Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 948: BỨT HỒN

“Tôi có thể qua xem, có điều tôi chưa chắc đã có cách, đưa chú Trần qua, nếu chú ấy có cách, thì vẫn còn cứu được, nếu như chú ấy cũng không có cách gì, thì hy vọng liền mong manh rồi.” Tôi thành thực bảo với Trâu Vi Dân.

Sắc mặt Trâu Vi Dân rõ ràng cứng đơ lại một phát.

Sự cảnh giác trong lòng tôi cũng càng nhiều hơn, ít nhất bây giờ có thể xác định được, Trương Nhĩ đang ở thành phố Nội Dương, hơn nữa lão cũng không phải chẳng làm gì cả, mà đã đang làm một số chuyện gì đó rồi.

Tôi vừa ra hiệu cho Trâu Vi Dân cùng đi ra ngoài, vừa hỏi anh ta về tình hình nhân khẩu mất tích, có những manh mối gì?

Câu trả lời tôi có được không có ý nghĩa gì lớn, bởi vì người mất tích là một người dân thôn bình thường, nếu không phải là chuyện của thôn Kính Khẩu, lại cộng thêm cảnh sát chìm ở thôn Kính Khẩu xảy ra vấn đề, bọn họ cũng không lập tức tìm tới tôi.

Lúc này lão Phúc đã bị tạm giam, cơ thể và an toàn của Hà Thái Nhi tạm thời không có gì đáng ngại, tôi bèn về lại phòng bệnh của Hà Thái Nhi trước, gọi Trần mù ra ngoài, đơn giản nói rõ tình hình với lão xong, Trần mù liền đồng ý với tôi cùng mấy người Trâu Vi Dân qua xem xét tình hình.

Trước khi đi, tôi bảo Phùng Quân ở lại chăm sóc cho Hà Thái Nhi.

Đợi lúc chúng tôi tới bệnh viện mà ba cảnh sát chìm kia đang ở, gặp được người xong, tôi mới âm thầm cảm thấy kinh hãi.

Trong phòng bệnh, ba người này phân biệt nằm trên giường bệnh, bọn họ cũng không ngủ, cứ thể mở mắt nhìn trần nhà, đến một chút thần trí và phản ứng cũng chẳng có, trên cơ bản đến mắt cũng chẳng chớp gì cả.

Sau khi tôi miêu tả tường tận tình trạng của ba người này cho Trần mù xong, lão mò từ trong túi ra mấy nén hương, bảo tôi châm lên đốt hết, đem tàn hương phủ lên trên đỉnh đầu của mấy người này.

Tôi làm theo, đợi lúc tàn hương phủ lên trên đầu của bọn họ xong, hóa ra lại có mấy vị trí biến thành màu đỏ thẫm, hơn nữa còn rất ướt át.

Tôi đem tình hình thực tế nhìn thấy bảo với Trần mù, lúc này trong lòng tôi cũng đã có phán đoán.

Bởi vì đỉnh đầu của ba người này, đều xuất hiện năm dấu ấn màu đỏ thẫm ướt át, giống như từng bị năm đầu ngón tay ấn vào vậy...

“Còn cứu được không?” Tôi mất tự nhiên hỏi Trần mù.

Trần mù trầm tư một hồi, rồi nói: “Theo lý mà nói, bọn họ lẽ ra sẽ bị giết mới đúng, thả quay về, là bởi vì lão không muốn động đến mạng của dương sai, nhưng lão dùng thuật bứt hồn, thì đã coi là giết người rồi, bọn họ đều đã là cái xác không hồn.”

Lắc lắc đầu, Trần mù tiếp tục nói: “Xác xuất cứu được rất thấp, không biết Trương Nhĩ đang ở đâu, không biết lão đem sinh hồn bứt ra làm gì rồi. Có điều những sinh hồn đó chắc còn chưa bị hủy bỏ, bởi vì nếu như bị hủy, thì ba người này đến cái xác không hồn cũng chẳng làm được.”

Giải thích xong, Trần mù khép mí mắt lại, hạ giọng nói: “Quả nhiên, Dương Hưng chắc đã đem nhưng đường lối kia của Thần bà đều giao cho Trương Nhĩ rồi, chỉ có điều chú không biết Trương Nhĩ làm thế này có tác dụng gì, nếu lão muốn diệt khẩu, thì phương thức có rất nhiều, rút sinh hồn quá độc địa, hồi đó chuyện mà lão già trộm thọ kia bảo lão già nhà họ Thích làm ở trong thôn chúng mày, chính là chuyện tương tự, đem những sinh hồn đó tập hợp lên trên áo máu.”

Mặt tôi cũng đột ngột biến sắc.

“Áo máu!” “Áo máu của lão, bị phá mất một miếng ở trong phủ đệ của Viên Hóa Thiệu!” Nói đến đây, lòng tôi không khỏi lạnh ngắt một phát.

Lẽ nào, Trương Nhĩ bứt hồn, là định sửa chữa khôi phục chiếc áo máu đó?

Nếu đúng như vậy thật, thì lão phải hại mất bao nhiêu người?

“Đến bảy tám phần, là khả năng này rồi.” Giọng điệu của Trần mù lạnh đi không ít.

“Địch trong tối, Thập Lục mày phải cẩn thận.” Lão lại dặn dò tôi thêm một câu.

Tôi đang tập trung tinh thần suy nghĩ, thì Trần mù tiếp tục mở miệng, lại lần nữa bảo với tôi, ba người này lão không cứu nổi, trừ phi tôi đem thứ đang chứa đựng sinh hồn của bọn họ về, nếu như có thể khẳng định là áo máu, thì phải lấy áo máu về, lão mới có thể giúp được.

Lão dự định bây giờ qua phố cổ trước, lão sợ một mình sư phụ lão sẽ xảy ra vấn đề, lão cần qua cùng canh chừng trấn giữ với bà cụ.

Tôi gật gật đầu, đồng thời bảo với Trần mù tôi rõ rồi, tiếp đấy tôi nhìn sang Trâu Vi Dân.

Trong quá trình tôi nói chuyện với Trần mù, biểu cảm của Trâu Vi Dân đều rất nghiêm trọng, bây giờ sắc mặt càng tái xanh, tay của anh ta liên tục để ở trên cái chỗ tay cầm màu đen ở thắt lưng đó, rõ ràng là sắp không đè nén nổi sự phẫn nộ trong nội tâm nữa.

“Trương Nhĩ không dễ tìm, lão đã làm không ít chuyện rồi, rất nhiều chuyện không tiện hình dung, có điều lão là một uy hiếp rất lớn, người mất tích tuyệt đối không chỉ một người, sự việc này tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ, tôi cũng đang tìm lão, tôi cần...” Tôi cố hết khả năng nói một cách ngắn gọn xúc tích.

Còn chưa đợi tôi nói hết, Trâu Vi Dân đã trực tiếp ngắt lời của tôi.

“La tiên sinh tôi nghe hiểu rõ rồi, tôi đi tìm bên trên ký lệnh, chỉ cần lão từng xuất hiện ở thành phố Nội Dương, thì chắc chắn có thể tìm ra được dấu vết! Việc này phiền La tiên sinh rồi.”

Nhìn thấy Trương Nhĩ làm ra chuyện hiểm độc thế này, tâm trạng tôi nặng trĩu, nhưng bây giờ có dương sai gia nhập vào, được cái cũng khiến chúng tôi có thêm trợ lực không nhỏ để đối phó với Trương Nhĩ.

Trước đây chuyện của Lý Đức Hiền hoàn toàn dựa vào việc bọn họ liên tục ngày đêm kiểm tra camera giám sát, mới tìm thấy manh mối của Lý Đức Hiền và anh cả của Cố Nhược Lâm.

Tôi gật gật đầu, biểu bị bọn họ có bất cứ manh mối nào liền trực tiếp liên lạc với tôi, hơn nữa tôi còn nhờ anh ta giúp đưa tôi và Trần mù qua khu phố cổ.

Trâu Vi Dân vốn muốn tôi cùng hành động với bọn họ, rồi đi qua gặp gỡ lạnh đạo của bọn họ.

Tôi từ chối khéo, đồng thời bảo với anh ta, tôi còn có một việc rất quan trọng cần đi xử lý, việc này cũng không trì hoãn được, mà sau khi tôi xử lý việc này xong, còn phải cần bọn họ điều một số nhân lực cho tôi, giám sát một chỗ, không được để bất cứ người nào vào trong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận