Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 440: CON KHÔNG CỐ Ý ĐÂU

Hình đại diện của nick gửi lời mời kết bạn, chẳng phải chính là Cố Nhược Lâm sao?

Tôi trầm lặng nhìn cái hình đại diện đó mấy giây.

Vừa nãy lúc thêm số liên lạc của cô ta vào danh sách đen, thậm chí có thể nói là từ lúc tôi gửi tin nhắn kia đi, những gì cần nghĩ tôi đều đã nghĩ rõ cả rồi.

Chẳng biết tại sao, tôi có một thứ trực giác.

Cố Nhược Lâm dường như không hề vì nguyên nhân cái chết của Cố lão gia mà oán hận tôi.

Hơi nghĩ thêm một chút, khi đó tôi cảm thấy cô ta và Dương Hưng đi rồi, cộng thêm những lời đó của Cố Khai Dương nói với Lưu Văn Tam, khiến lòng tôi tổn thương sâu sắc.

Cô ta không hề nhận lời theo đuổi của Dương Hưng, còn khiến người như Dương Hưng chẳng có cách nào khác phải đi tìm Dương Hạ Nguyên mở miệng, cũng đủ để nói lên rằng, kỳ thực hồi đó tôi có chút hiểu nhầm.

Nhưng tôi đối với cô ta mà nói, lại là thứ gì chứ?

Chẳng qua chỉ là lúc cô ta bơ vơ, thì xuất hiện một thằng như tôi, có thể giúp đỡ cô ta.

Tuy rằng lời yêu tôi vẫn chưa nói ra miệng, nhưng biểu hiện của tôi, đã nói lên rất nhiều thứ rồi.

Sự tuyệt tình của cô ta, làm ra một cách rất thẳng thừng.

Tôi không phủ nhận, cô ta cũng có vài phần nguyên do bị bắt buộc trong đó. Nhưng có bị ép buộc kiểu gì, thì cô ta cũng là một người sống, một người còn sống sờ sờ, có thể bị ép chết sao? Đến thời gian gửi một tin nhắn cũng chẳng có?

Tư duy càng rõ nét lạ thường.

Trong lòng tôi vẫn rất đau khổ.

Đi cùng với sự đau khổ này, cũng còn có vài phần thoải mái.

Tiện tay mở lời mời kết bạn kia ra, tôi bấm chọn xóa bỏ.

Trong đầu óc, vô cớ hồi tưởng lại lời hồi đầu tiên Trần mù từng nói với tôi.

Cô ta là quý nữ hào môn, tôi là âm sanh tử, chúng tôi không đi trên cùng một con đường được.

Đến giờ thân phận của cô ta càng phức tạp, ít nhất mọi người đều biết, trên danh nghĩa cô ta là cháu gái của Dương Hạ Nguyên, còn về việc cô ta là Cố Nhược Lâm đã bị thay mận đổi đào, Cố Khai Dương chắc chắn có chết cũng sẽ không vạch trần.

Cô ta còn là một người quyến luyến gia tộc đến thế.

Dương Hạ Nguyên chết trong quần thể núi Nam Sơn, chuyện của nhà họ Cố trước đây, và còn cả Dương Hưng, tên anh họ trên danh nghĩa của cô ta, vẫn luôn coi tôi như cái gai trong mắt.

Chuyện của Cố lão gia tuy rằng không liên quan gì tới tôi, nhưng cái chết của Dương Hạ Nguyên, thì kiểu gì tôi cũng không thoát liên quan được.

Chuyện này một khi bị hé lộ ra ngoài, kể cả có không trở mặt thành thù đi nữa , thì tuyệt đối cũng không thể là bạn bè tiếp được.

Dù gì, tôi và Cố Nhược Lâm cũng tiếp xúc một thời gian khá dài, đã coi như rất hiểu tính cách của cô ta rồi, sự ủng hộ và chấp niệm của cô ta đối với gia tộc vượt xa ngoài tầm phạm vi lý tính.

Cô ta khác xa với kiểu tính cách thấu đáo, tư duy rõ nét, phong cách lão luyện của Từ Thi Vũ.

Lúc trong đầu vọt ra ba chữ “Từ Thi Vũ” này, tôi không khỏi ngẩn người.

Bởi vì cùng lúc xẹt qua trong ý thức, còn có hình ảnh Từ Thi Vũ mím môi cười khẽ, nói tôi là người siêu bận.

Rồi tôi chợt cười khổ một phát, cô ta nói đúng là chẳng sai, chuyến này có thể về nhà, cũng đã mất gần nửa tháng rồi.

Nhìn điện thoại trong tay, tôi trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi tôi quay đầu nhìn sang Lưu Văn Tam, trịnh trọng nói: “Chú Văn Tam, cháu hỏi chú một vấn đề nhé?”

Biểu cảm của Lưu Văn Tam và Trần mù đều rất trịnh trọng, rõ ràng rất lo lắng cho tôi.

Còn về Âm tiên sinh thì đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Thẩm Kế ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Vấn đề gì?” Lưu Văn Tam nhíu mày.

“Tặng quà cho con gái, thì tặng gì phù hợp?” Tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nghiêm túc hỏi thành tiếng.

Cuối cùng tôi còn bổ sung thêm một câu: “Là quà đáp lễ.” Mặt Lưu Văn Tam hơi hơi biến sắc, và còn có chút ngạc nhiên, đầu mày của lão đã sắp nhíu lại thành một chữ Xuyên rồi.

“Thập Lục, mày thế này... Chú Văn Tam sợ là không thể không nói mày mấy câu rồi.”

Mặt Trần mù cũng lập tức sầm xuống, lão trực tiếp lắc lắc đầu: “Mày không được đi tìm con đàn bà đó. Thập Lục, chuyện này nghiêm trọng hơn mày tưởng, những mối quan hệ giữa người Khương, nhà họ Liễu, xác thanh thi, Dương Hạ Nguyên quá rắc rối phức tạp, huống hồ con đàn bà đó, không xứng với mày!”

Giọng nói này của Trần mù rõ ràng nghiêm khắc hơn rất nhiều, hơn nữa còn rất khó nghe.

“....” Lập tức tôi liền biết, Lưu Văn Tam và Trần mù đều hiểu lầm rồi...

Tuy rằng lời của lão đúng là rất khó nghe, nhưng đối với tôi mà nói, chẳng phải cũng là thuốc đắng giã tật sao?

Cười khổ xong, tôi mới nói: “Chú Văn Tam, chú Trần, hai chú hiểu lầm cháu rồi.” Giơ điện thoại trong tay lên, tôi mới giải thích, nói đây là điện thoại lần trước Từ Thi Vũ tặng cho tôi, hôm đó tôi không đem theo thứ gì, mấy hôm nay cũng sắp tết rồi, tôi dự định tặng một món quà đáp lễ cho cô ta, đây cũng là chuyện hôm đó tôi hứa với cô ta.

Biểu cảm của Trần mù, lập tức liền thả lỏng ra luôn.

Thậm chí, tôi cảm giác con ngươi trắng xám của lão còn có chút ánh sáng.

Lưu Văn Tam cũng lập tức mặt mày hớn hởn, bộ dạng lão rất đắc ý, nhe răng cười bảo: “Thế thì Thập Lục, mày hỏi đúng người rồi! Đợi xuống xe, chú Văn Tam phải dạy dỗ tử tế cho mày về đường lối chiêu trò trong này mới được!”

Trần mù thì lại ngắt lời Lưu Văn Tam, nói với tôi: “Đừng có nghe lời Lưu Văn Tam, ý của chú Trần là, mày xem nó thiếu cái gì, sau đó dùng cái bản lĩnh Âm dương tiên sinh của mày, giúp nó một lần.” “Ngoài ra, thì bói cho nó một quẻ đi.”

“Việc này...” Lời của Trần mù, dường như còn có ẩn ý, tôi đại khái cũng hiểu, có điều cũng có chút mất tự nhiên.

Cũng vào lúc này, tôi phát hiện ánh mắt Thẩm Kế hướng lên trên người tôi, tôi nhìn lại cô ta một cái, thì phát hiện cái ánh nhìn phản cảm đã lâu không thấy của Thẩm Kế, nay lại cuồn cuộn nơi đáy mắt.

Giây phút ánh mắt chạm nhau, cô ta lại nhìn sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn tôi nữa....

Lưu Văn Tam thì đang tranh luận với Trần mù, nói cách nghĩ này của lão quá sai, đàn bà muốn được bói quẻ? Âm dương thuật có thể giúp gì cho đàn bà được?

Trần mù thì dùng một câu nói bật lại.

“Mày là đàn bà à? Làm sao mày biết, đàn bà không thích được bói quẻ, Âm dương thuật không giúp gì được cho đàn bà?”

Lưu Văn Tam câm nín, sau đó lại lèo nhèo nói gì đó, tôi cũng chẳng nghe rõ.

Có điều tâm trạng của tôi được cái đã tốt lên.

Trong quá trình đi đường, lại bàn bạc với bà nội chuyện chúng tôi nên chuẩn bị tết nhất ở nhà thế nào, và còn nữa là, tiền trên người tôi coi như cũng không ít rồi, hay là mua luôn một căn nhà ở ngoài? Chúng tôi không về thôn Tiểu Liễu nữa?

Tuy bảo là lá rụng về cội, nhưng thôn Tiểu Liễu dù sao cũng không phù hợp để cư trú, cũng là nơi khiến cả nhà chúng tôi đau lòng.

Tinh thần của bà nội vốn không được tốt lắm, nhưng tôi nói xong câu cuối cùng này, bà rõ ràng phấn chấn hơn không ít, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng cười tươi lên.

Nói chuyện mua nhà này có thể đi xử lý gấp, bà không giục tôi lập gia định, nhưng cũng bảo tôi phải suy nghĩ rõ ràng.

Đàn ông cưới vợ xây nhà, thì cần phải có bản lĩnh gánh được trách nhiệm.

Rõ ràng, trên cơ bản bà nội không tham gia vào những vấn đề và cách nghĩ này của tôi.

Thời gian, nhoáng cái lại ba ngày trôi qua.

Phùng Khuất lái xe về thôn Liễu Hà trước, dự định để Lưu Văn Tam, Âm tiên sinh, Thẩm Kế và bà nội tôi lại.

Trần mù phải về nội thành, tôi cũng cần vào thành phố xử lý công việc.

Ở cổng nhà Lưu Văn Tam, xe dừng lại.

Bốn người bọn họ xuống xe, tôi cũng xuống theo.

Đến cổng nhà Lưu Văn Tam rồi, tôi kiểu gì cũng phải xuống xe chào hỏi Hà Thái Nhi.

Rất trùng hợp, tôi lại đi phía sau bước vào trong cổng cùng lúc với Thẩm Kế.

Lúc bước qua bậu cửa, đột nhiên bị ngáng chân một phát, cú ngáng chân này quá đột ngột, tôi hự lên một tiếng, rầm một phát, cả thằng người ngã thẳng xuống dưới đất...

Một cú ngã chắc nịch, khiến tôi đau đến nhăn răng nhăn lợi...

Mấy người Lưu Văn Tam ngạc nhiên ngoảnh lại.

Âm tiên sinh bất chợt nhíu mày nói một câu: “Hồ đồ!”

Tôi cố nhịn đau, quay đầu ngó một cái, Thẩm Kế đang rút cái roi ở thắt lưng lại...

Cú ngã đó của tôi, chẳng phải chính là do bị cái roi dài đó của cô ta ngáng chân sao?

Thẩm Kế khẽ trả lời một câu: “Roi dài quá, không cẩn thận bị rớt ra ngoài, con không phải cố ý đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận