Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1153: BÀNG GIANG CÒN SỐNG SÓT

Thác nước này, trên thực tế chính do là chỗ dòng chảy của sông Thiên Khiếm ở bên ngoài dãy núi quá lớn, vừa hay từ đó tràn lên đổ vào trong thung lũng tách giãn.

“Tôi muốn xuống dưới xem xem khe nứt này sâu đến đâu, Lại tiên sinh, cô ở đây đợi tôi đi.” Tôi trực tiếp mở miệng nói.

Phía dưới khe nứt, nghe kiểu nói đó của Ba Thanh, thì là cái động không đáy, theo mắt thường của tôi nhìn thì cũng đúng là như vậy.

Nhưng tôi không cho rằng nó đúng là không đáy thật, khả năng cực lớn sẽ là bởi vì thứ thanh âm câu hồn mà hắn nói đó, khiến người ta không dám đi xuống đến dưới đáy.

Những dòng nước Chi long đó chảy biết bao năm nay, chắc chắn phải có một nơi đi, chứ nếu không, thì bèn quá đáng sợ rồi, cũng không phù hợp với lẽ thường của Phong thủy.

Tôi phải xuống dưới xem xem, rốt cục là chỗ kỳ dị quái đản thế nào, mà khiến dòng nước chảy không cách gì lấp đầy.

Bởi vì dùng Thủy long bù lấp Đại long mạch, đây vẫy cứ là phương pháp lựa chọn hàng đầu, ngoài ra, trừ phi tôi có sức phá núi, có thể dời núi lấp hố, chứ không bèn không có sức mạnh để xoay chuyển cục diện, chỉ có thể nhìn Long mạch vào một ngày nào đó bị đè gãy...

Tôi bảo Lại Văn ở đây đợi tôi, nguyên nhân cũng rất đơn giản, tôi vào trong xong, liền có thể đơn độc gọi Dương Thanh Sơn ra, cùng Dương Thanh Sơn bàn bạc về tình hình của chỗ này, bởi vì lúc này, tôi cũng vẫn chưa nhìn thấy chỗ nào phù hợp để an táng Lý Âm Dương.

Tư duy chỉ trong nháy mắt, lúc này, Lại Văn lại mất tự nhiên nói: “La tiên sinh... Cậu một mình xuống dưới e là không ổn, nói ra không sợ La tiên sinh giận, tôi xem thân thủ của cậu, bình thường... Thuật Phong thủy của tôi thì yếu một chút, so với cậu thì còn kém rất xa, có điều chút thân thủ này của tôi, vẫn cứ có thể có chút dụng võ, huống hồ phía dưới đó, không phải là tối một cách thông thường.”

“Quỷ quái lén lút cậu không sợ, nếu đúng thật có trăn núi, thì thực sự cần phải chú ý cảnh giác.”

Đầu mày tôi hơi nhíu, đang định nghĩ tìm từ ngữ.

Nói không được, thì chỉ có thể để Lại Văn cùng theo xuống dưới, trực tiếp cho Dương Thanh Sơn giải quyết ả.

Thế nhưng chính vào lúc này, đột nhiên trên đường núi ở phía bên kia, tiến tới mấy bóng người dìu đỡ lẫn nhau, loạng choạng đi lại.

Nhìn qua một cái tuy còn chưa rõ lắm, nhưng mặt Lại Văn lại hơi biến sắc, ả hơi nheo mắt lại, đột nhiên nhỏ giọng nói một câu: “La tiên sinh, mấy cái tên thủ hạ dưới trướng này của tôi, mạng được cái là lớn, tôi thì cảm giác bọn hắn khá rách việc, không ngờ rằng, lại còn theo tới đây rồi.”

Lúc này, mấy người đó đã lại gần không ít rồi.

Tôi đương nhiên cũng đã nhận ra, đi ở trên đầu, chẳng phải chính là Bàng Giang sao?

Sau lưng gã chỉ còn lại hai tên thủ hạ rồi, trên bộ quần áo rằn ri loang lổ vết máu, lúc này thời gian rõ ràng trôi qua đã có chút lâu, những vết máu đó đã biến thành màu nâu đen rồi.

Thần sắc Bàng Giang ủ rũ, hai gã đàn ông kia cũng đều chẳng khác là bao.

Có điều trên người bọn gã, hóa ra còn cõng theo hai cái ba lô.

“Chết mất một nửa.” Tôi lẩm bẩm lên tiếng.

Sắc mặt Lại Văn lạnh đi không ít, khẽ nói: “La tiên sinh, cho bọn hắn mở đường đi, xuống dưới xem xem có vấn đề gì.” Tôi không tiếp lời, trong tay lũ trộm mộ này đều không thiếu được mạng người, có mấy tên bọn chúng, biến số còn càng nhiều hơn, dù gì trong tay bọn chúng cũng có súng.

Lúc này, rõ ràng bọn người Bàng Giang cũng đã nhìn thấy chúng tôi rồi, bọn gã ở chỗ đường núi phía xa lập tức liền bắt đầu vẫy tay, thậm chí còn mừng rỡ gọi lớn!

Vẻ lạnh lùng trên mặt Lại Văn lập tức tan biến, ả cười tươi như hoa, giọng nói lảnh lót ánh lên vẻ mừng rỡ, gọi mấy người Bàng Giang nhanh lại đây.

Lúc này chiều tà đã buông xuống, ánh trăng lạnh lẽo, rừng núi tĩnh mịch.

Ánh trăng rót lên trên đường núi, cùng với việc mấy người Bàng Giang lại gần, tôi nhìn rõ được biểu cảm trên mặt bọn gã, trong thần sắc bọn gã đều toàn là vẻ chấn phấn và mừng rỡ!

Sắc mặt tôi không đổi, thái độ đối đãi với bọn gã vẫn cứ rất lạnh nhạt, nhưng đáy lòng tôi lại thầm than, tội phạm ngoài vòng pháp luật, mà cũng có kẻ thật lòng tin tưởng, bọn gã đúng thật là trung thành với Lại Văn, bất kể là bởi sắc đẹp cũng được, hay là thứ khác cũng xong.

Chỉ có điều việc này cũng vừa hay ứng với câu nói đó, kẻ ác khắc có kẻ ác trị, bọn chúng hại người không ít, Lại Văn thì càng là kẻ giết người không chớp mắt, sợ rằng tới giây phút chết đi đó, bọn gã mới biết được lòng trung thành của mình, hoang đường đến mức nào.

Tôi không hề đồng tình với những tên tội phạm ngoài vòng pháp luật sắp chết này, đây cũng là báo ứng cho việc bọn gã hành hung giết người!

Rất nhanh, mấy người Bàng Giang liền đã tới gần trước mặt, ba tên đều tỏ ra vô cùng kích động, Lại Văn hài lòng gật gật đầu, nói; “Làm rất tốt, có điều... Chỉ còn lại ba người các anh sao?” Nói đến đoạn sau, giọng của Lại Văn rõ ràng có đôi chút thở dài.

Bàng Giang mím mím miệng, nói: “Lại tiên sinh yên tâm, ăn bát cơm này, bọn tôi thằng nào cũng đều chuẩn bị sẵn tinh thần không về được rồi, Thuận Tử nó bị móc mất mắt, lại bị cắn cổ, lúc đó chẳng trụ được bao lâu đã chết rồi, sau khi các cô tóm con quỷ lông trắng đầu đàn đi xong, lũ khỉ khác kỳ thực cũng là đám ô hợp, vốn đã chẳng đáng gì cả, chỉ là không ngờ rằng, sau đó lại chui ra mấy con khỉ, lông nửa trắng nửa không, cũng dữ phát gớm.”

Lời này của gã, lập tức khiến mặt tôi cũng hơi hơi biến sắc.

Còn có quỷ lông trắng nữa?

Có điều trong nháy mắt tôi liền phân tích lại, lông nửa trắng nửa không, vậy thì không được coi là quỷ lông trắng thực sự.

Đồng thời tôi cũng có vài phần hiếu kỳ, bọn gã làm sao mà thoát được?

Theo lý, lúc đó mấy tên bọn gã chắc chắn đều là nỏ mạnh hết đà, không thể nào xoay chuyển được cục diện mới đúng.

Lại Văn ra hiệu cho Bàng Giang tiếp tục nói.

Bàng Giang vỗ vỗ cái ba lô leo núi sau lưng. Con ngươi cũng đã đỏ lên.

Đồng thời, hai gã đàn ông mặc quần áo rằn ri ở sau lưng gã, cơ thể cũng hơi hơi run rẩy.

Bàng Giang lúc này mới khàn giọng nói một câu: “Ngoài ra lão Du, với cả Thiết Thương, bọn hắn cõng hai túi thuốc nổ, trực tiếp chui vào giữa bầy khỉ rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận