Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 984: ĐÁNH GIÁP LÁ CÀ

Tôi nặng nhọc thở dốc, mắt chằm chằm nhìn tay của Trương Nhĩ.

Cái bọc vải đó của lão rõ ràng giống với loại tôi để sách, đều là chống nước, đống gạo thọ màu đỏ tươi đó, vẫn cứ là loang lổ vết máu, và còn cực kỳ nhớp dính.

Hơn nữa tinh khí thần của lão càng ngày càng dồi dào, ngoài việc quần áo nhếch nhác ra, cả người đều đã hồi phục được bảy tám phần rồi.

Nhị ngũ tinh khí chính là Thọ nguyên, Nhị ngũ tinh khí dồi dào, Dương thọ bèn đầy đủ, Nhị ngũ tinh khí thiếu hụt, không những đoản thọ, mà người cũng rất mệt mỏi.

Máu là Tinh nguyên của người, lúc này tôi phát hiện, tôi hóa ra còn nhìn thấy một tia nguyên lý của trộm thọ.

Chỉ có điều trong đó còn có chi tiết, ví dụ như những phù văn trên bát thọ đó, bèn là thứ mà chúng tôi chưa được biết.

Thương Tượng từng nghiên cứu chỗ phù đó, không hề có được kết quả gì.

Trong lúc suy nghĩ, trong tay tôi lần nữa rút gậy khóc tang ra.

“Chú Trương, ở đây là sông Dương, chú có còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, quen biết nhau như thế nào không?” Giọng tôi gần như khản đặc.

Trương Nhĩ hơi nheo mắt lại, thần thái của lão, đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn không ít.

“Phùng gia chủ giới thiệu chúng ta quen biết, tôi đưa chú Bút Địa Chi, Nghiên Thiên Can, chú dạy tôi phải tin Phong thủy mệnh số.” Tôi nói từng câu từng chữ một.

“Không có những lời chú dặn dò tôi, dạy dỗ tôi đó, bố cục giương ô phá sông Dương, tôi cũng không phá được, thành phố Nội Dương sẽ chết rất nhiều người.”

“Chú đã từng cứu người mà, Âm dương thuật đối với chú mà nói, mê muội đến vậy sao, mê muội đến có thể giết người không chớp mắt sao?!” Nói đến đây, hai mắt tôi đỏ quạch bỏng rát, khó che giấu dao động cảm xúc nơi đáy lòng.

“Cậu định dạy dỗ ta sao? Là giống như kiểu dạy dỗ của Lý Âm Dương năm đó, hay là giống như kiểu của Viên Hóa Thiệu? Lý Âm Dương sẽ nói ta bẩm sinh không phù hợp, Viên Hóa Thiệu khả năng sẽ lừa ta đi chết.” Trương Nhĩ lắc lắc đầu, giọng nói càng toát lên vẻ chế giễu.

Lão cất cái bọc vải đựng gạo thọ đi, một tay giữ Nghiên Thiên Can, tay còn lại thì cầm một cây bút nhìn có vẻ bình thường, có điều tôi rất rõ, bút mà Trương Nhĩ dùng nhất định không đơn giản.

“Cả hai đều không phải, tôi đã từng nói với chú rồi, chú cần chuộc tội, Âm tiên sinh ở thôn Kế Nương chuộc tội, chú cần chuộc tội cho những việc mà chú đã làm. Những mạng người vô tội đó, chú cần cho họ một câu trả lời!” Tôi ổn định lại tâm trí, nghiêm giọng quát lên.

“Ha ha ha! Trả lời? Chuộc tội? Xem ra cậu vẫn muốn giao ta cho Dương sai rồi, cậu biết ta đang xem kịch gì không?” Trương Nhĩ lạnh băng nói: “Ta biết đám Dương sai đó là do cậu phái tới, xem ra cậu vì để ta buông lỏng cảnh giác, biết rõ có vấn đề, mà vẫn để Dương sai hành sự như cũ, đi vào con đường ta sắp xếp sẵn, nhưng cậu có biết là, chúng nó không sống được qua đêm nay không? Ta đã chuẩn bị đủ số lượng châm nến người, đủ để khiến chúng nó trúng vong, tàn sát lẫn nhau mà chết!”

Những lời này của Trương Nhĩ, càng khiến trong lòng tôi lạnh ngắt.

Châm nến người đi nhập vong, trong tay Dương sai lại có súng, thế này mà có chuyện thật, thì đấy mới là đại loạn.

Có điều sắc mặt tôi vẫn chẳng mấy thay đổi, chỉ lắc đầu.

Mặt Trương Nhĩ cũng biến sắc một phát, đầu mày lão nhíu chặt, lạnh lẽo nói: “Thập Lục, cậu còn cố ra vẻ trấn tĩnh gì nữa? Chết bao nhiêu Dương sai như thế, lòng cậu không hoảng sao?”

“Ồ? hay là, cậu cũng đã chuẩn bị phương án dự phòng?” Trương Nhĩ đột ngột hỏi ngược lại.

Tôi không hề tiếp tục trả lời lão, mà vụt đạp bước lên trước, hét lớn một tiếng, gậy khóc tang trong tay, vung mạnh về phía Trương Nhĩ!

“Đương đầu nhất bổng!” Một câu này tôi gần như gào lạc cả giọng.

Sắc mặt Trương Nhĩ tối sầm, lão lại không hề tránh né, mà đột ngột giơ bút trong tay lên, vạch về phía tôi!

Động tác này của lão, nhìn như định vẽ phù!

Chỉ có điều, vị trí vẽ phù của lão và tôi, cùng với Lý Âm Dương lần đó đều không giống nhau.

Nếu là tôi và Lý Âm Dương, nhất định sẽ hạ bút vào điểm có thế công mạnh nhất của đối phương.

Dùng mệnh số bảo hộ của Âm dương tiên sinh, rồi lại dùng phù đặc thù để ngăn chặn.

Nhưng Trương Nhĩ không phải là Âm dương tiên sinh, lão nhiều nhất là Phong thủy tiên sinh, từng bị Âm dương tiên sinh nhập vong mà thôi.

Lão làm gì biết Âm dương thuật nào, làm sao có thể dùng bút trực tiếp hạ phù?

Thắc mắc chỉ là trong nháy mắt.

Chỉ thấy thân người Trương Nhĩ đột ngột lách một phát, vừa vặn né khỏi một gậy này của tôi, bút trong tay lão nhanh chóng hạ về phía mu bàn tay tôi.

Tôi không hề ngừng nghỉ, vốn dĩ cũng chẳng quản lão, Đương đầu nhất bổng đánh hụt thì lại lần nữa vụt một phát sang mặt bên.

Cú vụt này hướng thẳng tới ngực của Trương Nhĩ, lão tuyệt đối sẽ trọng thương.

Mắt nhìn cây bút đó sắp đồng thời hạ xuống!

Đột nhiên, tôi cảm nhận được một cảm giác tim đập chân run mãnh liệt!

Giây tiếp theo, thân thể của Trương Nhĩ đột nhiên vẹo một phát, cả người giống như mất thăng bằng vậy, ngã nghiêng ra phía sau.

Ngã một phát thế này, gậy khóc tang vừa hay đánh trúng vào vai lão.

Rắc một tiếng nặng nề vang lên, Trương Nhĩ hự lên một tiếng, cả người trực tiếp liền ngã ngửa thật mạnh ra đất.

Cây bút ở trong tay lão, thì lại đột ngột văng sang một vị trí khác, “Bốp!” một tiếng rơi xuống mặt đất.

Cảnh tượng này đầu tiên khiến tôi cũng đơ ra, nhưng tôi lập tức liền phản ứng lại, trong lòng không khỏi ớn lạnh.

Tôi chằm chằm nhìn cây bút đó, khàn giọng nói: “Nó có thể giết tôi?”

Chưa dứt lời, tôi đã lại lần nữa vung gậy khóc tang lên, gậy này, tôi bổ về phía chân của Trương Nhĩ!

Lão cáo già Trương Nhĩ này lại đột nhiên bị ngã?

Giải thích duy nhất, chính là cây bút đó chạm một phát liền có thể lấy mạng tôi, vậy nên tôi mới cảm thấy tim đập chân run, vậy nên dưới sự bảo hộ của mệnh số, lão mới vô duyên vô cớ bị ngã.

Sắc mặt Trương Nhĩ tối sầm đến cực điểm.

Hai chân lão đột ngột rụt ra sau, hai cánh tay chống lấy mặt đất, lăn một phát sang bên cạnh, lại tránh khỏi gậy này của tôi.

Tôi lại lần nữa giơ tay, bổ một phát thật mạnh về phía lão!

Lão thế mà lại lần nữa tránh được, đồng thời nhanh chóng từ dưới đất bò dậy.

Trong lúc lật tay, trong tay lão rút ra thanh kiếm đồng bị gãy lúc trước đó, chém về phía tay tôi!

Trên thanh kiếm đồng này có nấm đầu xác kịch độc.

Tôi lập tức liền nghĩ đến, trên cây bút vừa nãy chắc cũng có độc của nấm đầu xác.

Tôi ngừng thế lao lại, vụt lùi sau, tránh khỏi đòn tấn công của Trương Nhĩ.

Loạng choạng lùi sau nhiều bước, sau khi ổn định lại thân hình, tôi trầm giọng nói: “Chú Trương, bút trong tay Âm dương tiên sinh có thể đoạn phúc họa của người ta, nhưng Phong thủy tiên sinh thì không có khả năng này, cho dù chú có nhuộm độc của nấm đầu xác lên trên cây bút đó, muốn mượn độc giết người, thì đó chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng của chú mà thôi.”

“Chú đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, nếu chú không làm bừa như thế này, Thiên nguyên tướng thuật tôi cũng sẽ không cho Thẩm Kế.” Giọng điệu tôi chắc nịch nghiêm túc, nói. Mà trong lời nói này, tôi còn một lời hai nghĩa, đồng thời cũng có mục đích cả!

Mặt của Trương Nhĩ, lập tức lại lần nữa biến sắc.

Ngoài vẻ khó coi do bị tôi vạch trần, cơ thể lão càng vụt run mạnh một phát.

Trong lúc nói, tôi đồng thời cũng điều chỉnh lại hô hấp, lần nữa đạp bước lên trước, lại là một đòn Đương đầu nhất bổng vung ra!

Đồng thời tôi quát lên: “Hoặc giả chú Trương chú không biết Thiên nguyên tướng thuật, nhưng chú chắc biết Tưởng Bàn! Ông ta là hảo hữu của sư tổ Lý Âm Dương và sư tổ mẫu Hà Trĩ của tôi!”

“Thứ chú muốn kỳ thực không hoàn toàn là Địa tướng Kham dư, mà là bởi vì chú không tìm được Âm dương thuật! Âm dương thuật của Viên Hóa Thiệu chú muốn có, Thiên nguyên tướng thuật này, cũng nhất định là thứ mà chú khao khát!”

Tốc độ nói của tôi cực nhanh, lúc dứt lời, lại ép sát trước mặt Trương Nhĩ.

Hai mắt của Trương Nhĩ trong nháy mắt trở nên đỏ quạch, lão đột ngột giơ tay, Nghiên Thiên Can hóa ra lại đập về phía gậy khóc tang tôi vung ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận