Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 829: ĐIỀM BÁO

Trần mù có vẻ nghĩ ngợi, Lưu Văn Tam thì trợn tròn con mắt lên.

Lão đưa tay ra sờ luôn lên trán tôi, giọng nói cũng khàn cả đi: “Thập Lục, mày chắc chắn cũng bị trúng vong rồi, cái thứ quỷ đấy dữ thế à? Phù cũng không chặn nổi?!”

“Lão mù, ông còn ngẩn ra đấy làm gì, nhanh qua xem cho Thập Lục...”

Trần mù đưa tay lên, nhưng lại là bóp luôn lấy cổ tay của Lưu Văn Tam, không để lão chạm vào tôi.

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù nhìn đối diện với tôi.

Lưu Văn Tam định dùng sức nhấc tay lên, lão trợn mắt nhìn Trần mù, đang định tiếp tục mở miệng...

Thì Trần mù lẹc khẹc ho đôi tiếng, lên tiếng nói trước: “Thập Lục có dự định và sắp xếp của nó, phù nó vẽ nếu như không chặn được cái xác Ác thi vũ hóa đã phá xác đấy, thì chúng ta cũng không cần phải đấu với Từ Bạch Bì nữa, rượu chẳng thấy mày bớt uống, tại sao vẫn cứ không tỉnh táo thế?”

Lưu Văn Tam nhíu mày: “Việc này...”

“Thập Lục, mày cũng cố nghỉ sớm đi.” Trần mù đưa tay lên vỗ vỗ bả vai tôi, trong thần sắc của lão lộ ra ngoài sự tín nhiệm đối với tôi.

Lưu Văn Tam rõ ràng vẫn chưa hiểu ra, có điều lại đã bị Trần mù lôi đi rồi.

Tôi ngoảnh đầu nhìn cửa phòng một cái, rồi bèn đi thẳng luôn về phía cửa phòng tôi ở bên đối diện.

Về đến phòng, tôi tắm rửa tử tế một phát, sau khi nằm lên giường xong, tinh thần cũng được thả lòng đến mức độ lớn nhất.

Mấy ngày hôm nay thâu đêm suốt sáng phân tích bố cục phong thủy, đồng thời suy diễn, cho đến khi tôi nghĩ ra đối sách, thiết lập phương án, gần như giờ giờ phút phút đều đang ở trên điểm mốc cực hạn của tinh thần, nếu không tôi cũng đã không bực bội đòi đuổi tất cả mọi người đi.

Hiện giờ nhắm mắt lại, trong đầu óc tôi đều là hai bố cục phong thủy mà tôi nghĩ ra đó, lại còn có một thứ cảm giác bày mưu tính kế, phần thắng trong tầm tay!

Không những không cảm thấy hao sạch tế bào não, mà ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng mà trước giờ chưa từng có.

Cơn buồn ngủ dần dần ập tới, sự hưng phấn của tinh thần, cuối cùng vẫn bị sự mệt mỏi của cơ thể bào mòn, tôi chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Giấc ngủ này nửa đầu đêm tôi ngủ rất thoải mái, bởi vì tâm trạng đã thả lỏng một cách triệt để.

Nhưng tới nửa sau đêm, tôi lại vô duyên vô cớ tỉnh dậy một lần.

Sau khi lại ngủ say, liền bắt đầu nằm mơ, hơn nữa giấc mơ này không có liên quan đến Từ Bạch Bì, không liên quan đến Trần mù, Lưu Văn Tam, nhà họ Phùng... Thậm chí là chẳng liên quan tới tất cả người trong thành phố Nội Dương...

Trong mơ, tôi đứng trên một con đường rộng rãi, bên phải là thảo nguyên mênh mông bát ngát, sương mù lốm đốm, trâu bò đang cúi đầu ăn cỏ.

Bên trái thì là rất nhiều tường bao gạch đá màu xám đậm và nhà xây một tầng lợp ngói lưu ly.

Trước mặt tôi, phía xa trên con đường đó đang đứng một người đàn bà, cô ta tay cầm một chiếc gương đồng bát quái, thắt lưng quấn một cây roi dài màu đen.

Trong màn đêm sương mù mông lung, dưới ánh trăng ánh sao chiếu rọi, thân hình cô ta cô quạnh lạnh lẽo, trong đôi mắt phượng hơi hơi xếch lên lộ ra ngoài lại là tàn khốc và kiên quyết.

Cho dù là trong mơ, tôi cũng có thể cảm nhận được rõ nét, phía sau lưng tôi, có một cảm giác áp lực cực mạnh, giống như gai cắm sau lưng.

Trên má tôi có một cảm giác đau buốt thấu tim, giống như có một con dao vô hình, đang cứa trên da chỗ đó vậy.

Tôi ngoảnh đầu lại, thứ khóe mắt nhìn thấy bèn là cả trăm xác nam người mặc áo đại liệm màu đỏ!

Những xác chết này, không một ngoại lệ đều là huyết sát, phía trước xác chết là một gã đàn ông mặt ngựa, y hai mắt dài hẹp, biểu cảm hiểm độc, tay cầm chuông, đầu đội nón.

Bên cạnh y, bèn là mụ Sơ bà đó, thắt lưng Sơ bà lại còn treo hai cái đầu người.

Hai đầu người này phân biệt là một nam một nữ, nữ là Mã Liên Ngọc, nam thì là thằng lùn cực kỳ giống với Mã Bảo Nghĩa đó...

Tiếng gió lạnh thấu xương gào thét bên tai, trong cơn gió bốc lên sát khí và oán hận độc địa vô biên!

Cũng chẳng biết giấc mơ này dừng lại trong đầu óc tôi bao lâu, tôi đột nhiên rùng mình một phát, giải thoát ra khỏi giấc mơ, vụt ngửa người ngồi bật dậy, thở dốc một cách nặng nhọc.

Đã có ánh nắng chói mắt xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt tôi, hơi ấm quét khắp toàn thân tôi.

Tôi hít sâu tận mấy hơi, mới triệt để khiến hơi thở bình ổn lại.

Nhắm mắt lại, để mặc cho nội dung của giấc mơ quanh quẩn trong đầu óc, rất lâu sau, tâm trí tôi mới yên tĩnh lại.

Giấc mơ của Âm dương tiên sinh, thông thường đều có tính dự báo rất mạnh, sợ rằng Thẩm Kế sắp có phiền phức rồi.

Hồi đó sau khi chúng tôi xuống núi, Mã Bảo Nghĩa và Liễu Dục Chú đấu một trận, kết quả cuối cùng là Liễu Dục Chú bị thương rời đi, Mã Bảo Nghĩa thì qua nghĩa trang dưỡng thương.

Tôi và Trần mù diệt bỏ thằng lùn đó, nhưng bỏ lại xác chết, dẫn đến việc Thẩm Cửu của thôn Kế Nương lôi xác chết đó đi quật xác.

Tôi từng dặn dò bảo bọn họ xử lý tốt công việc khắc phục hậu quả, để tránh việc Mã Bảo Nghĩa tới báo thù...

Sợ rằng, việc này cuối cùng vẫn thành một trong số ẩn họa...

Nhay nhay tâm mày, tôi cố nén suy nghĩ này xuống, đứng dậy đi rửa ráy, sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại xong, mới rời khỏi hậu viện, đi về phía tiền viện.

Ánh nắng hôm nay vô cùng rực rỡ, bầu trời xanh thẳm trong vắt, từng cơn gió nhẹ vờn mặt.

Trong tiền viện trên cơ bản tất cả mọi người đều có mặt, rất rõ ràng, bọn họ đều đang đợi tôi.

Trên bàn vuông trong sảnh chính bày các loại đồ ăn, Phùng Quân lên trước mời tôi ngồi xuống.

Tôi gật đầu ra hiệu với mọi người, sau khi ngồi xuống, cũng không quản gì khác, nhanh chóng ăn đồ ăn, lấp đầy bụng.

Sau khi buông đũa, lập tức liền có người làm nhà họ Phùng tới dọn đi.

Phùng Chí Vinh đang ngồi trên ghế thái sư đặt tách trà xuống, đầu mày của ông ta hơi hơi nhíu lại, nói: “La tiên sinh, vừa nãy Trần tiên sinh và Lưu tiên sinh đã nói một chút về việc cậu định làm, việc xây cổng chào Gia tiên lầu cho Từ Bạch Bì này... Cậu xác định?”

Thời gian này tiếp xúc với nhà họ Phùng, Phùng Chí Vinh rất tin tưởng tôi, chỉ có điều việc lần này tôi định làm, đích thực trong mắt bất cứ người nào, đều sẽ thấy không thỏa đáng và khó có thể lý giải, ông ta hiếm hoi biểu lộ ra vẻ thắc mắc với tôi, cũng vừa hay thể hiện ra điểm này.

Tôi gật gật đầu, nói: “Xác định! Phùng gia chủ, ông sắp xếp một số người tới trước, phải là thợ rất có thành tựu và kinh nghiệm về phương diện kiến trúc, tôi cần sắp xếp tường tận với bọn họ, hơn nữa lần này, tôi cần sử dụng tiền vốn rất lớn của nhà họ Phùng, nhà họ Thích cũng cần bỏ ra tiền vốn rất lớn, mới có thể hoàn thành, chắc là sẽ lung lay đến nền móng của nhà họ Phùng, có điều ông yên tâm, sau khi xong việc, tôi sẽ bù đắp cho nhà họ Phùng.”

Phùng Chí Vinh lập tức đáp lời: “Nếu là thợ, trong số những người tham gia và việc chế tác sa bàn này, bèn có người trình độ trên đỉnh, tôi sắp xếp cho bọn họ ở lại gần đây, có thể có mặt bất cứ lúc nào, còn về tiền vốn, tiền của của nhà họ Phùng, La tiên sinh cậu cứ việc dùng, thái độ nhà họ Thích để lại là toàn lực ủng hộ.” Phùng Chí Vinh ngừng lại chốc lát, rồi khẽ thở dài một tiếng nói: “Tiền bạc của nhà họ Phùng lấy từ đây, dùng vào đây, cũng là một dạng báo đáp khác.”

Tôi trầm mặc một lát, lại lần nữa mở miệng nói: “Phùng gia chủ nhân nghĩa!”

Trong đầu tôi đã quyết định, lúc bố trí bố cục phong thủy Thiên quan ban phúc, sẽ chọn một khu đất phong thủy tốt nhất, cho nhà họ Phùng chuyển nhà một lần.

Phùng Chí Vinh sắp xếp Phùng Bảo đi thông báo cho hội thợ, hắn còn hơi có chút thắc mắc nhìn tôi, rõ ràng là đang đợi đáp án của tôi.

Kỳ thực mục đích tôi xây cổng chào Gia tiên lầu rất đơn giản.

Từ Bạch Bì không biết phong thủy, nhưng tôi làm chuyện lớn ngay trước mặt con phố cũ, lão ta kiểu gì cũng sẽ phát giác.

Nhưng nếu tôi xây cổng chào Gia tiên lầu, lại dâng lễ cho lão ta, thì có thể xáo trộn tư duy của lão ta.

Dù gì bà nội tôi và Thi Thi đều đang nằm trong tay lão ta, tôi dùng phương thức dâng lễ, khiến lão ta cảm giác là tôi đang cầu cạnh lão ta.

Nhưng trên thực tế thì là từ bên ngoài con phố cũ, liền đã bắt đầu sửa phong thủy, trước tiên hình thành điều kiện thiết yếu của Xuyên tâm long, rồi lại bố trí bố cục phong thủy Thiên quan ban phúc ở chỗ xa của thành phố Nội Dương, đó chính là chỗ mà Từ Bạch Bì không nhìn thấy rồi.

Đương nhiên, cho dù là lão ta có qua cũng xem không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận