ra một số chuyện về Dương Hưng và Dương Hạ Nguyên.

Nhiều năm trước Dương Hạ Nguyên dẫn một toán người vào trong quần thể núi Nam Sơn, cuối cùng còn sống ra ngoài chỉ có một mình y.

Con trai cả của y, cũng chính là bố của Dương Hưng, vĩnh viễn lưu lại trong quần thể núi Nam Sơn.

Từ sau thời điểm đó tính cách của Dương Hưng liền trở nên vô cùng quái gở. Hắn có nỗi hận không che giấu nổi đối với Dương Hạ Nguyên, nên mới biểu hiện ăn chơi trác táng như vậy, bề ngoài không tôn trong Dương Hạ Nguyên một chút nào. Còn Dương Hạ Nguyên cũng càng quan tâm và cho Dương Hưng nhiều hơn.

Tôi thậm chí còn có suy đoán, Dương Hạ Nguyên chưa chắc đã không muốn Dương Hưng học thuật phong thủy, mà Dương Hưng bởi vì cái chết của bố, vậy nên cự tuyệt? Hơn nữa hắn cũng không muốn tin tưởng và tiếp xúc với thuật phong thủy.

Trong lúc tôi suy nghĩ, Dương Hưng đã ủ rũ đáp lại một câu, rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Trần mù rút từ trên bàn án ra một cái bát nhỏ, bày ở trước mặt Dương Hưng.

Ngay tiếp đó, Trần mù lại gọi tôi một tiếng, bảo tôi đứng ở mé bên trái của Dương Hưng, lão thì đứng ở mé bên phải.

Chúng tôi đứng ổn định xong, bà cụ Hà bèn đến phía trước bàn án linh đường, đứng yên trước mặt chúng tôi.

Cả khuôn mặt của bà cụ đột nhiên trở nên máy móc cứng đờ, hai tay thõng trước ngực, hai mắt cũng từ từ nhắm lại.

Yên tĩnh, trong nháy mắt xung quanh đều cực kỳ yên tĩnh, tiếng gió bên tai cũng có thể nghe thấy rõ nét.

Quá yên tĩnh, ngược lại khiến người ta cảm thấy trên người có một cảm giác tê ngứa, khiến người ta không nhịn được mà muốn động cựa.

Sự yên tĩnh kiểu này kéo dài phải đến tận mấy phút, bà cụ Hà đột nhiên vụt mở hai mắt ra, đôi mắt bà cụ trợn tròn gần như sắp lồi cả ra ngoài, trên trán gân xanh đều gồ hết cả lên, đôi môi mỏng hơi hé ra, giọng điệu rợn người thốt ra từ trong miệng bà cụ: “Tý Ngọ Phật đạo Sửu Mùi quỷ, Dần Thân Nhân đạo Mão Dậu súc. Thìn Tuất Tu La Tị Hợi tiên, Nhật Chi hóa đạo bất hư truyền!"

Âm điệu của bà cụ thực sự quá chói tai, so với cái ngữ điệu của bà nội tôi lúc đỡ âm linh, hoàn toàn có thể nói là vượt xa.

Da đầu tôi liên tục như bung ra, lông trên tay cũng không ngừng dựng ngược lên, trên người cũng toàn là da gà.

Bà cụ Hà không hề ngừng nghỉ, bà cụ đột nhiên một phát quỳ sụp xuống đất, rồi ngửa mặt nhìn trời.

Hai tay dang ra giơ lên, rồi càng hét lên một cách cực kỳ chói tai thê thiết: “Bà già là Thần bà địa giới Nội Dương, hôm nay lấy máu huyết con trai trưởng, gọi xác chết uổng không mộ! Mời vong nhân hóa đạo!”

Gió, trong nháy mắt liền trở nên vô cùng ác liệt!

Trong tiếng vù vù, thậm chí đã thành cuồng phong dữ dội!

Phát này tôi cảm giác gan bàn chân mình đều đang có khí lạnh xộc lên.

Thủ đoạn của bà cụ Hà ngang tàng thật! Vốn ý của tôi là lợi dụng Dương Hưng, ép xác thanh thi ra ngoài, nói không chừng phải dùng đến một số thủ đoạn nguy hiểm.

Không ngờ đường lối của Thần bà, hóa ra lại có thể trực tiếp cưỡng chế gọi ra. Việc này có quan hệ mật thiết với con trai ruột thịt, sợ rằng cũng có cùng hiệu quả với việc chiêu hồn, gọi hồn.

Tim tôi đấp rất nhanh, nhưng lại cực lực bình ổn lại tư duy của mình.

Bà cụ Hà hét xong câu Vong nhân hóa đạo đó, cả người bà cụ liền giữ nguyên động tác đó bất động không nhúc nhích, vốn dĩ mái tóc đã hoa râm, bị cuồng phong thổi cho cực kỳ tán loạn, trông vô cùng nhếch nhác, sắc mặt bà cụ cũng nhanh chóng trở nên trắng nhợt, giống như việc Vong nhân hóa đạo này khiến bà cụ cực kỳ quá tải, không trụ được quá lâu!

Cũng đúng vào lúc này, Trần mù đột nhiên quay người, lão trực tiếp ấn lấy đầu của Dương Hưng! Đồng thời rút ra một con dao găm, rạch một phát vào chỗ ấn đường của Dương Hưng!

Dương Hưng đau đớn hự lên một tiếng, phản ứng bản năng của hắn cũng là giãy giụa, chỉ có điều ở trong tình trạng bị Trần mù ấn lấy đầu, nên căn bản không động cựa nổi.

Trong nháy mắt, ấn đường trên trán Dương Hưng đã có một vệt máu, máu trực tiếp như hình thành một sợi rèm đứt dây, tí tách tí tách rơi vào trong cái bát ở trước mặt Dương Hưng.

Trần mù xuống tay không hề quá ác, tuy da bị rách nhưng không đứt, chỉ là một vết thương ngoài da.

Máu không chảy quá lâu, liền không tiếp tục rớt xuống nữa, Trần mù lại phân biệt rạch ba phát ở đỉnh đầu và hai bên trán của Dương Hưng. Mấy phút sau, trong cái bát nhỏ đã lấy đầy máu tươi.

Vẻ mặt Dương Hưng ngoài đau đớn ra cũng trở nên trắng nhợt khác thường.

Trần mù đột ngột hạ thấp giọng mở miệng, nói: “Phàm là thỉnh linh, bắt buộc máu đầy một bát, trai trưởng quỳ trước linh đường, nếu không có trai trưởng, có thể gọi thân quyến. Lấy máu làm mai, dùng hồn để gọi.” “Huyết tẩy linh án Vong nhân gặp người thân, trai trưởng khấu đầu Hương hỏa cháy lâu, đây là Hướng huyết hồi linh!”

Trần mù khom lưng bưng bát lên, lão đột nhiên một phát liền hắt mạnh lên trên linh án!

Ào một tiếng khẽ vang lên, nguyên cả mặt án toàn bộ đều bị nhuộm máu.

Cảnh tượng này quá đỗi kỳ dị khủng khiếp, trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tanh.

“Thập Lục, đi châm nến hương, đốt cháy gậy khóc tang!” Trần mù trầm giọng quát.

Đồng thời, Trần mù cũng buông tay ấn đầu Dương Hưng ra, cực kỳ trịnh trọng dặn dò nói: “Dương Hưng, Vong nhân hóa đạo đã mở, Hướng huyết hồi linh đã dùng, gọi tên bố của mày, để nó ra gặp mày đi.”

Thân người Dương Hưng đột nhiên bắt đầu run rẩy dữ dội.

Hắn trợn trừng con mắt, nhìn Trần mù, rồi lại nhìn sang bà cụ Hà, tròng mắt của hắn đều đỏ cả lên, dường như có nước mắt đang ngân ngấn bên trong.

“Các... Các người...”

“Đừng có để lỡ thời gian! Nó cùng ông nội mày vào quần thể núi Nam Sơn, kết quả chết uổng không về! Chết xong mấy chục năm không mộ không bia, không hương hỏa con cái thờ cúng, một mình đơn độc, mày không muốn gặp nó sao?!” Giọng Trần mù cực kỳ ác liệt, quát lên!

Toàn thân Dương Hưng chấn động một phát, hắn không nhìn Trần mù nữa, mà đỏ con mắt nhìn ra phía trước.

Giọng nói cũng vô cùng đau khổ kêu lên: “Con trai bất hiếu Dương Hưng, cầu gặp cha Dương Thanh Sơn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận