Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 547: SẼ KHÔNG TRƠ MẮT NHÌN ÔNG HẠI NGƯỜI!

Tốc độ của tôi rất nhanh, chưa tới nửa phút đã lao ra khỏi Đại điện.

Đồng thời sau lưng cũng liên tiếp truyền lại mấy tiếng vỡ răng rắc.

Quay đầu lại, tôi mới nhìn thấy một bãi đổ nát, toàn bộ đều là gỗ xà nhà vỡ nát.

Tấm bia đá đó đã tràn ngập vết nứt, nhưng vẫn chưa bị phá vỡ một cách triệt để.

Mái nhà của căn Âm trạch Kế Nương Phần này, đã lung lay sắp sập...

Cũng đúng vào lúc này, Mã Bảo Nghĩa ở trên xà nhà đột ngột thét lớn một tiếng.

Y trực tiếp nhảy thẳng xuống dưới, lần này không có khúc gỗ xà nhà, trong tay y có một cây gậy màu trằng, loáng thoáng trông giống như một khúc xương...

Giây tiếp theo, Mã Bảo Nghĩa chạm đất, cây gậy đó cắm ngập vào trong tấm bia đá!

Riếng răng rắc rất giòn giã.

Hoàn toàn không giống với tiếng gỗ xà nhà nứt vỡ...

Sau tiếng răng rắc này, là tiếng vỡ toang.

Cả tấm bia đá, trong nháy mắt vỡ thành năm bảy mảnh, đồng thời bắn ra vô số mảnh đá nhỏ, bay khắp tứ phía của căn Đại điện...

Tôi cảm giác đất dưới chân tôi đột ngột rung lên một phát.

Trong chớp mắt, gió ấm xung quanh biến thành cơn gió lạnh buốt...

Gió lạnh gào rít, ác liệt như dao.

Mái nhà của căn Âm trạch Kế Nương Phần, cuối cùng không chịu được sức nặng nữa, đổ sập về phía giữa.

Mã Bảo Nghĩa kéo theo Sơ bà, hai người nhanh chóng tung người tháo chạy, ra đến sân trước khi Đại điện sụp đổ.

Cả căn Đại điện đã hoàn toàn biến thành đống đổ nát, tất cả những thứ này dường như là phản ứng liên hoàn.

Những căn Điện bên khác cũng bắt đầu lung lay chực đổ...

Thậm chí, tôi cảm giác cơn rung lắc dưới chân tôi cũng ngày càng mãnh liệt hơn.

Giống như nền sân này cũng chẳng còn trụ được bao lâu nữa vậy.

Tôi nhanh chóng mò lấy Định la bàn ra, kim chỉ bên trên đang nhanh chóng quay loạn xạ, khí trường phong thủy ở đây, đích thực đã bị phá rồi!

Ngẩng đầu, tôi nhìn chằm chằm cái đình nghỉ chân bên trên thang treo.

Lúc này thang treo đã lung lay sắp rớt, đình nghỉ chân thì vẫn chẳng có mấy thay đổi.

Lờ mờ có thể nhìn thấy, Thẩm Kế và Kế Nương đang giằng co với nhau, dường như đều dùng roi quấn lấy cổ của đối phương.

Trên người Thẩm Kế có hai chiếc roi, sợ rằng Kế Nương cũng vậy.

“Thẩm Kế! Chạy!” Tôi gần như dồn hết tất cả sức lực, gào lớn thành tiếng!

“Chạy... Chúng ta phải chạy nhanh.” Một giọng nói khác ở bên cạnh vang lên, là Sơ bà với vẻ mặt hoảng loạn đang nói với Mã Bảo Nghĩa.

Mã Bảo Nghĩa cũng đang nhìn đình nghỉ chân.

Trong con mắt vằn đầy tia máu của y toát ra vẻ tham lam, không cam lòng...

Khóe mắt liếc nhìn Mã Bảo Nghĩa, mí mắt tôi cũng không khống chế được mà hơi giật.

Đột nhiên tôi cảm thấy, sợ rằng ngoài Âm tiên sinh ra, Mã Bảo Nghĩa là người thứ hai có chấp niệm sâu sắc như vậy đối với Kế Nương....

Y muốn có được xác chết của Kế Nương, muốn tận mấy chục năm trời.

Trên người Kế Nương, nhất định cũng có bí mật thu hút người đuổi xác là y...

Đình nghỉ chân cách chúng tôi thực sự là quá xa, gió lại lớn như vậy, tôi thậm chí không thể xác định được Thẩm Kế có nghe thấy tiếng của tôi hay không.

Lúc này Đại điện sụp đổ, Điện bên cũng đang trong quá trình đổ sụp, tôi đã chẳng còn bản lĩnh qua đó nữa.

Điều kiện cơ thể của tôi, cũng khiến tôi không cách gì tiếp tục đi leo thang treo nữa...

Tôi vắt óc suy nghĩ, cũng chẳng có thủ đoạn nào khác để thông báo, nên chỉ có thể tiếp tục gào thét gọi Thẩm Kế tháo chạy.

Sơ bà đã kéo Mã Bảo Nghĩa đi về phía bên chỗ con đường ván.

Nhưng Mã Bảo Nghĩa lại không chạy luôn, mà ngược lại móc từ trong túi ra mấy sợi dây thép dài mảnh, y nhanh chóng lượn qua lượn lại trong đám huyết sát Kế Nương cưới chồng kia.

Tôi một phát có thể nhìn ra, trộm chẳng về không, Mã Bảo Nghĩa cũng sẽ không tay không rời đi.

Thẩm Kế ở bên trên cuối cùng cũng động rồi, thân thủ của Kế Nương dường như đã chậm chạp hơn không ít, đã không cách gì áp chế Thẩm Kế nữa.

Sau mấy hiệp, Kế Nương liền bị hai chiếc roi dài treo thẳng lên trên cái đình nghỉ chân đó!

Giống như quỷ chết treo vậy, không ngừng đung đưa theo gió.

Thẩm Kế rõ ràng cũng đang trèo xuống phía dưới thang treo.

Lòng tôi cũng vô cùng vui mừng!

Ít nhất Thẩm Kế từng cứu mạng tôi, tôi không thể nào nhìn cô ta chết.

Bây giờ cô ta còn có thể xuống dưới, dựa vào thân thủ của cô ta, xác suất có thể sống sót của cô ta lớn hơn tôi nhiều.

Lúc này tôi cũng không dám nán lại thêm nữa, giờ mà lại xảy ra thêm chút sơ suất gì nữa, thì mạng đúng là phải bỏ lại đây luôn.

Quay đầu, tôi liền nhanh chân chạy về phía con đường ván.

Trong tiếng ầm ầm cực lớn, cả căn Âm trạch Kế Nương Phần, đã hoàn toàn sụp đổ!

Đại điện và Điện bên, đều hoàn toàn thành đống đổ nát.

Lúc chạy lên trên con đường ván, Mã Bảo Nghĩa và Sơ bà cũng lên theo, phía sau bọn họ là một đám huyết sát Kế Nương cưới chồng.

Trong thoáng chốc, tôi cũng nhìn thấy “xác chết” của Âm tiên sinh phía trước đống đổ nát kia.

Tôi không biết là ông ta còn sót lại hơi thở cuối cùng, hay đã thành xác sống.

Khuôn mặt khô quắt, tứ chi giống như củi khô đang không ngừng co giật, run rẩy một cách kịch liệt.

Giống như đang khóc lóc một cách tuyệt vọng.

Trên con đường ván, lớp băng dường như đang tan ra...

Cả con đường ván đều đang rung lắc, giống như con đường ván này cũng sẽ vỡ tung bất cứ lúc nào vậy...

Tốc độ xuống núi của chúng tôi đã rất nhanh rồi, lúc đến nửa cuối đường, vị trí tiếp nối giữa con đường ván và vách núi đã có không ít vết nứt.

Sự nguy hiểm do việc này gây nên phải lớn hơn rất nhiều rất nhiều so với lần trước khi lớp băng cứng trên ngọn núi băng sụp đổ!

Chạy tháo mạng đến cuối cùng, cơn đau kịch liệt nơi bụng dưới đã khiến tôi tê dại đi, chỉ còn lại việc nhảy nhót tháo chạy một cách máy móc.

Cuối cùng, chúng tôi lao xuống đến dưới trước khi con đường ván sụp đổ.

Mã Bảo Nghĩa và Sơ bà dẫn theo đám huyết sát kia tiếp tục tháo chạy về phía trước.

Toàn thân tôi run rẩy, dừng lại quay đầu nhìn một cái.

Nền sân bên trên sườn núi... Cũng đã bắt đầu sụp lở rơi xuống.

Tôi kinh hãi lùi ra sau.

Chỉ thấy con đường ván cũng đang tách khỏi vách núi, đứt vỡ...

Ở phần cuối đoạn giữa của con đường ván, tôi nhìn thấy hình bóng của Thẩm Kế...

Có điều khiến lòng tôi hơi lạnh ngắt là, trên lưng Thẩm Kế... đang cõng Âm tiên sinh với thân hình như xương khô...

Tôi đã không dám nán lại thêm nữa, quay người tiếp tục tháo chạy.

Phía sau truyền lại tận mấy tiếng động vang trời, đồng thời bên người cũng bắn ra ngoài rất nhiều mảnh băng, mảnh đá.

Có một số đập lên trên lưng tôi, nhưng vì cơn đau kịch liệt nơi bụng dưới do Thi đan gây ra khiến tôi gần như tê dại, nên tôi thậm chí còn không cảm thấy sự đau đớn do những mảnh băng này đập lên trên người.

Tầm mắt dần nhìn thấy chỗ của hồ băng, lúc này phía trước hồ băng còn có hai người.

Một người là bà cụ Hà đang ngồi trên mặt đất.

Người còn lại, thì là Trương Nhĩ đang ở bên cạnh nhìn vọng lên...

Bà cụ Hà nhìn thấy tôi xong, cũng lập tức đứng dậy, nhanh chân đón về phía tôi.

Còn về Trương Nhĩ, thì lão đang vô cùng cảnh giác chằm chằm nhìn Mã Bảo Nghĩa.

Rất nhanh, bà cụ Hà đã đến trước mặt tôi.

Tôi lúc này cũng đã hoàn toàn tới cực hạn rồi, cả người loạng choạng đổ về phía trước.

Bà cụ Hà đỡ lấy tôi, nói liên tục mấy chữ tốt, cuối cùng mới nói biết ngay là mạng tôi cứng hơn, núi lở kiểu này, không khiến tôi bỏ mạng lại được!

Tôi run lẩy bẩy quay đầu lại một lần nữa...

Mới biết núi lở mà bà cụ Hà nói, đích thực không sai.

Con đường ván đã hoàn toàn bị bóc tách ra, đổ xuống phía trước ngọn núi băng.

Nền sân cũng biến thành vô số đá vụn, một vùng đổ nát.

Quả núi vốn có hình dạng như người đàn bà này, từ vị trí phần đỉnh búi tóc cũng xuất hiện không ít vết nứt, không còn bộ dạng người đàn bà nữa.

Phía trước đống đổ nát đó, lờ mờ có một bóng người, đang chạy về phía này của chúng tôi.

Tốc độ của cô ta đã rất chậm, nhưng bước đi lại rất vững.

Cũng chính vào lúc này, Mã Bảo Nghĩa đứng bên cạnh đột nhiên nheo mắt lại, lạnh lùng nói một câu: “Mạch của Kế Nương truyền lại, mạng đều rất dài, con tiện nhân này đến thế mà vẫn không chết.” Rõ ràng, trong giọng điệu của Mã Bảo Nghĩa có sát khí.

Sơ bà ở bên cạnh, trông cũng rất lạnh lùng.

Mặt tôi lại biến sắc, ánh mắt hướng lên trên người Mã Bảo Nghĩa, khàn giọng nói: “Chúng ta có thể sống mà ra ngoài, chính là mệnh số. Đại nạn không chết ắt có hậu phúc, Mã Bảo Nghĩa.”

“Nếu không phải là Thẩm Kế, tôi không phá nổi phong thủy, ông cũng phải ở lại trên đó.”

“Có chuyện gì, có nợ gì, các người sau này có thể tìm thôn Kế Nương, tìm Thẩm Kế, chúng tôi đều không quản được.”

“Còn ở đây, tôi sẽ không nhìn ông động thủ hại người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận