Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 489: XÁC VŨ HOÁ TRONG KHU NHÀ

Tim tôi cũng cứ đập thình thịch.

Câu nói này của Trần mù ngược lại khiến tôi càng trở nên càng trấn tĩnh hơn.

Không sai, trước đây Lý Đức Hiền ép sát từng bước, làm tôi rối tung lên, còn khiến tôi phá vỡ cấm kỵ của đỡ âm linh.

Nhưng lão bây giờ lại rơi vào thế hạ phong, đích thực có thể nói là bị dồn đến đây, kỳ thực đây cũng đã là ván cược cuối cùng của lão rồi.

Nội tâm cũng chắc chắn hơn rất nhiều, luôn giữ sự cảnh giác đối với Tiểu Niếp, ánh mắt của tôi cũng hướng lên chỗ cổng nhà.

Két một tiếng khẽ vang lên, cánh cổng trực tiếp bị đẩy mở.

Bên trong sân hóa ra đang sáng đèn.

Ngao sói nhảy luôn vào trong trước, tôi và Trần mù theo sát sau nó.

Trong khu nhà này không hề âm u lạnh lẽo.

Tây Tứ Trạch thuộc Cát trạch, tình huống thông thường sẽ không có quỷ quái gì.

Bên trong cái sân rộng rãi lại có một mô đất, trông giống như là nấm mồ vậy, phía trước lại còn có một tấm bia...

Chúng tôi vào trong sân thì đối mặt với phần đuôi nấm mồ, vậy nên tôi mới không nhận ra ngay được...

Lòng tôi lập tức kinh hãi, lập mộ trong Tây Tứ Trạch, thế là ý gì?

“Chú Trần... Chú ý cẩn thận một chút, ở đây lập mộ rồi, việc này phải nói là cực kỳ quái dị, Tây Tứ Trạch căn bản không dưỡng quỷ, không biết trong đầu lão đang nghĩ gì.”

Ngao sói đã vòng đến phía trước nấm mồ, nhe răng gầm gừ một tiếng.

Tôi vừa bước lên trước, vừa trầm giọng gọi một câu: “Lý Đức Hiền, không cần thiết phải giấu đầu lòi đuôi, tôi đã đến rồi!”

Trong cái sân trống trải, câu gọi của tôi cũng đã hình thành tiếng vọng.

Nhưng Lý Đức Hiền lại không xuất hiện, sau khi tiếng vọng biến mất xong, thì chỉ còn sự yên tĩnh.

Chúng tôi cũng bước đến phía trước nấm mồ.

Ánh mắt nhìn lên trên tấm bia mộ, tôi không khỏi ngạc nhiên.

Bởi vì trên tấm bia mộ có khắc chữ, chữ trên đó là: ‘Lý Đường Kim và Lý Thị đồng táng hợp mộ’, bên dưới có mấy chữ nhỏ, ‘Hiếu tử Lý Đức Hiền dời mộ về đây, lấy Tây Tứ Trạch nuôi dưỡng xác vũ hóa, để phụ mẫu bất hủ trường tồn’.

Lòng tôi ớn lạnh, da đầu cũng trở nên tê rần.

Dòng chữ này sao mà quen thế?

Lần đó ở hậu sơn nhà họ Lý, chúng tôi phát hiện Lý Đức Hiền chôn sống song thân, cũng lập một tấm bia mộ như thế này.

Chỉ có điều lần đó ngoài tên họ ra, chỉ có ghi ‘Lý Đức Hiền lập’, còn bây giờ thì thêm mấy chữ dời mộ nuôi dưỡng nữa mà thôi.

Khi đó chúng tôi đào mộ, cũng phá việc lão chốn sống bố mẹ, thêm khí vận phù hộ để phúc cho đời sau.

Bác cả của lão Lý Lão Quan đưa xác chết đi, biểu thị sẽ an táng vào một chỗ thông thường.

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, Lý Đức Hiền lại có thể lôi xác chết tới đây!

Tây Tứ Trạch đúng thật không dưỡng quỷ, thậm chí sinh khí chìm nổi không nuôi xác dữ.

Nhưng đối với xác vũ hóa mà nói, trái lại là một nơi chốn tuyệt hảo.

Tuy rằng không so được với huyệt nguồn long mạch thực sự, nhưng sinh khí cũng đủ để giữ cho Nhị Ngũ tinh khí của xác vũ hóa không tan.

Lý Đức Hiền vẫn có thể hưởng thụ được sự phù hộ khí vận của ‘Người trước vũ hóa, con cháu đăng thiên’!

“Giỏi cái lão Lý Đức Hiền, xem thường bản lĩnh của lão rồi.” Tôi mím môi, hạ giọng nói.

Đồng thời tôi cũng ghé tai Trần mù nói nhỏ với lão về việc trong nấm mồ này là song thân phụ mẫu vũ hóa của Lý Đức Hiền, lão đã lại lôi đến đây rồi, sợ rằng bác cả của lão Lý Lão Quan cũng lành ít dữ nhiều.

Trần mù ngậm miệng không nói, lão đột nhiên ngoảnh đầu nhìn sang một hướng.

Tôi cũng vô thức thuận theo hướng lão nhìn mà ngoảnh đầu sang.

Phía dưới gian chính ở mặt chính Nam của sân, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người.

Thân hình lão gầy gò, khuôn mặt dài hẹp, đeo một chiếc kính gọng vàng.

Sắc mặt hơi có chút nhợt nhạt, chứng tỏ tình trạng cơ thể của lão không được tốt lắm.

Bả vai hơi lõm xuống, phần lưng cũng hơi hơi gù lên, rõ ràng là do lúc trước khi ở rên núi bị nắp quan tài đập bị thương.

Dù sao lão cũng chỉ là một con người, chịu thương tích nặng như vậy, không thể nào một ngày mà hồi phục được.

Lý Đức Hiền đẩy đẩy cái kính gọng vàng, lão đột nhiên cười cười, bất thình lình nói một câu: “Giấu đầu lòi đuôi? Ở trong nhà tao, tao cần thiết phải giấu sao?”

“Ngược lại là mày, La Thập Lục, đúng là tiến bộ rồi, gan cũng to hơn, dám tìm thẳng tới đây.”

Khớp ngón tay Trần mù bất chợt nhanh chóng cử động theo quy luật, lão sải bước lên trước, liền định lao về phía Lý Đức Hiền.

Cùng lúc này, Lý Đức Hiền lại bất chợt giơ tay lên, bốp bốp vỗ tay hai phát.

Ngao sói đột nhiên xông tới chỗ cổng nhà không ngừng sủa điên cuồng!

Một cơn gió âm u lạnh lẽo đến cực điểm, từ chỗ cổng thổi vào.

Mí mắt tôi giật điên cuồng nhìn qua, chỗ cổng nhà xuất hiện thêm một lão già đầu hói, quanh đỉnh đầu lão già chỉ còn một vành tóc hoa râm thưa thớt, hơn nữa có vài phần giống với Lý Đức Hiền.

Người này, chẳng phải chính là bác cả của Lý Đức Hiền, Lý Lão Quan sao!

Trên cổ lão ta lồng dây thừng, phía sau kéo một chiếc xe cải tiến sàn gỗ mỏng manh.

Trên xe có một cỗ quan tài đá vôi, cái cảm giác bị ánh mắt lạnh băng quét qua thân thể, lại đột ngột xuất hiện rồi...

“La Thập Lục, nếu thuật phong thủy của mày đã tiến bộ rồi, thì chắc biết khu nhà này là Sinh cơ trạch, bên trong Tuyệt mệnh vị bên cạnh, có một cái xác thanh thi, nói cho cùng, cái xác thanh thi này cũng là do một tay mày tạo nên.”

“Chết trong tay nó, chẳng biết mày có cảm tưởng gì?” Giọng của Lý Đức Hiền giễu cợt, cũng toát ra một luồng oán khí nặng nề.

Ngay lúc đó, sống lưng tôi liền túa ra từng đợt mồ hôi lạnh, trong lòng càng vô cùng lạnh ngắt.

Tiểu Niếp ở trong cỗ quan tài đá vôi này? Con bé bị Lý Đức Hiền không chế, làm công cụ sử dụng?

Trước đây tôi còn khấp khởi cho rằng mình số may, đi qua nhà Tiểu Niếp mà cũng chẳng có phản ứng gì.

Chỉ cần hơi chút ý, không gây xung đột là sẽ không có chuyện.

Nhưng bây giờ rõ ràng là không thể được.

Tôi không trả lời câu nói này của Lý Đức Hiền, tay lờ mờ ấn lấy cái túi chỗ thắt lưng.

Trong chớp mắt như thế, Trần mù đã lao đến trước mặt Lý Đức Hiền.

Hai tay lão cong lên thành trảo, trực tiếp túm thẳng về phía đỉnh đầu Lý Đức Hiền.

Còn tôi thì vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Lão Quan và cỗ quan tài kia.

Lý Đức Hiền dường như đều tính toán kỹ càng đối với tất cả chuyện này, lão căn bản không hề tránh né.

Mắt nhìn Trần mù sắp tóm được được Lý Đức Hiền.

Thì đột nhiên mặt đất dưới chân chỗ mà lão đang dẫm, nền gạch nứt ra, xuất hiện luôn một cái hố lõm, sức Trần mù không hề nhỏ, chân bị thụt xuống dưới hết một nửa.

Tốc độ phản ứng của Trần mù cũng rất nhanh, lão đã đến gần sát mặt của Lý Đức Hiền, thò tay đi khóa họng.

Lý Đức Hiền vẫn không tránh né.

Đột nhiên, xà nhà phía trên bất chợt rung lên một phát!

Rồi rắc một tiếng vang lên, một cây cột xà nhà lại sập thẳng xuống, đập mạnh về phía cánh tay Trần mù.

Trần mù vụt lùi ra sau, mới vừa vặn tránh được.

Lý Đức Hiền vẫn không hề nhúc nhích, trên mặt lão toàn là nụ cười giễu cợt.

Tôi nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Lồng ngực Trần mù hơi phập phồng thở dốc, gân xanh trên trán đều đang không ngừng nhảy nhót.

“Chú Trần... không bình thường, đừng động thủ vội.” Việc này đâu chỉ là không bình thường, mà càng là kỳ dị đến cực điểm.

Giống như là cả khu nhà này, đều đang bảo vệ Lý Đức Hiền vậy.

Lúc này tôi mới chú ý đến, trong gian chính hình như còn có một cỗ quan tài.

Bề mặt cỗ quan tài đó giống như được dát vàng vậy, ánh ra một thứ màu vàng chói lóa, hơn nữa phía trước quan tài còn dựng linh vị, bày chậu lửa vàng mã, châm nến hương thờ cúng.

Nắp quan tài để mở một bộ phận, bên trong cũng có xác chết?



[Tác giả có lời muốn nói]

Lên chút đồ nhắm nhẹ trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận