Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 802: MẠNG ĐỔI MẠNG

Tôi gật gật đầu, bảo cậu ta đứng dậy, đừng dập đầu nữa, đồng thời cũng dặn dò cậu ta đôi câu, phải kiên định giữ nguyên tâm ý, không được chỉ nhìn cái lợi trước mắt.

Mao Sam vô cùng cung kính, gật đầu nói vâng, hơn nữa còn đứng ra sau lưng tôi.

Mao Thủ Nhất càng vô cùng cảm kích nhìn tôi, thành khẩn nói: “Đa tạ La tiên sinh cho Mao Sam cơ hội.”

Tôi không nói thêm gì khác.

Mà đi đến cửa Tiền điện, lặng lẽ chờ đợi.

Khoảng chừng lúc hoàng hôn nhập nhoạng, Mao Thủ Nhất dưới sự sắp xếp của tôi, bắt đầu đem cái lồng sắt chứa hoàng bì tử chuyển ra ngoài, đến chỗ cổng chính của Trường Thanh Đạo Quán.

Hơn nữa hắn cũng kiếm đá mài, cùng với một con dao mổ lợn sắc bén tới.

Phùng Bảo dưới sự dặn dò của tôi, ngồi phía trước khối đá mài, xoèn xoẹt mài dao.

Lồng sắt ở bên cạnh Phùng Bảo, tôi đứng ở phía bên kia lồng sắt, trước mặt đặt một chiếc bàn gỗ, bên trên có kim chỉ mà Mao Thủ Nhất chuẩn bị sẵn. Đương nhiên, cái gùi vẫn ở trên lưng tôi, con ngỗng vẫn chưa từng ra ngoài.

Lúc này trời đã vào đêm, bầu trời đêm như tấm màn đen móc một vầng trăng khuyết, ánh sao ảm đạm, sương mù mông lung.

Trường Thanh Đạo Quán vốn đã ở vị trí đỉnh núi, gió núi gào thét, nức nở rợn người.

Phùng Bảo mài dao rất cật lực, lúc lại tưới chút nước lên, lưỡi dao xẹt qua ánh sáng màu trắng, đều khiến người ta có chút nổi da gà.

“La tiên sinh, nói thật, lũ mất dạy này tôi đã muốn thịt bỏ vài con từ lâu rồi.” Phùng Bảo vừa mài dao, ánh mắt còn vừa liếc vào trong cái lồng.

Mấy con hoàng bì tử đó, lúc này đều trốn ra phần rìa đầu bên kia, chỗ vị trí cách Phùng Bảo xa nhất, ngược lại là cách tôi gần hơn một chút.

Càng kỳ dị là, bọn chúng không chỉ đứng hết dậy, mà tiếp đấy lại còn đều quỳ xuống, hướng về phía tôi vái lạy.

Việc này đừng hỏi rợn người đến mức nào nữa.

Vật cực thông linh, hoàng bì tử thế này cũng là một trong những thể hiện của việc có linh tính.

Chỉ có điều, tôi lại không được mềm lòng.

Phùng Bảo mài dao được khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, hắn thăm dò nhìn tôi một cái, rõ ràng toát ra vẻ dò hỏi.

Cái gùi tôi cõng vẫn chẳng có động tĩnh bất thường gì, hơi nheo mắt lại, tôi trực tiếp gật gật đầu.

Phùng Bảo lập tức bỏ dao xuống, lập tức đến phía trước cái lồng sắt kia.

Lúc này, cảnh tượng kỳ dị lại phát sinh rồi, lại có một con hoàng bì tử nhỏ nhất, nó nhích đến vị trí phía trước nhất.

Phùng Bảo mở lồng sắt ra, giây phút thò tay vào trong, nó hóa ra lại còn tự mình vọt lên trước, nhìn như định chạy, nhưng thực chất là trực tiếp lao vào trong bàn tay to như nan quạt của Phùng Bảo.

Rất rõ ràng, nó ra ngoài nạp mạng trước, để đám anh chị em kia của mình được sống thêm ít thời gian.

Phùng Bảo rõ ràng cũng ngẩn ra một phát, hắn làu bàu đôi câu, giật lấy cổ con hoàng bì tử, trực tiếp lôi ra ngoài xong, lại khóa lồng sắt lại.

Trong thời gian này, xung quanh vẫn có đạo sĩ chú ý thận trọng canh chừng, rõ ràng là đề phòng hoàng bì tử con chạy mất.

Phùng Bảo trực tiếp ngồi xuống phía sau khối đá mài, rút con dao đã được mài bóng loáng lên, hoàng bì tử đột nhiên bắt đầu điên cuồng giãy giụa, chỗ mông đít trong nháy mắt liền xả ra ngoài một đám sương mù màu vàng.

Động tác của Phùng Bảo càng nhanh hơn, hắn liên tiếp dùng lực quật tận mấy phát!

Động tác này, trực tiếp quật cho con hoàng bì tử con kia thất điên bát đảo, bất tỉnh không còn động tĩnh.

Cộng thêm gió núi thổi mạnh, con hoàng bì tử con này cũng chẳng có đạo hạnh gì, cái rắm có thể mê hoặc tâm trí người ta kia, trực tiếp liền bị thổi tan luôn...

“Tưởng mày ngoan ngoãn chờ chết, thì tao còn khâm phục mày ra ngoài nạp mạng trước.” Phùng Bảo nheo mắt lại, trực tiếp liền định xuống dao!

Chính vào lúc này, cái gùi trên lưng tôi đột nhiên rung lên một phát.

Tâm trí tôi hơi kinh, có điều tôi vẫn không bảo Phùng Bảo ngừng lại!

Mắt nhìn tay giơ dao hạ, con hoàng bì tử con kia liền phải mất mạng.

Thế nhưng từ phía trước Đạo quán, lại truyền lại một tiếng khóc đau khổ.

Tiếng khóc rõ ràng đến từ một mụ già, mụ ta vừa khóc lóc nức nở, lại còn vừa hô một tiếng xuống tay xin nương tình!

Trong màn đêm, trên con đường phía trước cổng Đạo quán, hóa ra lại đi lên một đoàn người.

Trong đoàn người này đều là ông già bà cả, trên người bọn họ đều mặc áo liệm, một tay xách đèn lồng trắng thê lương, tay còn lại, nếu không phải cầm túi bọc bẩn thỉu, thì bèn là một hũ tro cốt.

Cảnh tượng này trông đúng thật là vô cùng rợn người.

Đặc biệt là mụ già dẫn đầu kia, mụ ta lưng còng hẳn xuống, trên mặt đều là đốm đồi mồi, già đến mức tóc gần như đã rụng sạch rồi...

Càng quan trọng hơn là, trên mặt những người già này đều là vẻ đờ đẫn cứng ngắc, rõ ràng là đã bị hoàng bì tử che mắt rồi.

Lúc đó trong lòng tôi liền lạnh ngắt một phát, tôi không ngờ rằng, con hoàng bì tử già này mò ra, lại còn lôi theo bao nhiêu người già thế này?

Tay của Phùng Bảo cũng cứng đờ ra, rõ ràng hắn cũng bị dọa cho sợ rồi.

Mao Thủ Nhất ở phía trước đạo quán, cùng với đám đạo sĩ ở bên cạnh hắn, đều đưa mắt nhìn nhau.

“La tiên sinh... thịt không?” Phùng Bảo mất tự nhiên hỏi tôi một tiếng, khí thế lúc nãy đã bay mất không ít.

Giây tiếp theo, mụ già dẫn đầu kia, lại bịch một phát quỳ thụp xuống đất.

Mụ ta cách chúng tôi chẳng qua chỉ bảy tám mét, quỳ một phát thế này, lập tức bèn là xương cốt đập lên mặt đất, phát ra âm thanh giòn giã.

“Trẻ con vô tội, chúng không gây ác, không hại người, mày là Âm dương tiên sinh, mày không được giết hại bừa bãi á.”

Mụ già ngoài khóc lóc thảm thiết, giọng nói còn trở nên the thé chói tai, khiến người ta liên tục nổi da gà.

Mụ ta quỳ xuống, những ông già bà cả khác ở phía sau cũng đều quỳ hết xuống.

Hơn nữa lấy mụ ta dẫn đầu, đều đem bọc gói, và cả hũ tro trong tay, tất cả đều đập một phát xuống trước mặt!

Trong tiếng ào ào, vung vãi trên mặt đất, đều hoặc là hạt vàng vụn vàng, hoặc chính là một số đồ vật cổ có giá trị không nhỏ.

“Có tiền có thể sai khiến quỷ, Âm dương tiên sinh như mày cũng chủ yếu là nhận tiền làm việc, số tiền này đã đủ để mày tha mạng cho chúng nó chưa?!”

Lần này, mụ già ngẩng đầu lên, ánh nhìn đối diện thẳng với tôi.

Giây phút nhìn đối diện với mụ ta, tôi đúng thật cảm giác con mắt mụ ta tròn vo láo liên, giống như hoàng bì tử đang chằm chằm nhìn tôi vậy.

Tôi hít sâu một hơi, không nói gì.

Nhưng tôi làm một động tác cắt cổ!

Phùng Bảo lập tức liền định xuống dao!

Mụ già đó đột nhiên hét lên một tiếng, mụ ta quát lên: “Mày dám giết chúng nó, mấy người này, liền sẽ treo cổ chết trước cổng Đạo quán chúng mày!”

Lập tức, mụ già đó rút một phát từ sau lưng ra một dây lụa trắng dài.

Lòng tôi càng ớn lạnh hơn.

Quả nhiên, con hoàng bì tử già không phải là thứ lương thiện gì, nó lấy tiền đổi mạng biết không đổi được, bây giờ liền dùng mạng, để ép chúng tôi đổi mạng?! Không chỉ là mụ già này, mà ông già bà cả phía sau lưng mụ cũng đều lấy lụa trắng ra, hơn nữa còn vừa buộc lên trên cổ mình, vừa đứng dậy, đi về phía rừng cây ở bên đường.

Mấy người Mao Thủ Nhất cũng hoảng hồn, bất an hỏi tôi nên làm thế nào, cái kiểu này thì đám hoàng bì tử kia ai dám giết chứ, nếu để những ông già bà cả này treo cổ chết, thì đợi người nhà bọn họ tìm tới nơi, có dỡ cả Trường Thanh Đạo Quán cũng không đền nổi.

Trên trán tôi cũng đã rịn mồ hôi.

Đúng vào lúc này, cái gùi ở sau lưng tôi đột nhiên rung lên một phát, một cái bóng màu trắng, đột ngột một phát vọt ra ngoài.

Con ngỗng chạm đất xong, vèo một phát liền lao về phía vị trí chân núi phía tây!

[Tác giả có lời muốn nói]

Đến Đoan Ngọ rồi! Giới thiệu mọi người đi thử bánh chưng vị lẩu! Ngày mai còn có ba chương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận