Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 397: QUÀ TẶNG

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lão bảo tôi không cần lo lắng Từ Thi Vũ sẽ nghĩ gì, vì Từ Bạch Bì cũng coi như tội ác chất chồng.

Những năm nay, bản thân Từ Thi Vũ cũng chỉ có sự khiếp hãi đối với lão ta mà thôi.

Việc này không thể cứ mãi không nói ra, giấu giếm cũng không phải là một thói quen tốt.

Tôi vốn định đợi tất cả mọi chuyện kết thúc xong, thì đi tìm Từ Thi Vũ, kể với cô ta chuyện của Từ Bạch Bì.

Đối với Từ Thi Vũ, cảm xúc của tôi cũng rất phức tạp.

Con người cô ta rất tốt, tính cách cũng kiên cường. Cũng rất có cảm tình với tôi, lần trước lúc chia tay cô ta còn từng hẹn tôi.

Nói có thời gian muốn cùng tôi đi ăn cơm, coi như là bạn bè tìm hiểu lẫn nhau.

Trên phương diện tình cảm tuy tôi tự ti, nhưng tôi cũng rất rõ những chi tiết mà một cô gái chủ động.

Thậm chí mẹ tôi còn vì lời của Từ Thi Vũ, mà có một số thay đổi, nói không muốn khiến người ta sợ như thế.

Có thể tưởng tượng được, mẹ tôi hoặc giả cũng có cùng một thái độ với Trần mù, nghiêng về phía Từ Thi Vũ.

Câu nói đó của Trần mù cũng không sai, thân thế của Từ Thi Vũ tương đồng với tôi.

Tôi là một âm sanh tử, cô ta thì là cháu gái của Từ Bạch bì.

Nhưng tôi cứ cảm giác, bây giờ tôi không nên nghĩ nhiều như vậy.

Tôi không nên đem lại thêm nhiều biến cố cho mình, cũng không nên đem tới nguy hiểm cho người khác.

Vậy nên tôi lảng tránh hết lần này đến lần khác, cộng thêm những lời đó của Từ Bạch Bì, cũng mới là nguyên nhân gốc rễ khiến lần này tôi về mà không đi gặp Từ Thi Vũ.

Bây giờ bị Trần mù trực tiếp nói thẳng ra, tôi liền không còn cách nào tránh né nữa.

Lời của lão cũng không sai, giấu giếm không phải là một thói quen tốt, Từ Thi Vũ cũng có quyền biết kết cục của ông nội cô ta, Từ Bạch Bì.

Tôi một mình bước ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại cho Từ Thi Vũ.

Cũng chỉ reo hai tiếng, là điện thoại liền được bắt máy, giọng nói của Từ Thi Vũ rõ ràng rất vui mừng.

“La Thập Lục? Anh có thời gian rồi?” Tâm trạng hoạt bát của cô ta, cũng coi như có chút truyền nhiễm, khiến tâm tư tôi cũng linh hoạt hơn không ít.

Tôi nói hẹn gặp mặt cô ta, có một số chuyện cần bảo với cô ta.

Giọng nói của cô ta vẫn lảnh lót sống động, hỏi tôi sao lại thần bí thế, không thể nói trước đôi câu qua điện thoại sao?

Tôi kỳ thực có chút áp lực tâm lý.

Chính là những lời mà Từ Bạch Bì nói vào thời điểm cuối cùng ấy, lão ta với Từ Thi Vũ dù sao cũng là máu mủ.

Bởi vì tôi mà Từ Bạch Bì rơi vào kết cục đó,đây đích thực cũng là huyết thù...

Tôi không nói thêm gì khác, mà trước lúc cúp điện thoại, hỏi Từ Thi Vũ địa chỉ, nói tôi đi tìm cô ta.

Từ Thi Vũ được cái cũng phóng khoáng, nói tên một khu thương mại, còn bảo tôi hôm nay đừng đi sớm quá, lần trước đã hẹn là cùng đi ăn cơm rồi.

Tôi cũng không từ chối.

Sợ rằng Từ Thi Vũ sau khi biết tình hình xong, cũng sẽ chẳng định ăn cơm với tôi nữa.

Lúc chuẩn bị rời khỏi thôn là khoảng tầm hơn năm giờ chiều, đợi đến địa điểm hẹn trước với Từ Thi Vũ ở trung tâm thành phố Nội Dương, thì đã sắp sáu rưỡi rồi.

Tôi vừa xuống xe, lấy điện thoại ra, thì liền nhìn thấy ở cổng

khu thương mại, Từ Thi Vũ mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng gạo, vừa nhẹ nhàng thoải mái lại vừa điềm tĩnh.

Mái tóc màu đen suôn mượt buông xõa trên vai, kết hợp với thân hình cân đối hơn người của cô ta, dưới ánh nắng chiều tà, đứng trong đám đông khiến người ta mắt như sáng lên.

Sau khi bước tới gần, tôi mới phát hiện cô ta cũng không trang điểm, khuôn mặt trang nhã, nhưng cũng không kém phần tinh tế.

Trong đầu đột nhiên hiện ra một câu miêu tả: “Đóa phù dung mọc dưới làn nước trong, đẹp tự nhiên chẳng cần tô điểm.”

“La Thập Lục, mấy hôm không gặp, trên mặt anh đã có cảm giác bể dâu rồi.” Từ Thi Vũ cười tươi như hoa, giơ tay ra với tôi.

Sự phóng khoáng của cô ta ngược lại khiến tôi càng áy náy, giơ tay ra xong lại rụt tay về.

“Dạo gần đây chạm vào nhiều xác chết quá... Chú Văn Tam cũng có thói quen này, không bắt tay với người khác.” Tôi ngại ngùng giải thích.

Từ Thi Vũ lại bước lên trước một bước, vẫn cứ nắm lấy tay tôi.

Sau khi bắt tay với tôi xong, cô ta mới buông ra. Cười nói sao mới cách có mấy hôm, mà tôi đã trở nên rề rà chậm chạp thế.

Trước đây cô ta thấy tôi có thế này đâu, cũng khá nhanh gọn quả quyết mà.

Hơn nữa, tay chạm vào xác chết đã là gì. Công việc của cô ta cũng thường phải chạm vào xác chết, gặp lúc trị an không tốt, nói không chừng gặp còn nhiều hơn tôi nữa kìa.

Tiếp đấy Từ Thi Vũ lại đưa cho tôi một cái túi mua đồ tinh xảo, tiếp tục nói: “Hôm nay coi như bạn bè gặp mặt, anh đúng hẹn tới tìm tôi, đây là quà gặp mặt của tôi tặng anh.” Nói thật, việc này khiến tôi có chút đơ ra.

Tôi lại chẳng đem theo gì cả.

Hơn nữa Từ Thi Vũ càng như vậy, áp lực trong lòng tôi lại càng thấy lớn hơn.

Còn chưa đợi tôi trả lời, cô ta liền không để tôi phân trần mà nhét luôn cái túi mua hàng vào trong tay tôi, rồi tiếp tục nói: “Tiền anh kiếm cũng không ít rồi, sao còn kẹt xỉ hơn tôi thế, điện thoại cũng chẳng đổi, cái điện thoại kia của anh đã nát đến không nhìn nổi nữa rồi.”

Tôi hít sâu một hơi, định thần lại, cực lực nén tất cả những tâm tư phức tạp kia xuống, rồi mới nói: “Chúng ta nói chuyện trước đã, tôi đúng là có chuyện quan trọng cần nói với cô.”

Hoặc là vẻ nghiêm túc của tôi cũng lây sang cho Từ Thi Vũ.

Cô ta đột nhiên mím môi, ngừng lại mấy giây rồi mới nói một câu: “Trên tầng có một quán cà phê rất ngon, mỗi lần nghỉ phép tôi đều thích qua đó ngồi, tôi dẫn anh đi.” Vào trong khu thương mại, rồi lên trên tầng năm, vào trong quán cà phê mà Từ Thi Vũ hay tới.

Cô ta dẫn tôi đến một chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ, bây giờ là giờ ăn, quán cà phê trông rất yên tĩnh.

Tôi không có tâm trạng gọi đồ, cô ta giúp tôi gọi, rồi lại đợi nhân viên bê đồ tới xong.

Tôi xác định không có ai tiếp tục lại gần xong, mới mở miệng trước.

Không có tý chút giấu giếm nào, cũng không để sót tý gì, tôi đem tất cả những chuyện liên quan đến Từ Bạch Bì trong thời gian này đều nói với Từ Thi Vũ.

Bao gồm chúng tôi gài bẫy đối phó Từ bạch Bì, cuối cùng Từ Bạch Bì tháo chạy.

Dưới sự truy sát của tôi, lão ta đến chỗ huyệt nguồn của vùng đất Âm tới kết quả bị một cánh tay lôi

xuống dưới, kể tất lại với Từ Thi Vũ không sót thứ gì.

Đồng thời tôi cũng nói với Từ Thi Vũ, cái thứ ở dưới huyệt nguồn đó tuyệt đối không đơn giản, Từ Bạch Bì không có khả năng sống sót.

Từ Thi Vũ ngẩn người ra, cô ta hồi lâu không nói gì.

Hai tay bưng ly cà phê, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhất thời, cô ta chẳng có bất cứ biểu cảm gì.

Mãi một hồi lâu sau, Từ Thi Vũ mới quay đầu lại.

Trên mặt cô ta lại chẳng xuất hiện vẻ đau buồn, mà ngược lại là đôi chút nét cười.

“La Thập Lục, anh có nghe qua câu, lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt chưa?” Tôi ngẩn người.

Từ Thi Vũ nghiêm túc tiếp tục nói: “Ông ấy là ông nội tôi không sai, chúng tôi cũng là máu mủ ruột rà, tạm thời không nói việc tôi với ông ấy kỳ thực chẳng còn gì khác ngoài mối quan hệ này.”

“Những việc mà kiếp này ông ấy làm, thực sự có thể được gọi là tội ác chồng chất.”

“Pháp luật không có cách gì trừng trị ông ấy, nhưng ông trời lại trừng trị ông ấy.”

“Với công việc mà tôi đang làm, tôi có trách nhiệm khiến ông ấy đền tội, mà trên phương diện huyết thống, tôi cũng càng hy vọng ông ta bị trừng trị. Trên đời bớt được một kẻ gây họa, ông ta chết sớm, cũng là tự mình chuộc tội sớm hơn một chút.”

Từ Thi Vũ lại đẩy cái túi mua hàng đến trước mặt tôi, cô ta đột nhiên cúi đầu dụi dụi mắt, nói có lông mi rơi vào trong mắt cô ta, phải vào nhà vệ sinh rửa một chút.

Cô ta đứng dậy rời đi.

Nói thật, đối với phản ứng của cô ta, tôi rất bất ngờ, cũng rất kinh ngạc.

Một người con gái, hóa ra tâm tư có thể thông suốt và kiên cường đến mức này sao?

Nói cho cùng, tôi tự nhận không bằng được.

Trời đã hoàn toàn tối hẳn, bên ngoài đều là ánh đèn rực rỡ.

Đợi tới gần mười phút, Từ Thi Vũ mới từ đầu kia đi lại.

Cũng vào lúc này, đột nhiên trong quán cà phê lại vang lên tiếng xẹt xẹt, ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tối.

Tạch!

Trong chớp mắt, cả quán đều tối đen!

Bước chân hỗn loạn, còn có cả tiếng la hét hoảng hốt vọng lại.

Tim tôi cũng thắt lại.

Có điều cũng chỉ mười mấy giây, ánh đèn hồi phục bình thường lại.

Từ Thi Vũ ngồi trước mặt tôi, thần sắc cô ta có chút ngạc nhiên ngơ ngác.

Rồi còn cúi đầu xuống, bởi vì trong tay cô ta đang cầm một thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận