Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 935: CÓ LIÊN QUAN ĐẾN THÔN KÍNH KHẨU

Tôi giãy giụa muốn nhìn rõ người bên cạnh là ai, nhưng lại đã chẳng còn sức lực nữa, cả người đều mê mê mệt mệt, liên tục quanh quẩn giữa tỉnh táo và mê man, nhưng kiểu gì cũng đều không mở mắt ra được.

Tôi còn cảm thấy rất buồn nôn, cái thứ mùi xác thối đó cũng liên tục lởn vởn quanh mũi tôi.

Bên tai loáng thoáng còn có thể nghe thấy âm thanh.

Lúc thì hình như là Dương Thanh Sơn nói thời gian sắp đến rồi, lại nói yên tâm, không sao.

Lúc lại thành Phùng Quân bất an gọi tên tôi, bảo tôi tỉnh lại.

Tôi cũng chẳng biết rốt cục đã qua bao lâu, mùi xác thối mà mũi ngửi thấy đột nhiên biến mất không còn nữa, thay vào đó là một thứ mùi thơm dịu mát, lại qua một hồi, thì là mùi thuốc lá xộc vào mũi, tôi rùng mình một phát liền tỉnh lại.

Vụt mở hai mắt ra, tôi phát hiện bản thân hóa ra đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.

Cạnh giường đang ngồi Trần mù, thân người lão còng còng, trên miệng ngậm một điếu thuốc lá cuộn, đang bập bập hút.

Gậy khóc tang dựa nghiêng bên cạnh chân lão.

“La tiên sinh tỉnh rồi!” Tiếng nói vui mừng từ phía bên phải truyền tới.

Đang ngồi phía bên phải giường, chính là Phùng Quân, trên mặt hắn vui mừng không thôi.

Trần mù ngẩng ngẩng đầu, con ngươi màu xám trắng quét qua mặt tôi.

Tôi lúc này ý thức đã triệt để tỉnh táo lại, trong phòng ngoài ba chúng tôi ra, cũng chẳng còn người khác nữa.

Hơn nữa tôi chú ý đến, trên tủ đầu giường đặt hai cái bát, trong một cái bát là gạo màu trắng, gạo trong cái bát còn lại, đã biến thành màu đen xì rồi.

“Chú Trần...” Tôi thở phào một hơi lớn, lên tiếng chào hỏi với Trần mù.

“Hung ốc sát, không dễ đối phó nhỉ.” Trần mù ngừng ho, hai tay lão kẹp điếu thuốc bỏ xuống, con ngươi màu xám trắng chằm chằm nhìn tôi.

“Đúng không mấy dễ đối phó.” Tôi miễn cưỡng cười cười, nói.

“Cháu trúng độc rồi à chú Trần?” Tôi cũng không chần chừ, trực tiếp liền lên tiếng hỏi luôn.

“Là độc, cũng không chỉ là độc, mày ép bà ta đến mức độ nào, mà lại dùng chiêu này với mày? Kể xem, đều đã phát sinh những gì.”

Trên mặt Trần mù có thêm đôi chút vẻ dò hỏi.

Trước thời điểm này Trần mù liên tục ít nói kiệm lời, lúc này lão hỏi thêm đôi câu, ngược lại cũng khiến tôi thở phào một hơi.

Tôi nhanh chóng đem tất cả mọi chuyện phát sinh trong hậu viện, không sót tí nào, kể hết với Trần mù.

Sau khi tôi nói hết xong, mắt Trần mù hơi nheo lại, lẩm bẩm nói: “Tiếp sau Mệnh sát, Ngũ quỷ thỉnh hồn... Bà ta quả nhiên quá chiều con, “Hung” của Hung ốc sát, nếu toàn bộ đều dùng trên người bà ta hoặc Lữ Xảo Nhi, thì mày đều phải bỏ mất nửa cái mạng, nhưng bà ta lại đem cái “Hung” đó toàn bộ đều cho thằng con trai vô tích sự đó của bà ta. Rơi vào kết cục này, cũng là bà ta tự làm tự chịu.”

Trần mù lắc lắc đầu, lão ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Luồng khí xác chết đó, là hơi thở cuối cùng của Quỷ bà, bà ta không chỉ là Mệnh sát, mà còn là xác sống, bà ta đem hơi thở cuối cùng này phun vào mày, không chỉ khiến mày trúng độc, mà còn khiến mày bị mê hồn.”

“Đây là độc, cũng là biến tướng của vong, mày dự liệu rất tốt, vẽ cho bản thân hai đạo phù, chứ nếu không khả năng chúng nó đều không đốt nổi khu nhà đó.”

“Chú đã dùng gạo nếp bứt độc cho mày, không sao nữa rồi.” Nói xong, Trần mù lại bắt đầu lẹc khẹc ho, lão đứng dậy chống lấy gậy khóc tang, đi ra phía ngoài phòng bệnh.

Trong đầu tôi ngẫm nghĩ rất lâu, mới tiêu hóa được những lời này của Trần mù.

Ngoài sợ hãi thót tim, tôi còn nghĩ đến cánh tay cuối cùng dìu lấy vai tôi đó.

Dương Thanh Sơn?

“La tiên sinh, cậu đã hôn mê cả một ngày rồi, việc cậu dặn, tôi đã sắp xếp xong tất cả rồi. Sài Dục toàn bộ đều làm theo, hậu viện đã bị đốt sạch sẽ rồi.” Phùng Quân ở cạnh giường cung cung kính kinh báo cáo với tôi.

“Ừ.” Tôi gật gật đầu, có điều cũng hơi có chút kinh hãi, tôi thế mà đã hôn mê nguyên một ngày rồi?

Thò tay sờ sờ quần áo, sách ở trên người, chưa bị động tới, trái tim như bị treo lên đó của tôi yên tâm lại.

Lật người xuống giường, tôi hơi hoạt động giãn gân cốt một chút, phát hiện bản thân đã hoàn toàn hồi phục rồi.

“La tiên sinh, cậu không nghỉ ngơi, còn định đi đâu?” Trong giọng điệu của Phùng Quân hơi có chút lo âu.

“Không nghỉ được, tôi còn phải qua một nơi xem xem, đi!” Tôi trầm giọng mở miệng.

Nhưng giây phút tôi dứt lời, cửa phòng bệnh liền bị gõ nhẹ.

“Ai?!” Người mở miệng là Phùng Quân.

“Tôi là Trâu Vi Dân, nghe nói La tiên sinh đang ở phòng bệnh này?” Giọng nói hơi có chút quen thuộc truyền vào trong phòng bệnh.

Tôi ngẩn ra một phát, có điều trong nháy mắt liền phản ứng lại, chắc là Trâu Vi Dân đã điều tra xong chuyện của lão Phúc rồi, vậy nên mới tới viện?

Phùng Quân dò hỏi nhìn sang tôi.

“Mời vào.” Tôi trầm giọng mở miệng.

Cửa phòng bệnh bị đẩy mở, Trâu Vi Dân xuất hiện ở cửa, anh ta ngạc nhiên nhìn tôi, nghi hoặc nói: “La tiên sinh, cậu tỉnh rồi? Y tá bên ngoài nói cậu hôn mê rất lâu rồi, tôi tưởng là...”

“Không đáng ngại.” Tôi lắc lắc đầu, ra hiệu rằng mình không sao.

Trâu Vi Dân gật gật đầu, tiếp tục nói: “Lão Phúc đã khai báo rồi, chỗ canh đó đã cho bộ phận chuyên nghành xét nghiệm qua, chúng tôi tới chuyến này, là để nói rõ một chút tình hình với Hà Thái Nhi, cũng ghi chép một số bút lục, nghe nói La tiên sinh cậu đang ở đây, nên muốn tiện thể để cậu cùng nghe một chút đầu đuôi sự việc. Sau đó còn phải phiền La tiên sinh cậu một chuyện...”

Tôi nhíu mày nói: “Chuyện gì? Tôi dạo gần đây không có thời...”

“Chuyện này, có liên quan đến thôn Kính Khẩu. Tôi tìm nhà họ Phùng nói qua ý tứ, biết được một chút chuyện mà dạo gần đây cậu đang bận bịu, có liên quan đến một Phong thủy tiên sinh của thôn Kính Khẩu??” Trâu Vi Dân hạ giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận