Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 327: KHÔNG TIẾN THÌ LÙI, DỄ PHÓNG KHÓ THU

“Không tiến thì lùi, dễ phóng khó thu.” Bút tích tuy nghiêng ngả, nhưng lại toát ra vẻ thanh thoát.

Tôi vô thức ngoảnh đầu, nhìn bốn xung quanh một cái.

Tuy là tôi hiểu rõ, lúc này trời đã sáng rồi, trong phòng không thể nào còn có người nữa, nhưng vẫn không nhịn được.

Cuối cùng nhặt tờ giấy lên, cẩn thận gấp lại, rồi lại mở Trạch kinh ra, kẹp nó vào giữa một mặt giấy ở phần trước chỗ mà tôi đã đọc thuộc, tiếp đó tôi mới mặc quần áo vào.

Tờ giấy này, tôi biết là do mẹ tôi để lại.

Tám chữ đơn giản, càng rõ hàm nghĩa trong đó, mẹ đang nhắc nhở giục giã tôi.

Trong bụng trống trơn, tôi cất sách tử tế xong, bèn rời khỏi phòng.

Trong hậu viện, quả nhiên mấy người Lưu Văn Tam đã đang ngồi ăn sáng rồi.

Sau khi tôi đi qua, Hà Thái Nhi vội vàng giúp tôi múc cháo.

Cháo nóng vào bụng, cả người như được sống lại.

Tôi lúc này mới phản ứng lại, Trần mù không có đây, sáng ngủ dậy cũng không nhìn thấy ngao sói.

“Chú Văn Tam, chú Trần đâu?” Tôi hỏi một câu.

Lưu Văn Tam nhấp một ngụm rượu nhỏ, nói: “Lão ấy đêm qua đã về bên nhà rồi, thế cũng tốt, giờ lão về rồi, chú với dì Thái mày cũng không cần canh chừng nữa.” Tôi gật gật đầu, lại húp hết nửa bát cháo.

Lưu Văn Tam liền nói, lão lúc trước cũng chẳng kịp để ý hỏi tôi, có hỏi han được manh mối gì từ Mã Bảo Nghĩa không, bây giờ lại có dự định gì?

Tôi trả lời đúng sự thật, rằng chẳng thăm dò được chút manh mối nào, lúc đó biến cố quá nhiều, rất khó có quan hệ tốt đẹp gì với Mã Bảo Nghĩa.

Lão nhắc một câu như thế, lòng tôi cũng trầm xuống vài phần.

Hít sâu một hơi, tôi tiếp tục nói: “Chú Văn Tam, mục đích của vị Kham dư đại sư đó, là muốn cầu cửa sinh.”

“Trên đường từ Lương Châu về cháu đã nghĩ rõ ràng rồi, tuy là không có tin tức gì của ông ta, nhưng nếu ông ta có thể nhắm vào cháu, cũng cho cháu cái sa bàn phong thủy đó, ít nhất trước khi cháu đạt được mục đích của ông ta, tìm ra cửa sinh, ông ta chắc là sẽ không làm gì với bà nội cháu cùng với xác chết của bố và ông nội cháu.”

“Cháu sẽ cố nhanh chóng phá giải bố cục này, ông ta nhất định sẽ tới tìm cháu, tới lúc đó cháu sẽ bảo ông ta thả người trước.”

Nói xong, Lưu Văn Tam liền thở dài một tiếng: “Như thế này thì quá bị động rồi, vốn tưởng còn có Trương Nhĩ giúp đỡ, ai ngờ được lão cũng là kẻ bụng dạ sâu sắc khó dò.”

“Được rồi, ông không bớt nói mấy câu được à.” Hà Thái Nhi chọc vào vai Lưu Văn Tam một cái.

Lưu Văn Tam một hơi tu hết rượu, rồi mới nhỏ giọng nói: “Tôi thế này là đang dạy Thập Lục đấy chứ, toàn để một mình Thập Lục nghĩ, nó mới được mấy tuổi?” Tôi cười cười, cũng nói không sao với Hà Thái Nhi.

Thở hắt ra một hơi dài, tôi lại tiếp tục nói: “Chú Văn Tam, chú dì có định về không?”

“Về đâu?”

“Về thôn Liễu Hà.”

Thần sắc Lưu Văn Tam rõ ràng có chút ngạc nhiên.

Tôi mới bảo thật với lão, thời gian này ở nhà họ Phùng đã rất lâu rồi.

Trước đây tôi định mua một căn nhà ở trong thành phố, để bà nội tôi hưởng niềm vui tuổi già, rồi kiếm cô vợ, không chừng có thể yên ổn sống nốt nửa đời còn lại. Nhưng bây giờ tất cả những việc này, rõ ràng là không thể được.

Ở trong nhà họ Phùng, món nợ ân tình của tôi với nhà họ Phùng sẽ ngày càng nhiều lên, con người Phùng Chí Vinh đúng là không tồi, tôi cũng sẵn lòng giúp ông ta. Nhưng tôi cũng không thể nào ở trong nhà họ Phùng cả đời được.

Huống hồ chuyện ở sông Dương đã xong xuôi rồi, trước mắt nhà họ Phùng cũng chẳng có phiền phức gì, về thôn Liễu Hà có thể yên tĩnh một chút.

Những lời này của tôi cũng chẳng khách sáo gì với Lưu Văn Tam.

Thôn Tiểu Liểu bây giờ tôi có về cũng chưa chắc đã được yên ổn, lão góa chưa tóm được, thằng điên nhà họ Vương cũng chẳng biết tình hình thế nào.

Bây giờ tôi cần nhất là sự yên tĩnh, để phá giải sa bàn phong thủy này. Đồng thời còn phải nghiên cứu tử tế mấy quyển sách trên người, phải có sự chuẩn bị chu toàn, để đi đối mặt với vị Kham dư đại sư kia. Qua thôn Liễu Hà mới là lựa chọn tốt nhất.

Hà Thái Nhi gật gật đầu, biểu thị lời tôi nói rất có lý.

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, nói được, vậy cứ quyết định như thế đi, lão bảo tôi đi nói với Phùng Chí Vinh.

Cũng vào lúc này, Phùng Khuất vừa vặn bước vào trong sân.

Hắn mặt mũi tươi cười đến bên bàn, nói: “Tôi đoán La tiên sinh cậu ở đây, gia chủ bảo tôi đến tìm cậu, nói trưa hôm nay có sắp xếp một bữa cơm khách, đều là các nhân vật cỡ lớn của thành phố Nội Dương, mấy người đó cũng muốn gặp gỡ cậu, kết giao quan hệ.”

Tôi hít sâu một hơi, quả nhiên, tôi đại khái đoán được Phùng Chí Vinh sẽ vận động quan hệ, dù gì chuyện ở sông Dương ảnh hưởng cũng không nhỏ, việc này đích thực có thể giúp nhà họ phùng bước lên tầng cao hơn.

Đối với tôi mà nói, quen biết nhiều nhân vật cấp cao, cũng là một cơ hội rất tốt.

Chỉ là thiên thời địa lợi có cả, nhưng lại thiếu mất nhân hòa.

Tôi cũng không lề mề, trực tiếp bảo luôn với Phùng Khuất, tôi không đi được, còn phải nhờ hắn đưa tôi qua gặp Phùng Chí Vinh.

Phùng Khuất tỏ vẻ không hiểu, có điều cũng không hỏi gì thêm.

Phùng Chí Vinh lúc này không ở trong nhà họ Phùng, Phùng Khuất gọi điện nói chuyện của tôi, ông ta mới nói sẽ lập tức quay về.

Tôi đi qua tiền viện, cũng chỉ tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ, bèn đã thấy Phùng Chí Vinh.

Sau khi nói dự định rời đi của tôi xong, Phùng Chí Vinh liền liên tục khuyên tôi, nói tôi hoàn toàn có thể coi nhà họ Phùng như nhà tôi, nếu như tôi không muốn gặp những người kia, ông ta hủy bỏ bữa tiệc luôn là được.

Tôi giải thích nguyên nhân với ông ta, đại khái bèn là đợi tôi đón được bà nội về xong, thì lại đến nhà họ Phùng thường trú cũng chưa chắc không được.

Chứ không phải để ý chuyện ông ta sắp xếp tiệc mời khách.

Bản thân trước khi ông ta sắp xếp, tôi đã có dự định này rồi.

Qua thôn Liễu Hà, mới có thể khiến tôi càng tĩnh tâm lại nghiên cứu cái sa bàn phong thủy kia.

Nếu như nhà họ Phùng có nguy hiểm gì, tôi vẫn sẽ ra tay giúp đỡ như cũ, bảo vệ nhà họ Phùng.

Phùng Chí Vinh bèn không tiếp tục gượng ép nữa, mà sắp xếp cho Phùng Khuất và Phùng Bảo theo cùng, bên người tôi cũng có người để sai khiến.

Việc này tôi cũng chẳng từ chối, hơn nữa tôi cũng dặn Phùng Chí Vinh sắp xếp thêm một người đi tìm Trần mù một chút, bảo với lão chúng tôi đã về thôn Liễu Hà rồi.

Phùng Chí Vinh liền lập tức sắp xếp người đi luôn.

Tôi và Lưu Văn Tam, Hà Thái Nhi đều chẳng có mấy đồ đạc.

Phiền phức duy nhất bèn là cái sa bàn phong thủy kia.

Vật lộn phải mất nguyên nửa ngày, mới đưa được cái sa bàn phong thủy ra khỏi khu nhà họ Phùng.

Lúc về đến thôn Liễu Hà, đã là bốn năm giờ chiều rồi.

Vừa về đến đầu thôn, liền có người nhìn thấy tôi và Lưu Văn Tam.

Bên xe liền có không ít dân thôn chạy ra hóng chuyện.

Đặc biệt là lúc khiêng sa bàn phong thủy vào trong sân, có không ít dân thôn đến giúp, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sau khi xong việc, Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi lại tiễn dân thôn đi về.

Tôi thì chẳng quản việc gì cả, chỉ ở trong phòng chú tâm nghiên cứu Trạch kinh và Táng ảnh chi pháp.

Sa bàn phong thủy lúc trước tôi đã phân tích kỹ một lần rồi.

Hai mươi bốn hướng núi được thâu tóm trong một sa bàn, còn có Cửu tinh phân bố, núi khách núi chủ không phân biệt rõ đâu là chủ đâu là khách.

Đặc biệt là những người gốm ở trên sa bàn phong thủy, khiến tôi suy đoán vị Kham dư đại sư kia tìm cửa sinh huyệt nguồn có hai khả năng.

Một là muốn tìm một xác chết dùng bố cục phong thủy này mà vũ hóa.

Khả năng còn lại là táng vào trong huyệt nguồn này tự mình vũ hóa!

Tôi bèn nghĩ đến Kế Nương, cũng là lợi dụng bố cục đại phong thủy làm sự chuẩn bị cho việc vũ hóa, dừng xác trăm năm, giờ lành hạ táng.

Trong Trạch kinh, đích thực không có bất cứ thứ gì lên quan đến bố cục phong thủy liên hoàn giống như sa bàn phong thủy này.

Chỉ có giải thích liên quan đến mỗi ngọn núi, cùng với phân tích của Cửu tinh.

Có điều sau khi đọc sâu Táng ảnh chi pháp xong, lại khiến tôi nhìn ra thêm chút manh mối.

Núi tuyết bên trên núi Kế Nương, được gọi là núi Vô Thổ, tổng cộng có tám ngọn núi, ngầm hợp với phương vị của bát quái.

Nếu như không phải dựa vào phương pháp tìm người của địa lý bát quái, tôi cũng chẳng tìm ra được Chủ phong thật sự của núi Kế Nương, càng không tìm thấy mộ Kế Nương được.

Đổi một cách nhìn khác, chẳng phải là còn một cách nói.

Tám ngọn núi, không phân biệt rõ khách chủ sao?

Nghĩ đến đây xong, tôi bèn đi ra khỏi phòng.

Ánh trăng thăm thẳm, chiếu rọi lên trên sa bàn phong thủy.

Tôi nheo mắt, nhìn quét qua từng quả núi, Cửu tinh phân bố, bèn là đánh ký hiệu trên những hướng núi này.

Nhìn hồi lâu xong, tôi lại ngửa đầu nhìn trời.

Trăng tỏ bèn là sao mờ, kỳ thực tôi định tìm tướng sao của Bắc đẩu thất tinh.

Chỉ có điều bầu trời đêm chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể bỏ qua.

Lấy Định la bàn ra.

Tôi lại xác định lần nữa, thế núi của sa bàn phong thủy này không có vấn đề gì lớn.

Như thế này, nếu như ký hiệu của Cửu tinh trên đầu là chuẩn xác.

Thì tôi khả năng đã tìm ra phương pháp phá giải rồi!

Phương pháp phá giải này cũng là bởi vì có sự chỉ điểm từ Táng ảnh chi pháp, và cả định lý bát quái.

Nếu đã không thể trực tiếp tìm ra cơ hội phá giải từ sa bàn phong thủy này, thì bèn suy luận khả năng tồn tại của nó.

Lấy cát hung của Cửu tinh, đem khoanh vùng các hướng núi tương ứng, rồi lại lấy hai mươi bốn hướng núi để xem cát hung của hướng núi.

Nếu như hai bên trùng nhau thì là đại cát, vậy thì chắc chắn chính là cửa sinh của huyệt nguồn sinh khí!

Cho dù là chỗ đại cát này không chỉ có một, thì cũng có thể dựa vào long khí núi để phân biệt bên nào quan trọng hơn.

Cửa sinh chỉ có một cái, nhất định là nơi mà long khí cô đọng nhất!

Nghĩ đến đây, tim tôi liền đập thình thịch lên. Giây tiếp theo, tôi lại nén sự căng thẳng của mình xuống.

Chuyện này tôi không được để lộ ra. Nếu như tùy tiện biểu hiện ra ngoài, để cho vị Kham dư đại sư kia biết được, thì sợ là sẽ tới tìm tôi ngay bây giờ.

Tôi kể cả có đi cùng với y, chẳng phải cũng chỉ là một đứa nửa mùa thôi sao? Cái gì cũng vô cùng bị động, làm sao có khả năng đặt điều kiện gì?

Kể cả có dẫn theo cả Lưu Văn Tam và Trần mù, thì cũng chẳng có mấy tác dụng.

Thậm chí khả năng sẽ liên lụy khiến bọn họ gặp chuyện.

Vị Kham dư đại sư kia không hiểu sa bàn phong thủy này, hoặc giả tôi nghiên cứu thông suốt nó rồi, thì sẽ có khả năng đổi khách thành chủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận