Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 117: TRỪNG PHẠT



Mùi máu tanh trong nhà quá nồng nặc.

Người đàn ông trung niên này ra tay cũng quá độc, mặt của Báo gia đã còn chẳng ra hình người nữa.

Nói xong, tôi vội vàng dìu Cố Nhược Lâm, Cố Nhược Lâm cũng kéo theo Từ Lệ Quyên cùng đi ra ngoài.

Liễu Kiến Thụ thì tự giác hơn nhiều, chạy một lèo ra khỏi cửa.

Đèn đường của phố cổ tối om om, cũng may là trước cửa căn nhà cấp bốn này có một cái.

Sau khi ra ngoài, tôi liền vội vàng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Lần này tôi không tìm Từ Thi Vũ để báo nữa.

Cũng chẳng phải vì xung đột nhỏ lần trước của chúng tôi ở trong viện, mà bản thân tôi cảm thấy, một người cứ liên tục báo cảnh sát vì xuất hiện án mạng, kể cả bề ngoài nhìn trông không thấy vấn đề gì, thực tế cũng không vấn đề gì thật, nhưng tuyệt đối sẽ khiến người ta cảm thấy có vấn đề.

Gọi thẳng vào số hotline cảnh sát, nói rõ tình hình.

Cùng lúc này, gần như người của cả con phố đều vây lại.

Người người cúi đầu bàn tán, lại còn có rất nhiều người vỗ tay tán thưởng!

Đến tận lúc này, tôi mới biết người đàn ông trung niên chém người kia tên là Vương Đại Bân, nhà ở đầu phố bán dao phay.

Nhà ông ta có buôn bán nhỏ.

Vốn dĩ cuộc sống cũng khá ổn, có hương có sắc.

Nhưng con gái của Vương Đại Bân lại không nghe lời dạy dỗ, chưa học hết cấp ba đã bỏ học, ngày ngày lê la ở quán rượu với club, rồi chơi bời qua lại với các hạng người lưu manh không ra gì. Thêm chuyện khu phố cổ đều nghèo, rất nhiều người đủ thành phần tam giáo cửu lưu, còn có cả một số thế lực âm thầm mở sòng bạc.

Có một câu nói rất hay, người nghèo không phải số, mà là bệnh!

Người càng nghèo thì lại càng liều, sống ở trong nhà, chỉ hận một đồng cắc không bẻ được thành hai đồng để tiêu, nhưng một khi đã ngồi vào chiếu bạc, thì vài trăm vài nghìn đều coi như tờ giấy, đánh bạc đến lúc mờ mắt, là ký giấy vay nặng lãi ngay tại trận.

Đều muốn cược một quả, mong xe đạp thành xe máy!

Con gái của Vương Đại Bân cũng không chống nổi cám dỗ và kích thích, thêm việc tuổi nhỏ chưa hiểu đời, nên bị người ta dụ lên sòng bạc, thua mất mấy chục vạn, xong lại bị lừa đi vay tín dụng online để rút tiền, cuối cùng cả nhà phải đến mức đập nồi bán sắt để lấy tiền trả, khổ sở gom góm mấy chục năm trời, trong chớp mắt đã lại về thời trước giải phóng!

Thế nhưng bài học này, vẫn chưa đủ!

Con gái Vương Đại Bân lại chạy đi đánh bạc tiếp! Lần này thua mất năm sáu mươi vạn, nhà họ Vương không lấy đâu ra tiền nữa...

Sau đó người bị lôi luôn đi, mười ngày nửa tháng không thấy mặt.

Vương Đại Bân đến cầu xin người của sòng bạc, quỳ lạy đến sứt đầu, đối phương mới bảo lôi con gái ông ta đi bán rồi, bao giờ trả đủ tiền, thì bấy giờ mới thả người!

Chưa đầy hai hôm sau, con gái Vương Đại Bân đã nhảy lầu ở một khách sạn bên ngoài con phố.

Để lại di thư nói là sống không còn ý nghĩa gì, tất cả mọi người đều chẳng ra gì, chết là xong hết.

Sau khi Vương Đại Bân báo cảnh sát, vì người chết do nhảy lầu, phía cảnh sát cũng chẳng có gì để điều tra.

Vương Đại Bân bèn tố cáo đám Báo gia mở sòng bạc. Kết quả thường ngày Báo gia đều rất thận trọng, không lộ ra chút sơ hở nào, cũng chẳng điều tra ra được đầu mối, nên đành bỏ qua.

Sau vụ này, đầu óc Vương Đại Bân dường như không còn tỉnh táo nữa, ngày ngày ngồi ở cửa nhà mài dao.

Mọi người cũng chẳng dám đến chỗ ông ta mua đồ nữa, cứ cảm giác đầu óc người này hỏng hẳn rồi, chắc chắn sẽ có chuyện!

Quả nhiên! Hôm nay liền xảy ra án mạng!

Vương Đại Bân ra tay độc thật, chẳng ai trừng trị được Báo gia, ông ta bèn tự tay báo thù cho con gái!

Giết người phạm pháp, Vương Đại Bân chắc chắn phải vào tù, trả giá bằng chính mình!

Còn nguyên nhân có người vỗ tay tán thưởng, cũng là vì, Vương Đại Bân chém đứt một cái nhọt độc!

Ván này Báo gia mất rồi, bao nhiêu người trong phố cổ có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nghe những chuyện này xong, trong lòng khó chịu không tả được, giống như bị một tảng đá đè lên vậy, hô hấp cũng không được dễ dàng nữa.

Mười mấy phút sau, xe cảnh sát tới, một toán cảnh sát xuống xe.

Quá trình ghi khẩu cung tôi đã vô cùng thuần thục, rất nhanh đã phối hợp để ghi xong.

Cảnh sát còn ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi lại tôi lượt nữa là có từng phạm tội gì không? Còn yêu cầu quét chứng minh thư của tôi một lượt.

Sau cùng anh ta mới nhíu mày, nói không có vấn đề gì nữa.

Tôi: “....”

Cố Nhược Lâm, Từ Lệ Quyên và Liễu Kiến Thụ cũng được lấy khẩu cung, có điều bọn họ không được “đối đãi đặc biệt” như tôi!

Cảnh sát dẫn Vương Đại Bân đi luôn, pháp y thu dọn xác chết của Báo gia đưa đi xong, cũng còn coi như có nhân tính, bảo trợ lý đi xử lý sạch vết máu tại hiện trường.

Chứ nếu không, Từ Lệ Quyên cũng chẳng dám đi dọn dẹp.

Những người tới hóng chuyện cũng dần giải tán hết, tôi cúi đầu xem thời gian, lúc này hóa ra đã gần mười giờ!

“Uhm... Tối nay không kịp về thôn Liễu Hà rồi, tiền cũng chưa đi gửi ngân hàng, hay là cứ đi kiếm khách sạn nghỉ tạm, ngày mai hãy về?”

Tôi vừa dứt lời, Từ Lệ Quyên đã bịch một cái quỳ xuống trước mặt tôi, lập cập nói một câu: “Người... người anh em, không! Thần... thần tiên... Cậu nể mặt lão Liễu, cứu Kiến Thụ với! Tôi chỉ có mỗi một thằng con trai, lão Liễu cũng chỉ có mỗi một đứa nối dõi, nó không được chết!”

Tôi vội ra đỡ Từ Lệ Quyên dậy, mất tự nhiên nói: “Dì Từ, dì đừng nói như thế, cháu tên là La Thập Lục, dì gọi cháu Thập Lục là được, cháu chẳng thần thánh như thế, đấy chỉ là những vấn đề mà tướng mặt của bọn họ biểu hiện ra mà thôi.”

Từ Lệ Quyên thì nói gì cũng không chịu đứng dậy.

Liễu Kiến Thụ lúc này cũng không còn hung hăng nữa, gã quỳ luôn trước mặt tôi, sắc mặt trắng bệch đến ghê người, rõ ràng là sợ chết khiếp.

Cố Nhược Lâm cũng căng thẳng nhìn tôi.

Tôi cười khổ một cái, có điều vẫn hơi nhíu mày nhìn qua một lượt tướng mặt Liễu Kiến Thụ.

Lần này, tôi nhìn đỉnh đầu Liễu Kiến Thụ trước tiên, cái cảm giác nhọn lên kia đã hoàn toàn biến mất!

Ánh mắt của gã, lúc này cũng không còn lơ đãng, ánh nhìn cũng không còn rời rạc nữa!

Thậm chí, trên trán hắn cũng vô cùng hồng hào, còn hơi hơi nhô lên.

Đây chỉ là thay đổi trên tướng mặt, tôi cứ có cảm giác đến gương mặt của Liễu Kiến Thụ cũng hơi có chút thay đổi, chỉ có điều thay đổi ở chỗ nào, tôi cũng không chỉ ra được.

Hít một hơi thật sâu, tôi mới mở mồm nói: “Bây giờ tướng mặt cậu ta bình thường lại rồi, không còn mệnh nghèo tướng sắp chết nữa, trên trán còn có ánh đỏ, là tướng tài vận. Hai người mau đứng đậy đi.

Vẻ hoảng sợ trên mặt Từ Lệ Quyên lúc này mới tan đi, thêm đôi chút nét cười.

Liễu Kiến Thụ cũng run rẩy đứng dậy, lau bỏ mồ hôi trên trán.

Cố Nhược Lâm khẽ nói một câu: “Nếu đã như thế, thì chúng ta đi tìm chỗ nghỉ trước, rồi đi ăn chút gì đó, chuẩn bị ngày mai về thôn Liễu Hà?”

Tôi gật đầu lia lịa, hai người bọn họ cũng gật đầu tán đồng.

Trong phố cổ không an toàn, cũng phải ra khách sạn bên ngoài con phố nghỉ mới yên tâm.

Liễu Kiến Thụ dẫn đường, vài phút sau đã tìm được một khách sạn ở một con phố buôn bán đối diện phố cổ. Sau khi lấy phòng, gã vô cùng tích cực nói lấy hai phòng, gã với mẹ gã ở phòng thường, tiết kiệm, còn lấy cho tôi với Cố Nhược Lâm một phòng lớn!

Lúc đó tôi có hơi hoảng chút, vội nói chúng tôi lấy hai phòng.

Kết quả Cố Nhược Lâm đột nhiên nói nhỏ một câu: “Anh Thập Lục, em có chuyện muốn hỏi anh, cứ lấy một phòng thường thôi là được!”

Lúc ấy, tim tôi suýt nữa thì vọt lên nhảy ra khỏi cổ!

Tôi còn tưởng tôi nghe nhầm nữa! Hạnh phúc đến vô cùng đột ngột, không một điềm báo trước!

Có điều, rất nhanh tôi đã tỉnh táo lại.

Cố Nhược Lâm cũng nói là, có chuyện muốn hỏi tôi.

Nếu vậy thì chuyện này chắc chắn rất quan trọng!

Chứ không thì sao cô ta lại nói lấy một phòng thôi?!



Bạn cần đăng nhập để bình luận