Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 233: CHI BẰNG BÁO KIẾP NÀY

“Ông nội, cái danh Âm thuật tiên sinh này đúng là kìm hãm tài năng của ông, nếu như lúc đó Kim toán bàn cũng ở trong tay ông, e rằng vị Kham dư tiên sinh kia cũng chẳng làm gì được ông rồi.” Tôi vô thức tự lẩm bẩm.

Dứt lời, tôi mới phát hiện.

Trời đã sáng rõ rồi!

Trong phòng bệnh không chỉ có mỗi Phùng Chí Vinh đang ngồi, Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi cũng đã tới.

Hà Thái Nhi ở bên cạnh gọt táo, còn mở nắp một bình ủ ra cho tôi, bên trong truyền lại mùi cháo thơm nức mũi.

Lưu Văn Tam thì ngồi xổm dưới đất, hóa ra là đang giúp tôi thay túi tiểu, trong lòng tôi cũng vô cùng cảm động.

Hít sâu một hơi, tôi chằm chằm nhìn Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi một cái.

Sau đó tôi nghiêm túc, nói từng câu từng chữ một: “Chú Văn Tam, dì Thái, chú dì yên tâm, ông nội cháu nói nhân định thắng thiên! Người chết không thay đổi được gì cả!”

“Cháu chắc chắn sẽ bảo vệ được hai người, hai người không mất mạng được!” Hà Thái Nhi ngẩn người, Lưu Văn Tam cũng không hiểu gì ngẩng đầu lên.

“Thập Lục, mày nói cái gì thế? Sao lại vô duyên vô cớ thế?”

Tôi cười cười.

Lưu Văn Tam tính cẩu thả, tôi đoán là, lão đã sớm quên hết lời của Mã Bảo Trung rồi.

Trầm ngâm một lát, tôi không lập tức nói với lão, mà hít sâu một hơi rồi mở miệng nói: “Chú Văn Tam, nếu bảo chú vớt xác, cả ngàn xác chết, chú phải tốn mất bao nhiêu thời gian? Chúng ta có thể liên hệ với người vớt xác ở những nơi khác đến giúp không?”

Thần sắc của Lưu Văn Tam cũng nghiêm trọng hơn không ít, đầu mày lão nhíu chặt: “Cả ngàn xác chết? Ý mày không phải là chỉ đám xác nổi ở dưới sông Dương đấy chứ?”

Lão lại trầm mặc một chút, rồi lắc lắc đầu nói: “Thập Lục, bỏ cái ý định đấy đi, chúng ta vớt một thằng Phùng Tường Lâu đã rất nguy hiểm rồi, nó vừa mới chết đã thành hắc sát, để đám xác nổi dưới sông Dương lên bờ, sợ cái nào cũng là hắc sát hết.”

“Chú Văn Tam chẳng có bản lĩnh lớn như thế, bọn chúng nếu như lên bờ, thì chẳng ai trấn áp nổi!”

“Mày có mỗi một cái la bàn nhái đấy, đều đã dùng mất rồi.”

Lưu Văn Tam quả thật là thông minh, đoán luôn ra những gì tôi định nói, nhưng lời lão nói, cũng khiến trong lòng tôi phủ một đám mây đen.

Lão không vớt được nhiều xác nổi, mà lại còn sẽ thành sắc sát như thế.... Thì chuyện này, không dễ giải quyết rồi.

“Phùng gia chủ, ông cứ về trước đi, sau này khả năng tôi sẽ cần ông giúp làm một việc tương đối quan trọng, ông cứ về nghỉ ngơi tử tế đã.” Tôi quay đầu nhìn sang Phùng Chí Vinh.

Ông ta gật gật đầu, cũng chẳng hỏi thêm gì khác, rời khỏi phòng bệnh.

Lưu Văn Tam đi đóng cửa lại, hỏi tôi đây là ý gì? Lẽ nào tôi đã biết làm cách nào để phá giải việc con trâu sắt kia đâm vào đập?

Tôi đem trang rách của Trạch kinh đưa cho Lưu Văn Tam.

Lão lại phẩy phẩy tay, bảo tôi lão xem không hiểu, nói tôi cứ giải thích với lão là được.

Tôi đem những lời kia của ông nội ra nói một lượt.

Đồng thời, tôi cũng đem giấc mơ mà tôi mơ thấy những lời của gã ăn mày chó chết kia ứng nghiệm bảo với Lưu Văn Tam.

Rõ ràng, Hà Thái Nhi có chút sợ hãi, mím môi nói, đúng là phải chú ý cẩn thận hơn.

Lưu Văn Tam lại nói gã Mã Bảo Trung đó đã bị lão đóng đinh chết rồi, lời cuối cùng gã nói thì là cái cứt gì.

Dù sao Lưu Văn Tam lão cũng chẳng sợ, huống chi là tôi mơ thấy lão chết trong tay quỷ nước ở dưới sông Dương, thế thì càng không có khả năng.

Đặc biệt là, còn cả Hà Thái Nhi treo cổ, Trần mù chết đuối trước nữa, những chuyện này đều tuyệt đối không thể nào phát sinh được!

Cuối cùng Lưu Văn Tam mới nói, nếu ông nội tôi đã nói thế này, thì đúng là có khả năng làm được thật.

Chúng tôi có thể thử đi vớt những xác chết đó. Chỉ có điều trước khi làm việc này, cũng cần đi tìm người dân thành phố ở bên bờ sông Dương, tốt nhất là phải tìm được cả vạn thật, đi xây một khu từ đường, dùng để thờ cúng xác chết.

Lưu Văn Tam thậm chí còn nhắc nhở tôi, có thể đem những lời này của ông nội tôi ra suy nghĩ mổ xẻ sâu thêm chút nữa.

Chuyện lấy vạn nhà làm nhà, vớt ngàn xác chết lên bờ thờ cúng này, nói không chừng là mỗi người một bài vị, giống như kiểu thờ cúng âm thai để tiễn đi đầu thai kia thì sao!?

Nói xong, Lưu Văn Tam cười hề hề xoa xoa tay, nói lần này Phùng Chí Vinh phải mất máu nặng rồi.

Tôi ngẩn ra một chút, còn chưa đợi tôi nói gì, Lưu VĂn Tam đã tiếp tục nói, xây từ đường, chắc chắn là phải tìm Phùng Chí Vinh rồi, tập trung người dân thành phố tới thờ cúng xác chết, cũng phải tìm Phùng Chí Vinh.

Vớt ít nhất cả ngàn cái xác nổi, chắc chắn phải tìm thêm vài người vớt xác nữa cùng hành động, tuy rằng người vớt xác sông Dương lão không chấp nhận cho người khác vào địa bàn của mình, nhưng con trâu sắt này mà đâm vỡ đập thật, bát cơm của lão cũng bị đâm mất rồi, thì cũng chỉ còn cách thỏa hiệp, cho người khác tới giúp thôi.

Còn việc tìm người vớt xác tới giúp phải tốn một món tiền lớn, tiền này, cũng chỉ có thể để Phùng Chí Vinh chi rồi.

Vị thổ hoàng đế họ Phùng của sông Dương này, ăn lộc sông Dương bao nhiêu năm nay, kiểu gì cũng phải nôn ra một ít chứ.

Tôi nghe mà dở khóc dở cười, lúc này mới phản ứng lại, tuy rằng lần trước Phùng Chí Vinh đưa xác của bố Lưu Văn tam cho lão, còn đưa cả những thứ đồ nghề của người vớt xác đời trước.

Nhưng trong lòng Lưu Văn Tam, vẫn có chút bất mãn và thù hằn đây mà.

Chuyện này cũng chẳng đến mức ảnh hưởng gì cả, giống như lão thường xuyên cãi nhau với Trần mù vậy.

Chỉ cần có thể ăn lợi được một chút, là trong lòng ngọt như ăn mật ngay.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Chú Văn Tam, nhân quả phúc báo, Phùng Chí Vinh nếu làm được việc tốt lớn này, nhất định nhà họ Phùng cũng sẽ có lợi, chúng ta không nhìn thấy, nhưng ông trời sẽ cho.”

Lưu Văn Tam lại ngạc nhiên nhìn tôi, hồi lâu sau, lão mới thở dài một tiếng: “Thập Lục, mày cũng bắt đầu giống hệt Trần mù, ăn nói cứ lảm nhảm ra, chú Văn Tam không muốn mày thành như thế, cái gì thì là cái ấy, nói gì mà báo ứng xác đáng? Rất nhiều thứ, chú ngược lại thấy là báo kiếp này luôn là tốt nhất.”

Cũng vào lúc này, Hà Thái Nhi cũng trợn mắt nhìn Lưu Văn Tam một cái, bảo Lưu Văn Tam nói cái quái gì thế? Rõ ràng là Thập Lục bây giờ có bản lĩnh rồi, lời nói cũng là có huyền cơ đấy, chứ ai lại chỉ biết hút thuốc uống rượu, rồi chửi bậy thô tục như lão?

Trong lúc nói, Hà Thái Nhi cũng đưa đồ ăn cho tôi.

Tôi ăn uống, sự bức bối trong lòng cuối cùng cũng giảm nhẹ bớt đi.

Bây giờ có chuyện cấp bách cần tôi làm, tôi cũng duy có cách khiến bản thân trở nên có bản lĩnh, mới có thể thực sự có sức mạnh đi đối mặt với những chuyện này.

Tôi lờ mờ cảm thấy, sợ rằng chẳng ai tiễn mẹ tôi đi được, trừ phi tôi có bản lĩnh đó, mẹ mới không từ chối.

Đương nhiên, ngoài việc này ra, tôi cũng đã dự định sẵn rồi, tôi phải gặp mặt Từ Thi Vũ lần nữa, còn bắt buộc phải qua nhà họ Vương một chuyến.

Thằng điên nhà họ Vương bất kể là người hay là quỷ, tôi đều có thể dùng bố cục phong thủy, làm loạn thế trận của gã!

Ăn xong đồ ăn và hoa quả, tinh thần của tôi tràn trề năng lượng, cảm giác thạch cao ở trên vai phải đúng là rách việc, nhưng cũng bất lực chẳng bỏ đi được.

Chỉ có thể gọi điện thoại, nói những sắp xếp của tôi với Phùng Chí Vinh, đồng thời bảo Lưu Văn Tam qua nhà họ Phùng một chuyến.

Tiếp sau đó, tôi lại bắt đầu đọc sách. Ở trên giường chẳng có việc gì làm, tôi cũng chỉ còn biết đọc Trạch kinh và Cốt tướng thôi.

Vừa đúng lúc này, điện thoại của tôi lại reo lên, sau khi nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền lại một giọng nói.

“La tiên sinh, tôi nghe nói cậu xảy ra chuyện rồi, không vấn đề gì lớn chứ?”

Giọng nói này có chút quen quen, chẳng phải là Hứa Đức Sưởng sao!?

Hắn với nhà họ Phùng có chút quan hệ, biết tôi xảy ra chuyện, cũng chẳng có gì lạ cả.

Tôi nói không có gì đáng ngại, Hứa Đức Sưởng lại nói, hắn đến thành phố Nội Dương rồi, có một chuyện muốn nhờ tôi giúp đỡ.

Còn nữa, chuyện vợ hắn Hoàng San San bị giết, và chuyện của em gái hắn Hứa Nhiễm cũng đã có kết quả rồi, muốn kể cho tôi, hỏi có thể tới viện gặp mặt tôi được không.

Lúc tôi nghe vế trước còn hơi có chút nghi hoặc, trạng thái này của tôi sợ là chẳng làm được chuyện gì.

Có điều, chuyện của Hoàng San San đã có kết quả! Thì lại khiến tim tôi đập hơi nhanh.

Lập tức nói tôi nhắn địa chỉ cho hắn, bảo hắn tới gặp tôi!



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn pháo hoa bạo chương của <Độc giả Qimao_121557524998> . Còn một vị nữa đã thưởng, khả năng là hôm nay tôi không viết tiếp được, nhưng tôi cũng sẽ thêm vào. Cảm ơn đã thừa nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận