Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 289: THỦY THIÊN NHU ỨNG NGHIỆM

Mặt tôi hơi biến sắc.

Không đợi tôi mở miệng, Trần mù đã lại nói tiếp: “Mày nói từ sơ cửu hào đến lục tứ hào, tướng quẻ hiển hung, tuy rằng cả đời chú làm việc theo quy tắc, nhưng lại có người làm hại đến chú, cuối cùng là họa huyết quang, không về được nhà.”

“Chú đích thực làm việc đều lề lối quy củ, về chuyện này của Từ Bạch Bì cũng là đi làm theo tính toán. Theo lý mà nói, chú chưa từng hại mạng hoàng tiên của lão, tuy có câu kéo thời gian của lão, nhưng cũng chẳng phải là kẻ thù, lão không cần thiết phải giết chú, nhưng tính cách của lão quái gở tàn độc, để một con hoàng tiên lại chính là để nhìn chú chết.”

“Cái lúc ấy, chú đã cảm giác mình sắp chết rồi.”

“Sau đó Từ Bạch Bì đột ngột rời đi, rồi ngay sau đó, Tiểu Hắc liền tới.”

“Lúc lơ mơ, chú còn tưởng là mày đến rồi.”

“Trước đây mày động vào tướng quẻ của chú, rõ ràng là quẻ đại hung, nhưng lại bảo chú không sao, chú cũng sẽ gặp hung hóa cát, đây chẳng phải là chứng thực cho nội dung tướng quẻ sao?!”

Nhất thời, tôi ngược lại có chút nghẹn lời, không biết phải mở miệng thế nào.

Nhưng Trần mù nhắc đến như thế, việc này cũng đúng là có dấu vết để lần theo. Tướng quẻ của lão là quẻ Thủy thiên nhu, tuy rằng giấc mơ khi đó của tôi là lão bị dìm chết, ngầm hợp với tướng quẻ Thủy thiên nhu.

Chỉ có điều, mơ vẫn chỉ là mơ, tướng quẻ mới là tồn tại trực tiếp hiện thực nhất. Đêm qua trời có mây đen có tuyết rơi, rõ ràng là ứng nghiệm với quẻ số Càn dưới Khảm trên.

Lão đã bảo ngao sói đi theo tôi rồi, mà ngao sói lại đi cứu lão, trong chuyện này có liên quan đến việc bản thân cảm ứng của ngao sói đối với sự sống chết của chủ nhân, nhưng cũng càng là phản ánh sự biến hóa của tướng quẻ.

Tôi đổi quẻ, có điều là chỉ đổi hai hào cuối cùng, trên thực tế nguy hiểm mà bản thân Trần mù phải gặp, vẫn không có sự thay đổi!

Lúc đó tôi vội vã chỉ nghĩ đến hai thứ cuối cùng này, cũng nghĩ đến việc Trần mù không ra sông Dương, thì sẽ không ứng hợp với nội dung giấc mơ, bớt đi một khâu trong lời trù ẻo của gã ăn mày chó chết đó.

Liền cho rằng Trần mù chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện nữa, đây cũng là sự lơ là trong tư duy của tôi!

Tôi chỉ tiến hành dẹp loạn phản chính với hai hào cuối cùng, hoàn toàn quên mất quẻ hung phía trước!

Có điều may là, tất cả vẫn đều là chuyển nguy thành an.

Suy nghĩ đến đây, tim tôi đều đã sắp nhảy từ trong cổ họng ra ngoài rồi.

“Chú Trần, cũng may là có nguy không có hiểm...” Tôi cười khổ nói một câu.

Trần mù thì lại cười cười, rồi mới nói: “Bất kể có nguy hiểm cũng được, không nguy hiểm cũng xong, người góa bụa như chú đây bây giờ không cần phải chết nữa, càng sát với lời của Trương Cửu Quái, mạng chú như lửa thiêu, cứng ba đời.”

“Chú biết quẻ đầu tiên của Âm dương tiên sinh quan trọng đến mức nào, tuy rằng không biết lúc đó mày rốt cục đã làm gì, nhưng chú cũng rõ, để khiến một người lẽ ra phải chết không chết, không thể nào không phải trả giá gì cả.”

“Chú với Lưu Văn Tam nói chuyện dài cho đến tận giờ, bên cạnh nó giờ có vướng bận rồi, đàn bà cũng là thứ phiền phức, hơn nữa nó lại còn hứa với chú có thể giúp chú qua trông nhà, canh cho Triều dương trạch xây xong!”

“Cộng thêm với con vợ kia của nó, chú cũng yên tâm, lại còn có Hoa Cô chăm nom xác chết của Viễn Quy và Thanh Nhi.”

“Chuyến này, chú là phải đi cùng với mày. Huống hồ chú cũng thấy, Trương Cửu Quái là kỳ nhân, chú đi với mày, hoặc giả cũng là ý của ông ta!” Một tràng thế này xong, Trần mù lại lần nữa quay về vấn đề chính.

Hoàn toàn khiến tôi không ngờ tới, nhưng đến lời nói phản bác cũng không thốt ra được.

Tiếp đấy, Trần mù lại đứng dậy, lão búng bỏ bụi đất trên người, rồi mới tiếp tục nói: “Sau khi gặp hung hóa cát xong, vẫn còn tướng quẻ hai hào nữa, chỉ là không biết là ác khách nào tìm chú, chú định hôm nay đưa Lưu Văn Tam với Hà Thái Nhi qua căn nhà của lão Đinh, để chúng nó làm quen với Hoa Cô.”

“Đối đãi theo phép tắc, thì sẽ không có chuyện, Thập Lục mày nói có đúng không?” Nói rồi, Trần mù liền bước đi ra phía ngoài dãy nhà bên.

Tôi vốn muốn đi theo, nhưng ngao sói lại đứng lên phía trước chân tôi, dụi vào tôi tận mấy cái, ngược lại thành chắn lối của tôi.

Đợi lúc nó tránh ra xong, Trần mù đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Tôi một mạch đuổi theo, nhưng vừa hay lại gặp Phùng Bảo tới dãy nhà bên.

Vừa gặp mặt, Phùng Bảo liền cung cung kính kính nói: “La tiên sinh, chuyện cậu sắp xếp tôi đã làm xong rồi. Đám hoàng bì tử đó đều đã lột da xếp gọn lại rồi.”

Tôi cũng chẳng còn tâm trí nói nhiều với hắn, gật đầu xong định đi tiếp.

Thì hắn lại gọi tôi lại, nói là phía ngoài nhà họ Phùng có một người nữ đến tìm tôi.

Lúc trước hình như cũng là cô ta đưa tôi tới nhà họ Phùng thì phải. Hỏi tôi có qua gặp không?

Nếu như tôi lúc này có chuyện gấp khác, thì hắn qua bảo cô ta đi về.

Mặt tôi lại hơi hơi biến sắc, Từ Thi Vũ đột nhiên đến tìm tôi, là vì chuyện gì?

Đứng tại chỗ do dự mất mấy giây, tôi không tiếp tục đuổi theo Trần mù nữa, lão ta về nhà một chuyến, chắc chắn sẽ còn phải quay lại.

Tính cách của lão rất thẳng, chuyện đã nhận định là sẽ không thay đổi.

Thêm việc có Lưu Văn Tam đi cùng, gặp bọn họ rồi, tôi sợ là cũng chẳng thốt ra nửa lời được.

Chỉ có thể đợi lão về xong thì bàn bạc lại, tôi cũng định nói chuyện thêm với Trương Nhĩ, cần thiết mới để Trần mù đi cùng, nếu không cần thiết, thì vẫn cứ tránh đi.

Kêu Phùng Bảo dẫn đường, tôi bèn đi qua cổng chính tiền viện.

Lúc sắp đi qua con đường nhỏ, nghiêng mắt nhìn vào trong sảnh chính của tiền viện một cái, Mã Bảo Nghĩa vẫn giữ nguyên tư thế ngồi nghiêm chỉnh đêm qua, mắt cũng chẳng thèm mở.

Trong sân cũng chẳng có những người khác của nhà họ Phùng, Phùng Chí Vinh đã ra lệnh chặt chẽ theo lời dặn dò của tôi.

Rất nhanh, Phùng Bảo đã dẫn tôi tới trước cổng chính.

Chỉ liếc cái, tôi đã nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng đỗ bên đường, Từ Thi Vũ mặc một bộ quần áo gió, nhìn trông hơi có vẻ gầy yếu.

Tôi đi qua, cất tiếng chào hỏi.

Từ Thi Vũ cười cười với tôi, rồi mới nói: “Chuyện sông Dương mấy hôm trước, cả thành phố Nội Dương đều chấn động, bên trên nhắc đến nhà họ Phùng tận mấy lần, cũng có người chú ý đến anh rồi.”

Tôi hơi nhẹ người, vừa mới bớt lo lắng một chút.

Thì Từ Thi Vũ lại đột ngột mím môi, nụ cười bớt đi rất nhiều.

“Chúng tôi khả năng đã lần ra tin tức của Lý Đức Hiền, đang xác nhận có phải sự thật hay không, vậy nên tôi qua đây nói trước với anh một chút.”

Tim tôi lại hơi nghẹt lại, nói: “Tôi có việc gấp, cần đi ra ngoài mấy ngày, sợ là mấy ngày nữa cô sẽ không tìm thấy tôi được, nếu đúng là tìm thấy Lý Đức Hiền, tuyệt đối đừng manh động, khuyên người trong phòng ban của cô chút, tốt nhất là có thể đợi đến lúc tôi quay về.”

Lời nói này của tôi rất thành khẩn, nhưng tôi cũng không cưỡng ép, trong lòng rất rõ, phía chính quyền định làm chuyện gì, tôi chắc chắn không tham gia vào được.

Chuyện mà Lý Đức Hiền làm cũng không chỉ là tính toán gài bẫy nhà họ Phùng, bao nhiêu mạng người như thế, chắc chắn sẽ phải có người đi xử lý.

Từ Thi Vũ do dự một chút, rồi mới nói: “Đi mất bao lâu? Tôi chỉ có thể cố gắng thôi.”

Câu này của cô ta, tôi lại chẳng biết phải trả lời thế nào cho hợp.

Bầu không khí dường như đều trở nên nặng nề hơn không ít.

Từ Thi Vũ lại cúi đầu xuống, cũng không tiếp tục hỏi tôi chuyện này nữa.

Rồi bất chợt lại nói: “Sáng hôm nay, kỳ thực còn xảy ra một chuyện nữa.”

“Bác cả tôi chết rồi, chắc là bị người ta bóp cổ chết, xác chết vứt ở trước cổng căn nhà cũ của nhà tôi, ông nội tôi cũng không thấy đâu nữa.”

“Tôi đi nhận xác chết xong mới qua đây, kỳ thực tôi còn muốn hỏi, anh có biết gì không?”

Từ Thi Vũ nhìn đối diện với tôi, tim tôi lại nghẹt lại một phát.

Từ Đại Mẫn, hóa ra lại chết rồi?!

Hôm qua Từ Bạch Bì rõ ràng là cứu lão bỏ chạy... Nhưng lão vẫn chết rồi?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận