Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 176: LY MIÊU GIÀ THÀNH TINH



Da đầu tôi tê rần lên, khí lạnh chạy dọc cột sống.

Sắc mặt Phùng Bảo cũng thay đổi, có điều, mắt hắn lộ ánh hung tợn, quát một câu: “Bà già ở đâu ra! Ai cho bà vào mộ viên nhà họ Phùng?!”

Tôi dùng sức kéo Phùng Bảo một phát, hạ giọng quát một câu: “Đừng đếm xỉa đến mụ! Anh nhìn mụ, lấy đâu ra là bà già?”

Trong lúc nói, tôi lấy sức cắn mạnh đầu lưỡi một cái, cảm giác đau buốt khiến tôi đột nhiên tỉnh táo lại một chút.

Quả nhiên, trong tầm mắt, vị trí vốn dĩ là mụ già kia đứng, giờ đang có một con ly miêu già màu trắng đứng đó.

Con mắt nó vô cùng gian xảo, vừa to vừa đen.

Cái đỉnh đầu trọc lóc, lộ ra lớp da màu hồng xám lẫn lộn.

Trên khuôn mặt lông lá, thịt hai bên má rũ cả xuống, âm u kì dị!

Tiếng sột soạt vang lên, cái bóng đen ban nãy bị dính một đấm của Phùng Bảo vọt lên trên vai của con ly miêu già màu trắng.

Đây hóa ra là một con ly miêu con màu đen, nhe nanh nhe vuốt với tôi và Phùng Bảo, bộ dạng cực kỳ hung tợn.

Phùng Bảo cũng rùng mình một cái, gã đàn ông cao mét tám cũng phát sợ.

“Gặp quỷ rồi La tiên sinh... Đây là ly miêu già thành tinh rồi, lại còn che mắt người được...”

“Đừng để ý đến nó, chúng ta đi...”

Tôi cũng chẳng biết đối phó với con ly miêu già màu trắng kiểu gì.

Không những không có kinh nghiệm, trước đây nó che mắt tôi và Lưu Văn Tam, càng khiến tôi nghĩ lại còn sợ.

Lúc này nó xuất hiện, là trùng hợp, hay là có liên quan đến Lý Đức Hiền?

Lần trước Lưu Văn Tam cũng phải kéo tôi quay người đi thẳng, lần này tôi càng không dám dừng lại thêm.

Chỉ có điều đã quay người rồi, tôi lại phát hiện Phùng Bảo không động đậy.

Cả người hẳn đều đờ đẫn cả ra, trân trối nhìn con ly miêu già màu trắng.

Con ly miêu già màu trắng đó cũng không cười nữa, trên cái mặt lông lá đấy, đầy một thứ tâm trạng lạnh lẽo âm u.

Quả nhiên, Phùng Bảo lại lên trước hai bước.

Ánh mắt của hắn hoàn toàn trống rỗng, giống như mất đi lý trí vậy.

Tôi lập tức càng hoảng hồn.

Lúc này Phùng Bảo chẳng phải giống như tôi và Lưu Văn Tam lần trước sao?

Tôi vội túm lấy cánh tay Phùng Bảo, gầm nhỏ một tiếng bảo hắn tỉnh táo lại.

Kết quả Phùng Bảo lại không thèm đoái hoài đến tôi, ngược lại cứ đi về phía con ly miêu già...

Mặt tôi biến sắc hẳn.

Vốn dĩ chúng tôi đứng cách con ly miêu già đã không xa.

Chớp mắt, Phùng Bảo đã nhanh chóng đi đến trước mặt nó!

con ly miêu nhỏ màu đen trên lưng con ly miêu già nhảy nhót qua lại, hung hãn nhe nanh hướng về phía tôi, tiếp đấy lại nhìn Phùng Bảo, cho tôi giảm giác giống như mèo ngửi thấy mùi cá tanh vậy.

Tôi cũng phản ứng lại, con ly miêu nhỏ này rõ ràng là sinh ra từ bụng của con ly miêu đen đã chết lần đó.

Con ly miêu già giơ một cái chân lên, liếm móng hai phát, cái móng sáng bóng đó, càng thêm đáng sợ.

Vô cớ, tôi liền nhớ đến cảnh tượng lúc đó khi da bụng con ly miêu cái có bầu bị rạch ra.

Tôi cũng không dám dừng lại, vụt đuổi theo Phùng Bảo.

Lập tức tôi đã tới bên cạnh hắn, gần như gầm to lên một tiếng: “Phùng Bảo anh tỉnh lại mau! Cái thứ quỷ này muốn lấy mạng anh!” Kết quả Phùng Bảo lại đẩy mạnh tôi một phát, tôi loạng choạng một cái ngã nhào ra đất, đau đến mức nhe răng suýt xoa.

Thời điểm này, Phùng Bảo đã bước đến trước mặt con ly miêu già rồi.

Hắn đột ngột bịch một phát quỳ xuống đất.

Phùng Bảo quá cao, con ly miêu già đứng dậy cũng chỉ đến bắp chân hẳn, sau khi hắn quỳ xuống, thì vừa hay đến thắt lưng chỗ rốn hắn.

Con ly miêu già giơ chân trước lên, cái móng sắc nhọn mắt nhìn thấy sắp đâm xuống rồi.

Tôi sốt ruột đến trán đẫm mồ hôi.

Không còn để ý được gì khác, liền mò cái búa sắt ra, vụt dậy ném về phía con ly miêu già!

Tốc độ của tôi cực nhanh, vút một tiếng, con ly miêu già trở nên quằn quại hung ác, hướng về phía tôi kêu ré lên một tiếng, lẫn trong đó là tiếng khẹc khẹc, đừng hỏi rợn người đến mức nào.

Đương nhiên, cái búa vun vút, cũng làm ngắt quãng việc nó ra tay độc với Phùng Bảo.

Nó nhanh chóng né sang bên, nhưng lại không bỏ chạy, ngược lại lao về phía tôi!

Trong lòng tôi càng lạnh buốt, đương nhiên tôi cũng không tránh.

Người có mỗi hai cái chân, làm sao mà chạy nhanh được bằng ly miêu? Để lưng lại cho ly miêu già, cũng chẳng phải muốn chết sao?

Một tay nắm lấy đinh sắt, tay còn lại thì mò con dao găm đỡ âm linh ra.

Tôi vào thế sẵn sàng tiếp chiêu!

Mắt nhìn con ly miêu già đã tới gần phía trước, tôi vung đinh sắt lên đâm! Đồng thời cũng chuẩn bị dao găm, đâm không trúng tôi còn có thể phòng thân.

Cũng vào lúc này, vị chí bắp chân truyền lại một cơn đau buốt!

Tôi kêu lên một tiếng thảm thiết.

Đau đến mức lập tức loạn cả thế trận.

Cúi đầu nhìn một cái, con ly miêu nhỏ màu đen kia không biết từ lúc nào đã luồn xuống dưới chân tôi, nó ôm lấy bắp chân tôi hung hãn cắn một nhát!

Dưới chân đã bê bết máu.

Phía rìa tầm mắt một cái bóng trắng vụt qua.

Con ly miêu già nhảy thẳng lên trên vai tôi.

Giây phút đó, tôi với nó hai mắt đối thẳng với nhau!

Giây tiếp theo, tôi liền cảm giác toàn thân cứng đờ tê dại đi...

Đờ đẫn nhìn con ly miêu già, ý thức của tôi rõ ràng vẫn rất tỉnh táo, nhưng tôi vẫn cứ không động đậy được.

Có một thứ mùi quái dị, giống như mùi xác thối, lại không biết trộn lẫn với thứ mùi quái quỷ gì khác, có một thứ mùi thơm lả lướt, từ mũi của con ly miêu già phun ra, toàn bộ đều bị tôi hít vào.

Trong đầu bắt đầu có thứ cảm giác mê man hỗn loạn.

Trong nháy mắt, lại cảm giác con ly miêu già biến thành mụ già, đang âm u nhìn tôi mà cười.

Vùng bụng đột nhiên truyền lại một đợt mát lạnh.

Trong lòng tôi kinh hãi, cực lực muốn ngẩng đầu lên.

Nhưng dùng hết sức, tôi cũng chỉ có thể hơi hơi nhấc đầu được một chút, miễn cưỡng có thể nhìn thấy trên phần bụng, áo của tôi đều bị làm rách nát ra.

Con ly miêu nhỏ đen xì xì đang dùng móng vuốt cào trên bụng tôi.

Cảm giác từng tia đau buốt truyền lại, còn có chút ấm nóng.

Tôi càng cảm thấy kinh hãi.

Mắt nhìn con ly miêu già cũng chuẩn bị hạ móng vuốt lên người tôi.

Lập tức, tim tôi lạnh buốt hết nửa.

Khó khăn muốn hét lên một câu cứu mạng...

Nhưng tôi không làm nổi, chỉ có thể hơi hơi mấp máy môi.

Trên da bụng truyền lại một cơn đau mãnh liệt...

Tôi còn tưởng mình xong luôn rồi, chuẩn bị mất mạng vào tay con súc sinh này!

Đột ngột một tiếng bịch vang lên.

Âm thanh này đến gấp gáp một cách bất thường, trong tầm mắt tôi thì giống như phim quay chậm vậy, chỉ nhìn thấy cái búa đập trúng đầu con ly miêu già.

Cái đầu của con ly miêu già giống như quả dưa hấu bị sụp một mảng lớn xuống.

Thân thể của nó cũng bất chợt bị quán tính kéo văng ra ngoài.

Con ly miêu nhỏ màu đen thì ré lên một tiếng thảm thiết, vồ theo con ly miêu già.

Tôi cuối cùng cũng cảm thấy hơi hồi phục được chút ít cảm giác và khả năng khống chế.

Còn chưa đợi tôi bò dậy, thì đã bị một đôi tay lớn đỡ lấy.

“La tiên sinh... Cậu không sao chứ?” Giọng nói run rẩy của Phùng Bảo vang lên, tôi mới nhìn rõ mặt của hắn.

Trắng bệch không chút máu, trên trán dày đặc từng lớp mồ hôi, gân xanh cũng đang giật điên cuồng.

Tôi thở dốc hai hơi, sau khi được đỡ đứng vững dậy xong, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.

Bên trên chi chít toàn là vết xước nhỏ xíu, còn có một cái lỗ đang ứa máu ra ngoài.

Phùng Bảo lập tức lấy giấy ra cho tôi, tôi bịt lấy vết thương lau một chút, cũng may cái lỗ máu chỉ bị đục xuyên qua da, tuy rằng có đau, nhưng không nguy hiểm gì cho lắm.

Không dám dừng lại, tôi bước nhanh về phía con ly miêu già.

Con ly miêu nhỏ thì xù lông lên, cong người lại, uy hiếp nhìn tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận