Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 344: LIỀU MẠNG

“Hà thần bà, đừng giết bọn họ...” Trong lúc kinh hãi,tôi cũng bất an hét lên một tiếng.

Bà cụ Hà liếc tôi một cái, bà cụ cũng chẳng mở miệng, mà trực tiếp lấy luôn ra ba nén hương.

Nén hương này toàn thân màu trắng, bà cụ cắn đứt đầu ngón tay, quẹt lên thân hương một cái!

Hương trắng thêm máu, đỏ tươi đến rợn người!

Úp tay một cái, ba nén hương bèn có khói xanh uốn lượn bay lên, đồng thời bà cụ lại mò lấy ra hai cây nến sáp đỏ, sau khi châm lên xong thì cắm xuống đất!

Giọng của bà cụ Hà càng trở nên the thé, hô to một tiếng.

“Người châm nến, quỷ ăn hương, đêm nay ngày Tiểu hàn, mời bách quỷ dùng hương hỏa!” Tất cả những chuyện này phát sinh quá nhanh, tôi hoảng không chịu được, cũng muốn đi xem tình trạng lúc này của ông cụ Vương và trưởng thôn.

Hà Thái Nhi cùng lúc níu lấy vai tôi, hạ giọng nói: “Cái cây Lôi kích mộc đấy của mày, mới có thể một phát quật tan hồn của người sống, mẹ dì biết chừng mực.”

Tôi nghe vậy mới thở phào một tiếng.

Mấy chục gã đàn ông kia vốn dĩ là lao về phía chúng tôi, bộ dạng ra vẻ là định đánh giết chúng tôi.

Kết quả bà cụ Hà châm nến hương, hô xong mấy câu kia, vẻ hung hãn trên mặt đám dân thôn đó lại đồng loạt biến mất, rồi đồng loạt tham lam xông đến phía trước cây hương, mũi hít mạnh khói hương.

Thậm chí còn vì việc ai có thể đứng lên trên đầu nhất, mà ra tay đánh nhau!

Tôi còn chưa kịp thở phào hết một hơi, bèn lại càng kinh sợ lo lắng hơn.

Những người dân thôn kia trong chớp mắt đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đánh thêm lúc nữa, chắc chắn phải chết người.

Lưu Văn Tam chửi một câu địt, rồi mới nói: “Thập Lục, xử cái lão góa kia trước! Không xử bỏ nó, chắc là cũng chẳng phá việc trúng tà của đám người kia được.” Lão vừa dứt lời, bà cụ Hà đã lao như bay ra phía dưới cây liễu!

Nói thật, bà cụ Hà vừa lùn vừa gầy, lại còn mang đôi chân bó nhỏ, cộng thêm phục sức đó trên người bà cụ, dưới ánh trăng đúng thật là không giống một người đang chạy.

Mà giống như xác chết bò từ trong mộ ra!

Tiếng chuông leng keng giòn giã không ngừng vang lên, trong chớp mắt, bà cụ Hà đã đến phía trước cây liễu.

Bà cụ vụt rút trảm quỷ đao ra, từ bên sườn chém ngang một nhát về phía lão góa!

Sự hung mãnh của động tác này, phải mạnh hơn không ít so với thân thủ của Lưu Văn Tam!

Lão góa tuy mất chân, nhưng động tác cũng rất linh hoạt, thân người đột ngột ngửa ra sau một phát, giống như cầu gỗ rơi xuống vậy, gần như hoàn toàn ngã đổ ra đất.

Tránh khỏi đao này xong, cái chân gãy của lão lại đột ngột hất mạnh lên, cái cọc gỗ lại vừa hay hướng về phía thân dưới của bà cụ Hà mà đánh tới!

Bà cụ Hà chém trượt một đao, nhưng lại chém lên trên cây liễu, bà cụ vụt nhảy lên một phát, mượn lực bèn nhảy lên trên cành cây, lật tay cũng rút trảm quỷ đao ra.

Tránh khỏi cước này của lão góa!

“Thập Lục, qua giúp một tay!” Lưu Văn Tam cũng xách đao xông lên phía trước!

Tôi vốn cũng định xông lên trước.

Nhưng bước chân một phát lại dừng lại, giọng khàn khàn nói một câu: “Chú Văn Tam, chú đi giúp Hà thần bà, cái thằng điên đó vẫn chưa thấy ra, chắc chắn đang núp ở gần theo dõi, để cháu đối phó với nó!”

Lưu Văn Tam chỉ ngừng lại một chút, trầm giọng bảo: “Thế mày cẩn thận, chú Văn Tam xử xong lão què kia trước, rồi đến giúp mày sau!”

Dưới cây liễu, bà cụ Hà và lão góa cũng đánh nhau tưng bừng khói lửa.

Cùng với sự tham gia của Lưu Văn Tam, lão góa lập tức rơi vào thế hạ phong.

Hà Thái Nhi do dự một chút, bèn mở miệng nói: “Thập Lục... Hay là mày qua giúp? Thằng điên kia chẳng biết tại sao chưa tới, bây giờ mày qua giúp là lão góa kia chắc chắn hết cách.”

Vù một tiếng xé gió.

Hà Thái Nhi còn chưa dứt lời, phía bên dưới rãnh đường, đột nhiên lao ra một bóng đen.

Kẻ này, hóa ra chính là thằng điên nhà họ Vương!

Mặt mày gã u ám nham hiểm, vừa vặn dẫm lên trên ba nén hương mà bà cụ Hà đốt!

Trong tay tuy không có đòn rồng, nhưng gã cũng xách theo một cây gậy khóc tang. Chính là cây gậy mà gã dùng lần đó lúc đánh nhau với Trần mù và Lưu Văn Tam.

Gậy khóc tang mà thằng điên nhà họ Vương dùng, là loại chùy làm từ sắt non trên đầu quấn dây lụa trắng, hoàn toàn không giống với loại mà chúng tôi dùng.

Mí mắt tôi giật không ngừng, theo việc thằng điên nhà họ Vương dẫm tắt nến hương, đám dân thôn kia gần như đồng loạt ngẩn ra một phát!

Tiếp đấy bọn họ đều chằm chằm nhìn sang tôi và Hà Thái Nhi!

“Dì Thái... Dì tìm lấy chỗ mà núp...” Tôi mò lấy búa sắt và đinh sắt trong túi ra, nhét thẳng vào tay Hà Thái Nhi.

Có gậy khóc tang, tôi bèn không dùng đến hai món đồ này nữa, đưa cho Hà THái Nhi ngược lại có thể dùng để phòng thân.

Thằng điên nhà họ Vương cười gằn một tiếng, sải bước lên trước!

Đám dân thôn kia cũng như phát điên lên vậy, theo gã cùng xông về phía tôi!

Trong lòng tôi không ngừng ớn lạnh.

Hà Thái Nhi cũng chẳng do dự, quay người bèn chạy về phía trong thôn.

Tôi hít sâu một hơi, cố nén cảm giác da đầu tê rần, cũng không chạy về phía bên chỗ lão góa.

Bà cụ Hà và Lưu Văn Tam còn có thể đánh ép được lão ta, tôi mà lôi người qua, sợ là lập tức sẽ thành loạn hết.

Lúc này tôi cũng dự định làm quả được ăn cả ngã về không, kiểu gì cũng phải đập chết thằng điên nhà họ Vương này!

Quay đầu, tôi liền chạy thục mạng về đường thôn phía bên kia.

Thằng điên nhà họ Vương chạy đuổi theo sau tôi.

Dưới ánh trăng, đám dân thôn kia trên trán toàn là máu me be bét, vô cùng kinh khủng.

Hướng chạy của tôi và Hà Thái Nhi cũng hoàn toàn khác nhau.

Rất nhanh, tôi đã dụ bọn họ đến đầu phía tây của thôn, cũng không hoàn toàn vào hẳn thôn, chỗ này có một bãi đất trống.

Chung quy là hoàn toàn cách xa bà cụ Hà và Lưu Văn Tam.

“Mày không thoát được đâu!” Tiếng gằn của thằng điên nhà họ Vương, chứa đầy sát khí.

Tôi vụt dừng lại, quay đầu, vút một tiếng, rút cây gậy khóc tang ở thắt lưng ra!

“Tao đâu có định chạy!” Tôi gầm nhỏ một tiếng, trong cổ họng vô cớ cũng có chút vị tanh mặn.

Cùng lúc này, bả vai tôi cũng khẽ bị ấn lấy.

Cảm giác một cơn lạnh từ bên người truyền lại.

Liếc qua khóe mắt, tôi bèn nhìn thấy mái tóc bù xù đó của mẹ tôi, và còn cả gò má trắng bệch.

Trong lòng tôi lại chẳng mấy vui mừng, bởi vì ngay lập tức, tôi liền nhìn thấy trong mắt thằng điên nhà họ Vương có mấy nét gian xảo đang nhảy nhót.

Cho tôi thứ cảm giác, như là gã đang đợi mẹ tôi xuất hiện vậy.

Trực giác bảo với tôi, quyết không thể để mẹ tôi tiếp cận với gã.

“Mẹ, con có tự tin đối phó được với nó! Mẹ giúp con chặn đám dân thôn kia lại được không? Đừng làm tổn thương đến tính mạng bọn họ.” Mí mắt tôi giật điên cuồng, hạ giọng gọi một câu.

Mẹ tôi cũng chẳng hỏi thêm gì tôi cả, nhẹ như bay qua đón đầu đám dân thôn kia.

Trong mắt thằng điên nhà họ Vương ánh lên vẻ hung hãn, rút từ trong túi ra một thứ đen xì xì, cũng chẳng biết là thứ gì, gã liền định đi đón đầu mẹ tôi.

Tôi hít sâu một hơi, quát lên một tiếng: “Hôm nay, đối thủ của mày là tao!” Vụt co chân lên, tôi chuyển tháo chạy thành tấn công, nắm chặt cây gậy khóc tang, lao về phía thằng điên nhà họ Vương.

Trong chớp mắt đã đến gần trước mặt.

Thằng điên nhà họ Vương lạnh lùng nói: “Muốn chết trước, tao cho mày mãn nguyện!” Gã cũng chẳng đuổi theo mẹ tôi nữa, cái cây gậy khóc tang làm bằng sắt non kia, liền bổ về phía tôi!

Tôi cũng chẳng tránh né, thằng điên nhà họ Vương không có sự phòng bị với tôi, sự tùy tiện này, vừa hay cho tôi cơ hội!

Đương đầu nhất bổng mà đánh trúng, thì gã chẳng còn sức mà làm gì nữa!

Tôi vung tay lên, nhắm chuẩn đầu hắn, cũng quật mạnh một gậy ra!

Nhưng đúng vào lúc này, dưới chân tôi đột nhiên truyền lại một cơn đau buốt thấu tim gan.

Tôi hự lên một tiếng, cái cảm giác đau buốt ấy, giống như là bị thứ gì đó cắn một phát vậy.

Lập tức tôi nhắm bị chệch đi, cũng chẳng cách nào đánh trúng thằng điên nhà họ Vương nữa, chỉ còn cách lăn một phát sang bên cạnh.

Rầm một tiếng vang lên, thằng điên nhà họ Vương đánh một gậy xuống đất, đập ra một cái hố sâu.

Tôi lăn ra ngoài mấy mét, mới nhìn rõ chỗ ban nãy tôi vừa đứng, có một con ly miêu hoa đang độc địa nhìn tôi.

Cái mông nó trọc lóc, không có đuôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận