Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 76: LỬA TO HUNG HÃN, LỬA NHỎ ĐỎ MƯỜI NĂM



Tôi đích thực không tinh thông thuật phong thủy, những gì được biết được học đều đến từ Trạch kinh.

Nhưng cho dù chỉ là những điều viết trong sách, cũng có quy tắc.

Cái gọi là phong thủy, là khám thế đất núi non, xem đường hướng nước chảy, quan nhật nguyệt tinh sao, nghe trăm năm hung cát.

Đấy là thứ đạo lý rất đơn giản.

Trừ ưu thế bản thân của vị trí địa lý, thời gian động thổ, thậm chí là những chuyện lớn phát sinh trong thời gian một trăm năm đều nằm trong phạm vi cần xem xét của nhà phong thủy.

Chỉ nhìn thế đất núi non và đường hướng nước chảy, không quan tâm đến giờ giấc và đại sự phát sinh trong quá khứ, rất có khả năng một vị trí phong thủy thượng thừa sẽ xây nên một hung trạch!

Càng không nói đến chuyện lúc đóng cọc móng đã xuất hiện vấn đề.

Bất biết là núi sông tốt kiểu gì, đều sẽ là căn nhà đoạn tử tuyệt tôn!

Núi Nội Dương tuy là một ngọn núi trong thành, nhìn trông không cao.

Nhưng muốn lên núi, cũng tốn không ít sức lực.

Cố Nhược Lâm đi lái xe của cô ta, như thế cũng để chúng tôi đỡ phải đi bộ.

Chúng tôi lên đỉnh núi trước.

Bởi căn nhà phong thủy chủ chốt của nhà họ Cố muốn xây trên đỉnh núi, vấn đề của Lý Đức Hiền mà ban nãy tôi chỉ ra cũng nằm ở đây.

Con đường vòng trên núi có thể lên thẳng đỉnh núi.

Xuống xe xong, tôi liền cảm nhận ngay thứ ánh sáng mặt trời nóng bỏng chiếu thẳng lên đỉnh đầu, đến mức bỏng cả trán.

Chưa đầy nửa phút, đã có cảm giác toàn thân muốn toát mồ hôi.

“Thập Lục, cái chỗ này đúng là nóng thật, ban nãy mày nói gì ấy nhỉ? Tuất Thổ Ngọ Hỏa đúng là cũng có lý.” Lưu Văn Tam lau mồ hôi trên trán.

Tôi chú ý đến trán Cố Nhược Lâm cũng xuất hiện mồ hôi.

Cố Nhược Lâm nói nhỏ: “Lúc trước Lý tiên sinh nói như thế này, dưới nhìn Tuất Thổ trên hưởng Ngọ Hỏa, nhà họ Cố chúng tôi sẽ hưng thịnh phát đạt.”

“Khu nhà cổ là nước sông lớn, thủy sinh mộc, dùng chỗ đất cằn kia xây từ đường, là có thể khai chi tán diệp, như thế, con cháu hưng thịnh, gia nghiệp phong thủy trăm đời cũng đã có rồi.” Rõ ràng lúc nói những lời này, Cố Nhược Lâm rất rụt rè, như chỉ sợ tôi và Lưu Văn Tam nghe thấy sẽ không vui vậy.

Tôi gật gật đầu nghĩ ngợi.

Rời khỏi đường cái, ánh mắt nhìn khắp lượt đỉnh núi.

Nói là đỉnh núi, nhưng cũng đã có một mảnh đất được san phẳng.

Hơn nữa chỗ này, rõ ràng trước đây đã từng xây nhà, có thể nhìn thấy vết tích đổ nát.

Bên cạnh còn dựng một túp lều, có công nhân đang ngủ trưa ở đó, bên cạnh còn đỗ một chiếc xe chở đất.

“Đây đều là công nhân quanh vùng được nhà họ Cố mời đến, trước đây ở đây có một căn nhà, tuổi đời rất lâu, là do anh tôi tốn không ít công sức mới mua được.”

“Sau đó ông nội bắt đầu có ý định xây nhà phong thủy.” Cố Nhược Lâm đứng cạnh tôi giải thích.

Tôi đi đến trên khu đất phẳng, đứng ở góc độ này, có thể nhìn thấy hết nửa thành phố Khai Dương.

Trước mặt là dòng chảy chính của sông Dương, nhìn về hướng đông, hanh thông không có gì cản trở.

Lại nhìn xuống dưới, khu nhà chính nhà họ Cố tứ bình bát ổn, đúng chuẩn nhà phong thủy đẹp...

Chỉ có điều, vị trí khu đất cằn kia, nhìn lên có chút khó chịu.

Đấy còn là một khu đất lồi lên, theo cách nói phong thủy, nếu nói trên đó cây cối um tùm, thì là khu đất sản sinh long khí, nhà cửa nằm phía dưới nó, được thổi xuống toàn là khí may mắn, tài vận trôi chảy.

Nhưng giờ thành đất cằn, thì là long khí khô kiệt, toàn bộ quả núi Nội Dương không được coi là núi tốt nữa, thậm chí khả năng bắt đầu từ khu đất cằn, cả quả núi sẽ biến thành núi nghèo!

Nếu cỏ cây khô héo do con người gây nên, có thể tiến hành trồng lại, nhưng long mạch khô kiệt thì không thể thay đổi được.

Tôi lắc đầu, chỉ căn cứ vào điểm này, cả quả núi Nội Dương đều không còn phù hợp để xây nhà phong thủy nữa.

Sông Dương chưa từng có nhánh sông nào bắt nguồn từ núi Nội Dương, quả núi Nội Dương này là rồng, nhưng là rồng nhỏ mất nước mà khô kiệt.

Núi Nội Dương hiện giờ, sẽ biến thành hoang sơn trong khoảng thời gian rất ngắn.

Thành nơi cư trú của âm tà quỷ quái.

Tôi hít một hơi thật sâu, chỗ lưng chừng núi không cần đi xem nữa, chỉ chỗ này đã đủ để khẳng định.

Xây từ đường, thì tổ tiên nhà họ Cố được thờ cúng bên trong đều sẽ bị tiểu quỷ chiếm chỗ, đến lúc đó cả nhà họ Cố đều xong đời.

Đương nhiên, tôi không nói ngay chuyện này cho Cố Nhược Lâm biết.

Tôi cũng lo sẽ làm cô ta sợ.

Quay đầu lại, tôi lại nhìn xung quanh khu đất phẳng, rồi mới hỏi: “Cố tiểu thư, căn nhà cũ ở chỗ này trước đây dùng làm gì vậy?”

“Là một ngôi miếu cũ, lúc đó khi bán cho chúng tôi thì chỉ còn lại mấy ông sư già, giờ đều chuyển đi hết rồi.”

“Cũng chính vì thế, nên ông nội tôi mới cảm thấy bản thân phong thủy ở đây cũng không tồi.” Cố Nhược Lâm giải thích với tôi.

Tôi gật đầu, rồi bước nhanh về phía trước.

Xe chở đất xếp đống ở đó, trên đầu còn một chiếc xe cuối cùng đất đá chưa được mang đi đổ.

“La âm bà, có vấn đề gì không?”

Cố Nhược Lâm theo sát sau lưng tôi, hỏi nhỏ.

Lưu Văn Tam ngược lại không đi theo chúng tôi, mà tìm một chỗ bóng cây râm mát hút thuốc.

Rất nhanh, tôi đã đến bên cạnh xe chở đất, cũng không trả lời Cố Nhược Lâm, mà lấy một viên gạch ở trên xuống.

Viên gạch này bị cháy đen xì, sờ lên có một cảm giác lạnh thẩm thấu.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Cố tiểu thư, ngôi miếu này trước đây từng bị cháy đúng không?”

Viên gạch bị cháy đen kia trên bề mặt vẫn còn lớp sơn đỏ, rõ ràng là bị lửa đốt cháy đen xong, lại mang đi sơn mới một lượt.

Cố Nhược Lâm lắc đầu không hiểu: “Tôi không biết.”

“Có điều công nhân ở đây có người trú ở gần đây, để tôi đi hỏi.”

Cố Nhược Lâm giơ tay, hướng về phía túp lều vẫy vẫy mấy cái.

Ở đó có bảy tám người chậm rề đi tới.

“Cố tiểu thư, còn đúng một xe cuối cùng thôi, bọn tui nghỉ chút rồi xuống núi, giờ này nóng quá.” Chủ thầu lau mồ hôi, cứ tưởng Cố Nhược Lâm giục bọn họ đi làm.

Tôi thì nói: “Chuyện khác không cần vội, tôi chỉ muốn hỏi, ngôi miếu này trước đây có từng bị cháy không? Ai biết?”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, chủ thầu gật đầu nói: “Chú em, sao chú biết?”

Tôi chỉ viên gạch, cười cười bảo, chỉ có bếp cũ ở nông thôn mới cháy thành thế này, miếu thờ có khi cũng có, nhưng bếp cũ thì khó có khả năng còn giữ được lớp sơn đỏ.

Chủ thầu gãi gãi cái đầu hói trọc gần đến đỉnh, nhe răng cười bảo: “Chú em lợi hại, ngôi miếu này trước đây đúng là từng xảy ra hỏa hoạn, đấy là chuyện rất nhiều năm về trước rồi, đại khái là hồi lúc tôi còn nhỏ.”

“Ít nhất cũng phải tầm bốn chục năm rồi nhỉ?”

Đồng tử mắt tôi co mạnh, nói: “Bốn mươi năm? Thế là lửa to hay lửa nhỏ?”

Chủ thầu trả lời như đúng rồi: “Chả thế à, ít cũng phải bốn mươi năm! Đấy là một vụ lửa cháy ngút trời! Toàn bộ đỉnh ngọn núi đều cháy hết! Hồi đó các sư thầy ở trong miếu bị thiêu chết bao nhiêu người, chẳng mấy người còn sống.”

“Sau đó lại có hòa thượng lang thang ở ngoài vào miếu ở, dần dần có người đến thắp hương, rồi bọn họ trồng lại cây, cái miếu này mới coi như hồi phục lại.”

“Không có gì nữa, các anh đi nghỉ đi.” Tôi cảm kích gật đầu với bọn họ.

Chủ thầu dẫn công nhân đi về.

Tôi nhíu chặt mày, đồng tử cũng liên tục co lại.

Lại nhìn một lượt xung quanh ngọn núi này, đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ.

Tên Lý Đức Hiền kia, bảo nhà họ Cố xây nhà phong thủy ở đây, không có ý định tốt đẹp gì!

Bởi vì có quá nhiều vấn đề, tôi thấy chỉ cần là người hiểu phong thủy, đều chắc chắn sẽ biết.

Lý Đức Hiền có thể nói rõ ràng mạch lạc như thế, mà lại không quan tâm đến những cấm kỵ này, chuyện này tuyệt đối không bình thường!

Lúc đi vào nhà tôi còn nghe thấy lão bảo Cố lão gia vào đây ở.

Chỗ này nếu xây một căn nhà thật, Cố lão gia dọn vào ở, ít thì ba ngày, nhiều thì bảy ngày, ông ta chắc chắn sẽ đột tử!

[Tác giả có lời muốn nói] Tiện tay bấm nút giục chương, cảm kích vô cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận