Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 422: CHỈ NHÌN MỘT GIAN NHÀ, TÊN GỌI PHÒNG CÔ ĐƠN

Từ lúc tôi vội vã nhảy xuống nước, đến bây giờ khi tôi từ dưới nước ngẩng đầu nhìn sang phía gian nhà lớn, thời gian cũng chỉ khoảng một phút mà thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, một cỗ quan tài to đùng, tuyệt đối không thể nào tự nhiên biến mất được! Kể cả là có thứ gì đó di chuyển nó đi, thì cũng không thể chẳng gây ra động tĩnh gì được.

Huông hồ ở trong khe núi Phị Phát Quỷ này, long khí và sinh khí đều chưa từng biến đổi, quan tài lẽ ra không chuyển động mới đúng!

Tư duy trong đầu óc giống như một đám tơ vò, tôi cũng không dám ngừng nghỉ, cố hết sức bơi về phía trước.

Nước trong đầm này không lạnh buốt, mà ngược lại còn có một luồng hơi ấm.

Nước ở đây là do nước sông ngầm hội tụ mà thành, trước ngày hôm nay, chắc chắn là vô cùng lạnh buốt, nhưng hôm nay sông ngầm đem theo long khí của toàn bộ bố cục phong thủy tới, nên mới trở nên ấm nóng như thế này.

Giống như ở trên núi Kế Nương lúc đó, trước khi Kế Nương vũ hóa, long khí tám ngọn núi hội tụ, dẫn đến việc trên cả ngọn núi băng đều có gió ấm.

Tôi bơi lên trước được khoảng tầm non nửa cự ly, thì đột nhiên lực cản ở dưới nước trở nên nặng nề, tứ chi dùng sức gạt nước, mà cũng chỉ tiến lên một cách khó khăn.

Trên lưng vô duyên vô cớ toát mồ hôi lạnh, toàn thân cũng nổi đầy da gà.

Tim tôi đập đánh thịch một cái, vô thức ngoảnh đầu lại nhìn một phát.

Lập tức da đầu tôi tê rần từng đợt.

Xác thanh thi trên bờ bị Âm tiên sinh và Dương Hạ Nguyên chặn lại, ba người bọn họ quần thảo chiến đấu tưng bừng khói lửa.

Lưu Văn Tam và Trần mù, cùng với Thẩm Kế cũng đang phân biệt đối phó với mấy con huyết sát kia.

Nhưng những cái xác khô khác ở trên bờ, thì từng cái từng cái một bị cuốn xuống dưới đầm nước.

Bọn chúng trên nổi trên mặt nước đầm, theo sóng nước đang trôi về phía tôi.

Ánh trăng lạnh lẽo ảm đạm, chiếu rọi lên trên những khuôn mặt đã sớm khô đét hóp lại của những xác khô này, ngũ quan của mỗi một cái xác đều kinh khủng như la sát dưới địa ngục vậy!

Từ đáy lòng tôi đột nhiên dâng lên một thứ trực giác, bọn chúng muốn lấy một thứ gì đó trên người tôi...

Cái biểu cảm gần như ghê rợn ấy, dường như là đói khát, cấp thiết.

Trong chớp mắt tôi liền hiểu ra.

Đám xác khô này đều là những kẻ chết dưới tay Xác âm luyến dương những năm nay!

Dương Hạ Nguyên dùng bọn chúng làm vật tế, khởi động Âm long, khiến không ít người chết.

Trong đó có thể hóa thành xác thanh thi chỉ có một mình con trai cả của y, cùng với mấy người Tần Thái vừa bị sông ngầm cuốn xuống hóa thành xác sống huyết sát, nếu như chúng tôi không tới, cũng chưa biết được mấy người Tần Thái còn gặp phải chuyện gì ở đây nữa, nói không chừng cuối cùng đều sẽ giống như những người khác biến thành xác khô thông thường!

Lúc những người này chết, dương khí bị hút sạch, thứ bọn chúng muốn bây giờ là dương khí của tôi!

Tôi vụt vứt bỏ tất cả những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, sống chết bơi về phía gian nhà lớn ở giữa đầm!

Chắc chắn là không có cách nào quay ngược lại bờ nữa, có đám xác khô đó chắn đường, tôi chắc chắn không về được, quan tài trong gian nhà lớn tuy không thấy đâu nữa, nhưng trong chuyện này nhất định có điểm kỳ quặc, tôi bắt buộc phải bơi đến gian nhà ở trung tâm đầm nước, làm rõ nguyên nhân, rồi tìm ra quan tài!

Cảm giác ở trong nước ngày càng nặng nề.

Tôi cũng đã bơi được bốn phần năm khoảng cách, mắt nhìn giây tiếp theo là có thể trèo lên trên mặt sàn của gian nhà lớn.

Kết quả bả vai đột nhiên bị một cánh tay túm chặt lấy!

Bất thình lình, bên tai đột nhiên có một giọng nói tuồn vào.

“Mày nhìn tao bị đẩy xuống dưới, chúng mày cùng một hội! Trả mạng lại cho tao!”

Giọng nói này chói tai, oán hận, ác độc, từ sau khi tiếng đầu tiên vang lên xong, liên cứ nổ ầm trong đầu óc tôi! Tai tôi đều ù hết cả lên!

Không dám ngừng nghỉ, tôi vụt đưa tay ra định đẩy bỏ bàn tay trên vai, rồi quay đầu lại nhìn.

Thứ túm lấy bả vai tôi, là một bàn tay trắng nhợt tái xanh!

Phía sau lưng tôi là một cái xác khô, hắn ngửa mặt trôi nổi trong làn nước, hai mắt trợn tròn, con ngươi lồi ra, cả khuôn mặt đều chỉ còn da bọc xương!

Đây chẳng phải chính là Triệu Tỵ sao?!

Hắn nhìn như bất động không nhúc nhích, chết không nhắm mắt nhìn bầu trời đêm, nhưng cái tay đang túm chặt lấy tôi kia, lại kiểu gì cũng không chịu buông!

Hắn không hề há miệng, cái âm thanh tự nhiên xuất hiện nổ ầm trong ý thức tôi ấy, giống như chỉ là ảo giác, bây giờ đã biến mất rồi...

Đám xác khô ở phía sau kia cũng đang dần dần lại gần, tôi căn bản không dám lãng phí thời gian, đám xác khô đó vây lại, thì tôi thành bị bọn chúng bao quanh luôn.

Rút gậy khóc tang ra, tôi đập thật mạnh một chiêu Đương đầu nhất bổng về phía đầu Triệu Tỵ.

Rầm, cái đầu hắn lõm xuống càng nhiều hơn, nhưng tay vẫn không buông ra.

Sau khi khói trắng xèo xèo bốc lên xong, vết thương trên đầu đã thành đen xì một mảng, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại.

Tôi lại đập một phát nữa, vẫn là kết quả đó, không có tý chút thay đổi nào.

Tôi bắt đầu chuyển qua đập tay của Triệu Tỵ, nhưng ngón tay đó giống như đã cắm vào trong da thịt tôi vậy, kiểu gì cũng không chịu buông ra.

Trong lòng tôi cũng sốt ruột, mắt nhìn đám xác khô kia ngày càng tới gần, tôi lập tức mò con dao găm đỡ âm linh ra, chém một phát thật mạnh lên trên cánh tay Triệu Tỵ.

Con dao găm giống như chém vào trong gỗ, phát ra từng tràng tiếng ma sát khó nghe, bàn tay của Triệu Tỵ bị đứt lìa từ chỗ cổ tay.

Giây phút thoát ra, tôi lập tức bơi thục mạng về phía trước.

Giây tiếp theo, tôi liền chạm vào phần rìa của gian nhà lớn kia, vội vàng trèo lên trên, tim tôi cũng đã sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài rồi.

Xác chết của Triệu Tỵ rầm một phát đâm vào chỗ bên rìa bên này, đám xác chết phía sau cũng theo làn nước mà đập vào theo.

Huyệt thái dương của tôi không ngừng co giật.

Chằm chằm nhìn đám xác khô này, sóng nước tuy đẩy bọn chúng liên tục đập tới, nhưng bọn chúng lại không lên trên gian nhà lớn này được.

Giống như trong vô tận có trở ngại gì đó vậy, sau khi đâm nhiều lần xong, những xác khô này bắt đầu từ từ lùi sau, mãi cho đến khi giữ khoảng cách tầm một mét với gian nhà lớn này xong, mới bắt đầu tản ra thành hình vòng tròn, bao vây gian nhà này lại.

Tôi cuối cùng cũng thở phào được nửa hơi, bọn chúng không lên trên được là được.

Cạch một tiếng khẽ vang lên, có thứ gì đó rơi xuống nền đất.

Tôi cúi đầu nhìn một cái, đây chẳng phải là bàn tay đứt của Triệu Tỵ sao?

Đứt cũng đã đứt rồi, mà còn túm lấy tôi lâu như thế....

Tôi đạp một phát trúng bàn tay đứt, nó vèo một phát rơi xuống dưới nước.

Nén mọi suy nghĩ trong lòng xuống, tôi bắt đầu quan sát kết cấu của cả gian nhà.

Trên mái nhà, lợp từng viên ngói chất ngọc, sáng bóng và thấu sáng, giống như đang hút lấy ánh trăng và ánh sao trên bầu trời đêm vậy, trong gian nhà rắc đầy ánh trăng.

Gian nhà có tổng cộng tám cây cột trụ, thành hình bát giác, mặt đất lát một lớp đá nền màu xanh đen, còn toát ra hơi lạnh buốt xương.

Tám bên có tám cửa, cánh cửa đối mặt với chúng tôi để mở, vậy nên ban nãy mới có thể nhìn thấy quan tài.

Thế bây giờ, quan tài đi đâu rồi?

Đột nhiên tôi lại phát hiện ra một chi tiết, lẩm bẩm nói: “Chỉ nhìn một gian nhà, tên gọi Phòng cô đơn... Nhà hình bát quái, Phòng cô đơn? Táng ở đây nhất định là phong thủy sư đại tài, đã có thể lợi dụng bố cục phong thủy ở đây để bảo vệ quan tài và xác chết, làm sao lại để bản thân ở trong Phòng cô đơn được?”

Cũng vào lúc này, bên bờ đột nhiên vọng lại tiếng thét của Dương Hạ nguyên: “La Thập Lục! Cạy quan tài ra! Lôi xác chết ra ngoài, long khí và sinh khí ở đây đều sẽ bị nó hút qua! Mấy cái thứ này sẽ không khó nhằn thế nữa!”

Ngay tiếp đấy, Âm tiên sinh cũng kêu lên một tiếng, ý tứ cũng gần giống như Dương Hạ Nguyên, bảo tôi mở quan phá sinh khí của nơi này.

Tư duy của tôi bị bọn họ làm đứt đoạn.

Nhưng trong đầu lại ù lên một phát.

Bọn họ vẫn còn có thể nhìn thấy ở trong gian nhà lớn này có quan tài?

Vậy thì tại sao, tôi lại không nhìn thấy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận