Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1037: CÁT ĐEN

Động tác của tôi cực kỳ cẩn thận, biên độ cũng không lớn, hơn nữa ở thắt lưng còn giắt hai cây gậy huỳnh quang.

Miệng hố rộng hơn một mét, kỳ thực không hề dễ trèo.

May cái là chỗ này không sâu, tôi chui vào trong xong, rất nhanh liền tìm thấy lối đi mà những người ở dưới đào lên trên, trong đây bèn rộng rãi hơn một chút.

Đại khái có thể khom lưng, ngồi xổm nhích vào trong, hơn nữa biên độ độ dốc cũng không quá lớn.

Đồng thời, tôi còn nhìn thấy những xác chết còn lại...

Cảnh tượng này, càng khiến tôi cảm thấy kinh hãi và bức bối.

Lúc vào đến trong đây, vẫn cứ là đá núi màu đen tương tự với tường thành.

Vách hang rộng khoảng chừng trên dưới một mét rưỡi, kỳ thực tôi chui vào trong, có vẻ vẫn cứ rất chật hẹp.

Dưới ánh sáng yếu ớt của gậy huỳnh quang, tôi có thể nhìn thấy hai bên trái phải, mỗi bên có hai ba xác chết.

Cái xác cách tôi gần nhất, nó vốn lẽ ra nên ngồi nghiêng dựa trên vách hang, có điều không ngồi vững, cơ thể nghiêng chúi xuống dưới, gần như đã sắp chạm vào mũi tôi rồi.

Nước da khô đét, ánh lên cảm giác khô héo tái xanh, một đôi con ngươi mất nước teo tóp lại đang chằm chằm nhìn thẳng tôi.

Quần áo mặc trên người nó, đều đã rách rách nát nát, không nhìn ra được là kiểu dáng gì.

Tuy vùi sâu dưới lòng đất, nhưng vết tích mài mòn của năm tháng vẫn không hề buông tha nó...

Tôi nín thở, nhấc tay lên đẩy nó lên dựa trên vách hang.

Tiếp đấy tôi tiếp tục bò xuống dưới.

Cảm giác chật chội lại lần nữa bao trùm lấy tôi.

Hơn nữa trong lòng tôi còn rất không vững, bởi vì hai bên đều là xác chết... Hơn nữa tôi không biết những xác chết này có vấn đề hay không, chỉ có thể cố hết sức không chạm vào chúng.

Tôi luôn uôn chú ý cẩn thận đeo kỹ găng tay tiên xám trên tay, để tránh xảy ra sơ suất gì.

Lối đi này kỳ thực không dài, nhưng men theo nó, tôi ít nhất nhìn thấy hai ba mươi cái xác.

Bò thêm một hồi, tôi cảm giác càng bức bối ngột ngạt hơn.

Giống như những xác chết này đều đang chằm chằm nhìn tôi vậy.

Đến lúc này tôi mới phát hiện, bọn chúng dường như đều mang cùng một biểu cảm.

Mắt trợn to, miệng hơi hơi há ra, da mặt dính sát xương gò má, cái biểu cảm đó tràn ngập tuyệt vọng.

Tôi đã bò xuống dưới hơn chục mét rồi, lối đi cuối cùng cũng đến tận cùng.

Sau khi từ lối đi này ra ngoài xong, bèn là một hành lang tương đối rộng rãi.

Chiều ngang rộng được khoảng chừng hai mét, chỉnh thể cũng cao khoảng trên dưới hai mét, vách tường hai bên thì là một loại đá dạng như cẩm thạch trắng.

Trên mặt đất cũng ngổn ngang không ít xác chết.

Cái xác chết ở gần cửa của lối đi đó, ngã ngửa trên mặt đất, cánh tay giơ lên, đầu ngón tay đang chống thẳng.

Mắt của nó trợn to nhất, biểu cảm khoa trương nhất, không cam tâm nhất.

Đây chắc là xác chết của con mắt mà ban đầu tiên chúng tôi nhìn thấy đó, nó sợ rằng là kẻ cuối cùng chết trong đám người này, cũng là kẻ gần với bên ngoài nhất.

Tôi ngoảnh đầu nhìn cái cửa hang rộng trên dưới mét rưỡi đó một cái, chỗ đó kỳ thực được đục ra từ tận cùng của hành lang này.

Lúc này, tôi đã không cảm thấy lối đi này ngắn nữa rồi, dù gì những người thợ này, cũng chỉ là người bình thường.

Bọn họ cho dù là công nhân xây dựng Kim thần Thất sát này, nhưng cũng không có bản lĩnh đó của Liễu Dục Chú, có thể dễ dàng đục tảng đá ra như vậy.

Gần mười mét này, là bọn họ dùng mạng sống để giãy giụa, để đào bới... Nhưng cuối cùng lúc khoảng cách chỉ còn lại hơn một mét cuối cùng, vẫn không cách gì trụ nổi, vĩnh viễn bị lưu lại trong đây...

Dây thừng ở thắt lưng tôi bị giật một phát, đồng thời bên ngoài truyền lại tiếng của Liễu Dục Chú, hỏi tôi phía dưới là tình trạng nào?

Tôi trước tiên kéo dây thừng một phát để trả lời Liễu Dục Chú, không hề lập tức mở miệng, mà tiếp tục vặn thêm mấy cây gậy huỳnh quang, vứt tiếp ra chỗ càng xa hơn một chút.

Một lát sau gậy huỳnh quang sáng lên, tôi mới phát hiện, chỗ hơi xa hơn một chút của lối đi thì trống trơn, không tiếp tục có xác chết nữa.

Ở vị trí lại xa hơn chút nữa, thì càng chẳng nhìn thấy gì cả.

Tôi hít sâu một hơi, lại giật dây thừng hai phát.

Đồng thời hướng về phía cửa lối đi gọi một tiếng, bảo mấy người Liễu Dục Chú có thể xuống dưới rồi, bên dưới mọi thứ an toàn.

Sau âm thanh sột sột soạt soạt, trước tiên xuống dưới là ngao sói.

Nó đến bên cạnh tôi vẩy vẩy lông, sải bước liền định đi vào trong.

Tôi hạ thấp giọng gọi nó một tiếng, bảo nó đừng đi quá xa.

Tiếp đấy lại từ trong lối đi một trước một sau chui vào trong, bèn là Ngô Mậu và Liễu Dục Chú.

Ngô Mậu liên tiếp vỗ vỗ trên người, phủi bỏ rất nhiều bụi đất, mất tự nhiên nói: “Bao nhiêu là xác chết, những xác chết này oán khí đều rất nặng, có điều vẫn đỡ, lại đều không hóa sát...”

Kỳ thực, đây cũng là chỗ khiến tôi càng cảm thấy những người thợ này chết một cách đáng thương.

Mất mạng một cách không cam tâm như thế, oán khí nặng như thế, mà bọn họ lại đều không hóa sát hại người.

Có thể tưởng tượng được, những người này đều không phải kẻ ác.

Liễu Dục Chú rất trầm mặc, sau khi xuống dưới, ánh mắt gã cũng liên tục nhìn xác chết còn lại ở hai bên.

“La Thập Lục.” Gã mở miệng.

“Tôi biết, đợi chúng ta từ đây ra ngoài, những người có thể đưa ra ngoài được đều đưa bọn họ ra ngoài, không thể đưa đi được, nếu chúng ta có thể sửa được bố cục Kim thần Thất sát, bọn họ cũng không cần đi nữa.” Không đợi Liễu Dục Chú nói hết, tôi liền trực tiếp mở miệng nói luôn.

“Ừ.” Liễu Dục Chú gật đầu.

Tôi không tiếp tục dừng lại nữa, bắt đầu đi lên trước.

Đợi tới phía trước chỗ tôi vứt gậy huỳnh quang, tôi liền nhặt hết toàn bộ chúng lên.

Vừa nãy là không xác định ở đây có an toàn hay không, tôi mới vứt số gậy này ra, bây giờ xác định hành lang không có nguy hiểm gì, gậy huỳnh quang bèn cần dùng tiết kiệm rồi.

Đây trước mắt là nguồn sáng duy nhất của chúng tôi.

“Lối đi này, chắc là mộ đạo của Tử môn? Chúng ta muốn qua giếng vàng, con đường này chưa chắc đã có thể đến nơi nhỉ?” Ngô Mậu mở miệng hỏi.

“Ừ, trước tiên đi đến tận cùng, theo lý mà nói, phong thủy Âm trạch, vị trí nằm ở Tử môn, là một hành lang dài bị bịt kín, dùng để bơm tử khí vào. Phía trước chắc sẽ có một chỗ, có lối đi khác. Ở chỗ đó có thể dùng la bàn định vị, tìm kiếm chỗ của giếng vàng.” Tôi trầm giọng trả lời.

Kỳ thực tôi cũng không xác định điều này rốt cục có chính xác hay không, nhưng trong Trạch kinh bèn miêu tả như vậy đối với Âm trạch.

Dạng chỗ có Tử môn, còn có cửa xả khí thế này, nhất định là một tâm trận giếng vàng, chỗ tâm trận đó sẽ có tám cửa, thông tới tám vị trí khác nhau, phân biệt đối ứng với tám cửa Bát quái.

Hơi dễ hiểu hơn một chút, chính là một gian phòng trung tâm chủ chốt, sẽ mở ra tám cánh cửa.

Đương nhiên, chỉ có Tử môn là hành lang thuần túy, những vị trí khác thông tới khả năng là các gian phòng.

Chúng tôi liên tục đi lên trước.

Ngao sói hơi đi phía trước chúng tôi mấy mét, nó đang dò đường.

Lại đi được một khoảng thời gian xong, ngao sói dừng lại.

Tôi đến phía sau ngao sói, mà ở đây cũng là tận cùng của hành lang trước mắt chúng tôi rồi.

Tất cả những gì đập vào mắt, khiến lòng tôi kinh hãi.

Ở đây có nguồn sáng, nhưng lại không biết tới từ chỗ nào, rất yếu ớt, rất ảm đạm, có điều lại có thể nhìn được rõ nét.

Bên ngoài hành lang, là một không gian kín bưng.

Chính diện là một bức tường, hai bên trái phải là tường, thậm chí hành lanh chỗ chúng tôi, dường như cũng là một lỗ hổng mở ra ở trên tường.

Mà ở phía trước bốn mặt tường này, mặt đất ở trung tâm là cát...

Cát mịn đen xì xì!

Tôi lập tức liền liên tưởng đến câu di ngôn đó của Tưởng Bàn: “Người mắc bệnh lâu, chân ngâm hắc sa, sa là sát, sát khí nhập thể, thì Ngũ bệnh Ngũ tuyệt.”

Hơn nữa, cái chỗ này, phải nói là giống hệt không khác gì với điềm báo trong mơ của tôi!

“Ba mặt đều là tường... Chỉ mặt này của chúng ta có một lối đi... Không bình thường á... Đi qua kiểu gì?”

Sắc mặt Ngô Mậu khó coi khác thường, y mím môi lại nói: “Còn cả chỗ cát này... Kiểu gì lại... Giống hệt với những xác chết đó hóa ra vậy?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La: Thanh Sơn ngầu không? Hắn có toàn cảnh hình thái chiến đấu siêu nét 4k, đã xong rồi, kính mời chờ đợi! Chương mới hôm nay kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận