Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1041: BẢY CHỌN MỘT

Lối đi không tiếp tục xuống dưới nữa, mà dốc chếch lên trên.

Độ cao cũng càng ngày càng cao, bên vách tường không còn tiếp tục trống trải thế nữa, mà dần dần xuất hiện một số bích họa.

Tôi tốn một thời gian tương đối dài, mới nén được cảm giác khó chịu trong lòng xuống.

Tuy rằng những lời mà vừa nãy tôi nói chủ yếu là muốn cho Liễu Dục Chú đừng quá tự trách, nhưng cũng không phải không chút căn cứ. Thứ cát đen khiến người ta nhiễm bệnh này có quan hệ không nhỏ với phong thủy, đợi đến chỗ giếng vàng, tìm thấy xác chết, nói không chừng cũng có phương pháp phá giải.

Nơi này nhất định còn có càng nhiều bí mật hơn!

Đồng thời, tôi cũng quan sát thấy dọc đường không hề có liên quan gì lớn, hình vẽ trong bích họa, đều là các loại thú quý hiếm kỳ quái.

Gần như đều có liên quan đến Nhị thập bát tú, có điều lại không khắc họa đến Thất sát.

Trong thời gian này, tôi cũng đang hồi tưởng lại từng cảnh tượng ở Tử môn vừa nãy.

Kim thần Thất sát có chia nhỏ, trong đó Chân sát (sát thật) có bốn, phân biệt là Cang Kim Long, Quỷ Kim Dương, Lâu Kim Cẩu, Ngưu Kim Ngưu.

Hư sát (sát giả) có ba, Giác Mộc Giao, Tinh Nhật Mã, Khuê Mộc Lang.

Ngũ hành của Nhị thập bát tú là phân độ Ngũ hành trùng điệp, bản thân có một phương vị, mà mỗi một Nhị thập bát tú, lại có một phương vị khác.

Trước là chủ, sau là khách, nếu là khách sinh chủ, là sinh khí, thì là Cát.

Khách chủ đồng dạng thì là Vượng khí, cũng là Cát.

Giác Mộc Giao vừa nãy chính là hướng Hỏa đối với thuộc Hỏa, vượng với Tử môn hung với người sống.

Còn khách khắc chủ, là sát khí, thuộc về hung, chủ sinh khách, thì là xả khí, cũng thuộc về hung.

Đối với nơi này là Cát, ngược lại là Hung với tôi và Liễu Dục Chú.

Mà Hung của nơi này, bèn là chỗ Cát của chúng tôi.

Trong lúc đi, tôi phân tích tường tận quan hệ Hung Cát, thế này cũng có thể khiến chúng tôi sau này có thêm một chút phòng bị.

Giác Mộc Giao xuất hiện ở Tử môn, vậy nhất định bèn còn có sáu Sát khác xuất hiện ở các cửa khác nhau, hơn nữa còn sẽ bỏ không một cửa.

Thất sát là dùng để giữ mộ, chỗ cửa để không đó, nhất định chính là giếng vàng.

Người chết thiết kế một đại Âm trạch nguy hiểm, một phần mộ người ngoài không cách gì vào trong, cũng chỉ là vì để bản thân yên nghỉ, sẽ không tự mình khiến mình khó lòng ngủ yên.

Trước đây tôi còn chưa nghĩ được thấu triệt hế này, lúc này trên người có hiểm họa, lúc bị ép đến chỗ nửa đường cùng rồi, ngược lại bèn nghĩ càng rõ ràng thấu triệt hơn.

“Tên tiểu nhân đó, có mưu đồ gì?” Đột nhiên, bên cạnh truyền lại âm thanh dò hỏi của Liễu Dục Chú.

Tôi tỉnh người lại, lắc lắc đầu nói: “Trước mắt không biết.”

Trầm ngâm một lát xong, ánh mắt tôi phức tạp, nói: “Cũng trách tôi chủ quan, nhìn Ngô Mậu mang bộ dạng sợ sệt nhát gan đó, còn tưởng tôi có thể khống chế được y, dắt mũi được y, nhưng không ngờ rằng, những biểu hiện đó của y đều là giả vờ.”

“Thật thật giả giả, giả giả thật thật.” Liễu Dục Chú bổ sung thêm một câu.

Bây giờ nghĩ rõ bố trí của Kim thần Thất sát rồi, tôi cũng có tinh lực để suy nghĩ về mục đích của Ngô Mậu.

Tổn thương tôi và Liễu Dục Chú, thậm chí là muốn chúng tôi chết, ít nhất nhìn trực tiếp, đối với y là trăm hại không một chút lợi, giết chúng tôi rồi, y ở đây cũng như con ruồi không đầu.

Càng đừng nói ngộ nhỡ thất bại, thì y còn không chịu đựng nổi hậu quả.

Như thế này, y động thủ, nhất định liền có đầy đủ lý do, phải vứt chúng tôi lại, hoặc là y phát hiện ra gì đó...

Thậm chí, y cho rằng y đã biết bí mật của chỗ này, từ đó cảm thấy, có thể không cần chúng tôi nữa rồi?!

Tôi hơi nheo mắt lại, rơi vào trầm tư: Suy đoán cuối cùng này nhìn vẻ như khiến người ta khó mà tin được, nhưng trên thực tế lại có khả năng cực lớn!

Hồi tưởng lại lần đó khi Ngô Mậu nói chuyện với tôi, muốn tôi tới đây, y liền từng nói hai lần không giống nhau.

Lần thứ nhất ở nhà y, lúc y vạch trần bí mật bố cục phong thủy của thành phố Nội Dương có nhắc đến, là lúc y du ngoạn, vô tình nghe nói đến Kim thần Thất sát.

Nhưng sau đó lúc tôi đi tìm y thương lượng thời gian xuất phát, y lại bảo với tôi, thông tin là y biết được từ sư phụ của y, hơn nữa sư phụ y nhiều năm trước từng vào đây, bặt vô âm tín.

Vấn đề bèn là nằm ở chỗ này!

Lần đó Ngô Mậu nhắc đến sư phụ y, tôi thậm chí còn liên tưởng đến Tưởng Bàn, chỉ có điều tuổi tác bọn họ không khớp.

Sư phụ của Ngô Mậu nếu như là một người khác, vậy thì, người đó đúng thật là chết ở đây sao?

Hay là, ông ta cũng ra ngoài rồi, hơn nữa còn có thông tin của chỗ này?

Lúc tôi nghĩ đến đây, tim đột nhiên đập đánh thịch một phát, đồng tử mắt co mạnh lại.

Đồng thời, tôi lại nghĩ đến cái người cõng Tưởng Bàn ra ngoài đó...

Chỉ có điều suy nghĩ này, đều chỉ là giả thiết.

Ngoài ra, bất kể người đó có phải là sư phụ của Ngô Mậu hay không, con đường này mà chúng tôi đi là do chúng tôi tự đục ra, không thể nào có người khác từng đi qua được.

Ít nhất bây giờ có thể suy đoán, Ngô Mậu nhất định có hiểu biết đối với Kim thần Thất sát, hơn nữa hiểu biết của y, đủ để khiến y vứt tôi và Liễu Dục Chú lại, một mình hành động...

Mà việc này rốt cục là thế nào, Ngô Mậu không tự mình mở miệng, chúng tôi cũng không thể nào đoán được.

Tư duy xác định xong, tôi đem phân tích của tôi nói một lượt với Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú trầm mặc hồi lâu xong, nói: “Lại gặp mặt, tôi sẽ không cho y cơ hội chạy thoát.”

Tôi thở hắt ra một hơi, không hề tiếp tục đề tài này nữa, mà lại nói phân tích của tôi về Kim thần Thất sát với Liễu Dục Chú.

Hơn nữa bảo với Liễu Dục Chú, nếu như tôi suy diễn không sai, đợi lúc nữa chúng tôi sẽ tới một nơi, chỗ đó có khả năng là hạt nhân của nơi này, nhưng giếng vàng lại không ở chỗ đó.

Chúng tôi còn phải đối diện với cục diện bảy chọn một, chỉ có một con đường chính xác có thể tìm thấy giếng vàng, nếu đi sai đường, sợ rằng bèn chính là nguy hiểm chí mạng.

Hai mắt của Liễu Dục Chú lập tức ngưng lại, trầm giọng nói: “Cậu trước giờ đều không chọn sai, không phải sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận