Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 328: THAY ÁO

Tôi thở hắt ra một hơi dài, để tư duy của mình bình ổn trấn tĩnh lại.

Lưu Văn Tam từ trong gian chính đi ra, hỏi tôi có nhìn ra tý gì chưa?

Tôi cười cười đáp: “Vẫn đang xem, làm gì có chuyện dễ dàng nhìn ra vấn đề như thế?”

Lưu Văn Tam gật gật đầu, nói bảo tôi xem thêm lúc nữa, rồi đi qua bên nhà lão Liễu ăn cơm.

Vợ với con lão ban nãy đều qua đây rồi, mời chúng tôi qua đó.

Tôi ngẩn ra một cái, bèn nhớ lại khi đó nhận lời gửi gắm của Liễu Trung Đường.

Đem tiền tài mà lão Liễu để lại đi đưa cho vợ con lão, cũng coi như gặp phải không ít trắc trở.

Tôi còn nhớ rất rõ, lần thứ nhất vận dụng thủ đoạn tướng mặt trên Cốt tướng, cũng là vào lần đó.

Tôi nhìn ra Liễu Kiến Thụ có tướng sắp chết, gã còn coi tôi là đồng cốt lừa đảo.

Sau đó Báo gia của sòng bạc đến nhà đòi nợ chết trước mặt gã, gã mới tin lời tôi.

Cũng bời vì chuyện này của gã, mới khiến tôi bắt đầu có tâm lý kính nể sâu sắc đối với Cốt tướng.

Lúc Văn Tam nói thế, tôi cũng muốn đi xem Liễu Kiến Thụ ra sao rồi.

Có nghe lời mẹ gã, cũng làm theo lời hứa khi đó, sống tử tế hay không.

Nếu như cuộc sống của bọn họ tốt, cũng coi như là cách truy điệu với lão Liễu nơi vô tận.

Phán đoán vận thế hung cát của Cửu tinh, có một câu nói thế này.

“Khi vận người vượng, người tương lai sinh, người đã qua suy, người qua lâu chết.” Mà trong đó Nhất bạch Tham lang, Lục bạch Vũ khúc, Bát bạch Tả phụ là thượng cát.

Tứ lục Văn khúc, Cửu tử Hữu bật là nửa cát nửa hung.

Nhị hắc Cự môn, Tam bích Lộc tồn, Ngũ hoàng Liêm Trinh, Thất xích Phá quân đều là hung tinh.

Hướng núi đối ứng với chúng, tôi cũng có thể nghiền ngẫm ra hung cát từ trên Trạch kinh. Trên cơ bản xác định nước cờ đi vòng này của tôi có tác dụng.

Tôi phải nhanh chóng nghiền ngẫm hoàn toàn thấu triệt Trạch kinh và Cốt tướng, nếu có thể được, thì cần học nhiều thêm Táng ảnh chi pháp.

Như thế mới có thể chắc chắn nhìn thấu sa bàn phong thủy này hơn, cũng càng có sức mạnh đối mặt với vị Kham dư đại sư kia.

Lúc tầm khoảng bảy rưỡi, Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi gọi tôi ra khỏi nhà.

Một mạch đi về phía nhà lão Liễu.

Chẳng bao lâu, đã đến ngoài cổng nhà lão Liễu.

Cổng nhà được quét dọn sạch sẽ, thậm chí còn đỗ một chiếc xe Kim Bôi.

Đương nhiên, đây không phải là chiếc xe trước đây của lão Liễu.

Chiếc xe đó từ hồi lão Liễu chết, đã đâm xuống bãi lau Liễu rồi.

Cổng nhà, Liễu Kiến Thụ cao cao gầy gầy đang đợi chúng tôi.

Sau khi nhìn thấy tôi, gã mặt mày hớn hở, nắm lấy tay tôi, rồi cứ không ngừng gọi La tiên sinh.

Tôi nhìn quét qua tướng mặt của gã, hiện giờ ngũ quan gã đoan chính, không những không còn tướng bần hàn, mà cũng chẳng còn vận hạn, ngược lại lờ mờ có chút tướng phát tài.

Không cần hỏi nhiều, tôi liền có thể đoán ra, sau khi gã quay về chắc chắn đều làm ăn tử tế, không nhiễm mấy thứ tật xấu bài bạc kia nữa.

Trong gian giữa của căn nhà, Từ Lệ Quyên đang bày bát đũa.

Sau khi chúng tôi vào nhà xong, bà ta càng ngàn lần cảm tạ.

Sự nhiệt tình thế này, ngược lại khiến tôi có chút mất tự nhiên.

Cũng may có Hà Thái Nhi giúp tôi ngăn lại.

Trên bàn bày toàn là các món ăn thường ngày của nhà nông, một bữa cơm ăn xong, cũng coi như hởi lòng hởi dạ.

Đối với tôi mà nói, kiểu thức ăn thường ngày này càng vừa miệng tôi hơn, nhà họ Phùng đương nhiên là ăn cơm ngon, ở nhà đẹp, nhưng cứ có cảm giác không được yên tâm cho lắm.

Trong quá trình ăn cơm, tôi cũng tìm hiểu thêm nhiều chuyện.

Từ Lệ Quyên và Liễu Kiến Thụ về thôn xong, dựng bia mộ cho lão Liễu, sửa sang lại phần mộ, Liễu Kiến Thụ cũng ba quỳ chín lạy nhận cha.

Bây giờ bọn họ làm nông, đồng thời cũng bỏ tiền ra mua một chiếc xe Kim Bôi.

Bình thường Liễu Khiến Thụ làm xong việc đồng áng, thì ra cổng thôn chở khách đi về thành phố Nội Dương, cũng coi như là có một nghề kiếm cơm chính đáng.

Đến lúc cuối cùng, Từ Lệ Quyên còn cầu khẩn tôi, hỏi tôi có thể giúp Liễu Kiến Thụ xem tướng không.

Gã bây giờ cũng đã đến tuổi rồi, chuẩn bị kiếm một cô vợ, chẳng biết tìm cô vợ thế nào thì càng vượng phu hơn.

Tôi bó tay, không nhận lời vụ này.

Mà bảo với bà ta tất cả đều có số mệnh, tôi đã giúp Liễu Kiến Thụ xem qua tướng mặt, cũng coi như là từng giúp chỉ đường dẫn lối.

Gã bây giờ coi như đã hoàn lương, không cần thiết phải tiếp tục bảo tôi xem tướng mặt nữa.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bây giờ là người như thế nào, thì có thể thu hút được dạng người như thế. Nếu như hoàn toàn dựa vào việc nhờ tôi xem tướng mặt, thì tất cũng sẽ có vấn đề.

Từ Lệ Quyên nghe còn nửa hiểu nửa không.

Thì Lưu Văn Tam đã đứng dậy, nói thời gian cũng tầm tầm, nên về nhà rồi.

Liễu Kiến Thụ cũng không gượng ép thêm, một mạch tiễn chúng tôi đến tận cổng nhà, lại còn nói nếu có việc gì cần, thì để gã qua giúp.

Đi một mạch về đến trong nhà, gió mát thổi lên trên người, tâm tư của tôi càng bình ổn hơn.

Phùng Khuất và Phùng Bảo vẫn canh ở trong sân.

Sa bàn phong thủy tương đối quan trọng, vậy nên lúc qua nhà lão Liễu ăn cơm không đưa bọn họ theo.

Hà Thái Nhi đi nấu cơm cho Phùng Khuất và Phùng Bảo.

Tôi cũng không tiếp tục chiến đấu đến cùng với cái sa bàn phong thủy nữa, bởi vì đại khái đều đã ghi nhớ nội dung bên trong, liền về phòng tiếp tục xem sách.

Chớp mắt, đã gần đến nửa đêm rồi.

Tôi ngáp dài, vươn vai một cái, trong phòng lạnh run người.

Cái kiểu lạnh này khác với kiểu lạnh do thời tiết, trong phòng có thứ gì đó...

Bất thình lình, trong đầu tôi lóe lên suy nghĩ này.

Tay cũng mò vào trong túi, nắm lấy trấn sát phù.

Tôi vụt đứng dậy, đột ngột quay người!

Tay giơ cao lên, tôi vốn định đập trấn sát phù xuống.

Kết quả người đứng ở sau lưng tôi, lại là mẹ tôi!

Mái tóc bù xù, đã được vuốt xuôi hơn chút ít, nhưng vẫn rất bẩn thỉu.

Có điều đã lộ ra cả khuôn mặt.

Khuôn mặt trái xoan tinh tế, sống mũi cao thẳng, lông mày mỏng nhưng không thưa, tròng mắt hơi lõm vào chút ít, mắt rất to.

Nếu không phải khuôn mặt trắng đến quá mức của mẹ mang vẻ chết chóc quá mạnh mẽ, đúng thật là không giống với một người chết.

Tôi hoàn toàn không biết mẹ tôi xuất hiện sau lưng tôi từ lúc nào.

Mẹ chắc phải nhìn tôi ít nhất mấy tiếng đồng hồ rồi.

Tôi rụt tay về, tim đập nhanh hơn không ít, cũng may ban nãy tôi không đập xuống.

Chứ không thì đúng là đại bất hiếu.

Tôi cất trấn sát phù đi, đang định mở miệng.

Thì giọng nói hơi có vẻ trống rỗng của mẹ, đã ngắt lời tôi.

“Mẹ, không muốn quá đáng sợ.”

Cổ mẹ như hơi có chút cứng đờ, cúi đầu nhìn một cái. Nơi ánh mắt nhìn tới bèn là phần áo cũ kỹ đầy vết máu chỗ bụng.

Những lời định nói của tôi đều bị nghẹn lại, trong lòng đột nhiên lại có chút muốn nấc lên.

“Mẹ đợi chút, chỗ dì Thái chắc có quần áo mẹ mặc vừa, con qua tìm một bộ về cho mẹ!”

Quay người đi ra đến cửa, tôi dừng lại một chút, ngoảnh đầu lại cười nói một câu: “Con lấy thêm chậu nước, gội đầu cho mẹ.”

Biểu cảm của mẹ tôi vẫn rất cứng nhắc, không có cảm xúc gì khác biểu lộ ra ngoài.

Đẩy cửa bước ra, trong sân không có người, Phùng Bảo và Phùng Khuất cũng đã đi nghỉ rồi.

Bước đến trước cửa phòng Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi, tôi đập cửa rầm rầm, gọi một câu dì Thái.

Hai phút sau, Hà Thái Nhi mặt mày ngái ngủ mở cửa ra.

Tôi vừa nói với bà ta, cần một bộ quần áo phụ nữ.

Hà Thái Nhi đã đột ngột rùng mình một cái, bà ta chằm chằm nhìn sau lưng tôi, bất an nói một câu: “Thập Lục, người ở cửa phòng mày là ai thế?”

Tôi đang định trả lời, rằng mẹ tôi đang ở trong phòng.

Thì lập tức cũng rùng mình một cái, mẹ tôi đã ở trong phòng rồi, thì làm sao lại ở cửa phòng để cho Hà Thái Nhi nhìn thấy được?

Tôi vụt quay đầu lại, cũng đúng là nhìn thấy ở cửa phòng có một người thật, gã khom lưng đứng ở đó, đang dán mặt vào khe cửa nhìn trộm kìa.

Lúc tôi nhìn về phía gã, gã cũng đồng thời nghiêng đầu, vừa hay nhìn đối diện với tôi.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cái khuôn mặt đó của gã không chỉ trắng bệch đến rợn người, mà còn toát ra chút màu xanh lét, đang cười với tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận