Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 67: GIẾT NGƯỜI CHIẾM TÀI SẢN



Tôi ngập ngừng muốn nói lại thôi, Lưu Văn Tam thì cười tủm tỉm, nhìn một lượt dân thôn phía sau.

Lúc này những dân thôn khác đều mang vẻ mặt đầy ao ước.

Còn có người thì thầm bàn luận.

Đương nhiên, không phải là nói chuyện có mấy nhà hối hận, mà mọi người đều đang nói, Lưu Văn Tam nhân nghĩa.

Nghĩ chuyện liệu Lưu Văn Tam có cần tài xế xe như lão Liễu nữa hay không, đều muốn đi làm cho Lưu Văn Tam.

Ông cụ Vương và trưởng thôn đang dặn dò Lý Nhị Căn một số chuyện, chẳng mấy chốc Lý Nhị Căn cũng vào trong nhà.

Mấy phút sau, đứa con gái của Liễu Chí cũng được dắt ra.

Đứa bé gái ba tuổi, vẻ mặt đầy ngây thơ, mắt con bé vẫn còn đo đỏ, rõ là do khóc sưng lên.

“Con bé chẳng nhìn thấy gì cả, người trong thôn đến nó mới tỉnh, cửa không biết bị ai khóa.” Lý Nhị Căn nắm tay con bé, tay còn lại của hắn vẫn đang cầm một cái khóa đã bị phá.

“Chắc là do lão Liễu không muốn hại con bé, nên khóa cửa lại, không cho nó ra ngoài?” Dân thôn bên dưới lại bắt đầu thì thầm bàn tán.

Trưởng thôn và ông cụ Vương cũng cứ nhìn Lưu Văn Tam, hỏi lão chuyện lão Liễu giải quyết thế nào.

Dù gì cũng hại ba mạng người, không bắt nhanh, dân trong thôn đều hoảng sợ.

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, nói chuyện lão Liễu dễ giải quyết, bây giờ trời sáng bảnh, lão không ra được, đợi trời tối mới tìm xem lão ở đâu được.

Giờ nhân lúc ban ngày, khiêng ba người nhà Liễu Chí lên núi chôn đi, bọn nó chết không yên, sợ sẽ tác quái, chôn xuống đất tránh đêm dài lắm mộng.

Rõ ràng, những lời này nhận được sự đồng tình của dân thôn!

Ông cụ Vương nhìn sang tôi, hỏi như đúng rồi, rằng người nên chôn chỗ nào?

Tôi nhất thời còn chưa phản ứng kịp, ông cụ Vương mới nói, hôm qua chẳng phải tôi bảo, không được chôn lão Liễu dưới chân núi sao? Chôn đấy sẽ có chuyện lớn! Đấy có sai đâu, ba người nhà Liễu Chí đều mất rồi!

Đấy là do bọn nó không tin lời tôi, nếu nghe lời tôi, thì đã giữ được mạng của cả nhà rồi.

Tôi im lặng một lát mới nói, tốt nhất là từ lưng chừng núi lên trên, đừng chôn gần chân núi.

Tuy rằng xem trên phong thủy, chỉ cần không chôn ở chân núi, thì không có cách nói người chết không chịu nổi mạng Thành Hoàng thế này.

Nhưng vị trí lưng chừng núi trở xuống, cũng có thể nhìn thấy động tĩnh dưới chân núi, thế núi mũ Thành Hoàng sẽ thu hút rất nhiều tiểu quỷ đến, kể cả không xây miếu Thành Hoàng, thì cũng vẫn liên tục mò đến.

Như thế sẽ ảnh hưởng đến người chết bị chôn phía trên.

Chỉ cần vượt quá lưng chừng núi, thì sẽ chẳng có sai sót gì, chuẩn là bảo địa phong thủy an táng người chết.

Ông cụ Vương và trưởng thôn bắt đầu đi sắp xếp thanh niên khỏe mạnh đi làm chuyện chôn cất.

Lý Nhị Căn dắt đứa bé gái, xách ba mươi vạn và hai thỏi cá vàng mà Lưu Văn Tam cho đi về rồi.

Những người khác cũng ai về nhà nấy.

Lúc chuẩn bị đi, Lưu Văn Tam dặn dò một chuyện, nói trời tối một cái, mọi người đều không được ra khỏi nhà.

Một là chuyện của lão Liễu vẫn chưa xử lý xong, hai là lão phải đánh quỷ, bình thường toàn đi vớt xác, ra tay không biết nặng nhẹ.

Nhỡ mà có ai không biết điều ra khỏi nhà, rồi lại đi qua nhà người khác tý, bị lão tưởng là quỷ hồn lão Liễu mà đánh, quỷ còn chịu được, chứ người chịu sao nổi, đa phần sẽ mất mạng.

Dân thôn bị dọa cho hết hồn, lúc đi còn gật đầu lia lịa, nói chắc chắn trời tối là không ra ngoài.

Đến đây, Lưu Văn Tam chào ông cụ Vương và trưởng thôn, rồi đưa tôi về nhà.

Quay qua quay lại, đã đến chính ngọ mười hai giờ.

Lưu Văn Tam nói lão đi làm ít đồ ăn, bảo tôi đi làm găng tay tiên xám, rồi kiếm việc gì mà làm, giết thời gian.

Những chuyện khác tôi cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ nghi hoặc nói một câu.

Sao lại phải đưa nhiều tiền như thế, chẵn ba mươi vạn tiền mặt, lại còn hai thỏi cá vàng to!

Kể cả là vì để dân thôn chịu chăm sóc con gái Liễu Chí, cũng không cần đến nhiều tiền thế chứ? Đấy là thỏi vàng đặc, sợ một thỏi phải trị giá đến mười vạn.

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, nói: “Thập Lục, mày cái gì cũng tốt, mỗi cái ăn nói quá thẳng thắn, với lại thời gian ăn cơm người chết còn ngắn, rất nhiều chuyện vẫn không biết.”

Tôi nghe ngẩn ra, nói: “Chú Văn Tam... Chú nói thế cháu nghe chẳng hiểu, rốt cục là ý gì?”

Lưu Văn Tam hỏi: “Người chết ăn gì?”

Tôi: “....” “Chú thế này là hỏi một đằng trả lời một nẻo, cháu đang hỏi chú lấy nhiều tiền thế ra làm gì?” Thần sắc Lưu Văn Tam trịnh trọng hơn rất nhiều: “Đấy là chú đang trả lời câu hỏi của mày, chỉ có điều, chú muốn mày biết rõ nguyên nhân, sau này mày mới hiểu rõ cái nghề này.”

Trống ngực tôi đập thình thịch, lập tức hiểu ra.

Trong này, chắc chắn có vấn đề! Nếu không, Lưu Văn Tam đã chẳng phải nói nhiều như thế!

Hít sâu một hơi, tôi suy nghĩ một lát, rồi mới trả lời kiểu thăm dò: “Người chết ăn hương?”

Lưu Văn Tam gật đầu nói: “Không sai, quỷ ăn hương, mà cũng chỉ có thể ăn hương, chúng nó đã không còn là người nữa, ăn hương bằng cách ngửi. Kể cả là rượu chè hay đồ cúng, cũng đều bằng cách ngửi.”

“Nếu nói chén rượu đó là của lão Liễu, thì mày uống một ngụm sẽ thấy nhạt như nước vậy, chứ không có chuyện nặng như thế, lại càng không thể bị chú đốt cháy.”

Lời của Lưu Văn Tam, khiến mặt tôi đột ngột biến sắc.

Trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn lão: “Ý chú nói là, ba mạng nhà Liễu Chí, không phải bị lão Liễu giết?”

Lưu Văn Tam gật đầu: “Quỷ giết người, rất ít khi lắm chuyện thế, còn bày bàn ghế đặt đồ cúng với rượu, nếu đúng là lão Liễu thật, chú Văn Tam với mày vẫn cứ quản chuyện này. Khả năng đều phải mất mạng.”

Người tôi không rét mà run.

Lập tức liên tưởng đến việc, đồ đạc có giá trị trong nhà lão Liễu đều không thấy đâu, không chỉ là tiền lão Liễu tích cóp từng đấy năm, mà còn cả ba mươi vạn được cho hôm trước.

“Chú Văn Tam... ý chú là, có kẻ giết người đổ tội cho lão Liễu, kẻ đó còn trộm toàn bộ tiền bạc có trong nhà lão Liễu?”

Lưu Văn Tam bập một hơi thuốc, gật đầu: “Thông minh hơn chút rồi đấy.”

Tim tôi đập càng mạnh hơn: “Thế chú đưa cho Lý Nhị Căn bao nhiêu tiền thế, lại bảo hắn đưa đứa bé theo, là định thả mồi, dụ tên kia ra?”

“Đại khái là ý đấy, nhưng chú cũng không thể bảo đảm có phải là lão Liễu hay không.”

Lưu Văn Tam đột nhiên cười cười, nói: “Thập Lục, chuyện này mày cũng phải suy nghĩ cẩn thận, tối nay chú sẽ mò qua nhà Lý Nhị Căn canh chừng bên ngoài, tuy là lão giữ lại mạng của con bé con, nhưng đa phần là sẽ không cho người khác nuôi, mà giữ lại để trông nom nhà cửa cho lão.”

“Gặp phải lão Liễu, loại quỷ hung dữ như lão, khả năng chú Văn Tam mày không chống đỡ nổi.”

“Đương nhiên, cũng có khả năng là một tên giết người chiếm tài sản, ba mươi vạn thêm hai con cá vàng to, hắn chắc chắn không nhịn nổi.”

Trống ngực tôi đập thình thịch, thế này là Lưu Văn Tam đang đánh cược!

Mà lão cược rất lớn, đánh cược bằng mạng của Lý Nhị Căn, cả mạng của lão cũng cược vào đó luôn....

Nếu đúng là do lão Liễu làm, lão còn không chống đỡ nổi, thì Lý Nhị Căn chắc chắn sẽ chết!

Nếu như tôi biết được từ trước, chắc chắn sẽ ngăn cản lão bố trí như thế.

Nhưng chỉ trách tôi không nhìn ra, bây giờ có nói gì cũng không kịp.

Là tên đã lên cung không thể không bắn, Lưu Văn Tam mà không quản, hai khả năng này bất luận là cái nào, Lý Nhị Căn đều phải bỏ mạng vào đó...

“Thập Lục, mày không phải gật đầu vội, suy nghĩ cẩn thận, chú Văn Tam đi làm đồ ăn đã.”

“Mày cũng làm găng tay luôn đi, con chuột xám đó chú lột da sẵn rồi.” Lưu Văn Tam chỉ vào góc sân, ở đó cắm mấy cái sào tre, một tấm da chuột được trải bên trên.

Dưới ánh nắng mặt trời, mà vẫn cứ âm âm u u.

Tôi cười nhe răng, nói: “Chú Văn Tam, cháu cũng chẳng vội vàng gật đầu, mà chuyện này cháu nghĩ kỹ rồi, cháu đi cùng với chú.”

Không đợi Lưu Văn Tam nói gì, tôi vỗ ngực, rồi lấy cái túi vải mà lão cho tôi ra.

“Chú là bố nuôi của cháu, nhỡ mà gặp phải lão Liễu thật, kiểu gì cũng không thể để cháu đi nhặt xác chú được đúng không? Không đến lúc cháu về nhà, bà nội cháu lại chẳng đuổi thẳng cổ.”

“Hơn nữa, lúc chú đưa đồ nghề cho cháu chẳng nói rồi sao? Đập một phát, cả người lẫn quỷ đều không chịu nổi!”

“Nếu đúng là lão Liễu, lão giết người thế cũng ác quá, chuyến này, để cháu ra tay!”

Nói xong, tôi quay người đi ra phía góc sân.

Lưu Văn Tam lại chẹp chẹp rít hai hơi, cười cười, cũng chẳng nói gì, quay người đi vào trong bếp.

Lấy tấm da chuột xuống, tôi lần mò mấy phát, rồi đi vào trong phòng.

Muốn làm găng tay tiên xám, chỉ mỗi da thôi còn chưa đủ.

Còn phải dùng đến chỉ liễu, kim hòe, và rắc bổ âm tán lên trên.

Cũng là dùng móng vuốt mèo đen tán thành bột trong hắc thuật.

Chỉ liễu, là dùng bông liễu xe thành chỉ, kim hòe, thì là dùng kim khâu cắm vào gốc cây hòe, thời gian bắt buộc phải trên mười năm.

Quỷ trú dưới bóng liễu, trên cây hòe dưỡng quỷ, đây cũng là đạo lý được nhắc đến trong Âm sinh cửu thuật.

Khoảng tầm một tiếng đồng hồ, tôi làm xong một chiếc găng tay.

Lưu Văn Tam đã nấu xong một bàn đồ ăn, gọi tôi ra ăn cơm.

Tôi nhét bừa cho đầy bụng, rồi lại tiếp tục nghiên cứu làm chiếc găng tay thứ hai.

Lão thì ở ngoài sân vừa ngủ vừa phơi nắng.

Tầm lúc bốn năm giờ chiều, ông cụ Vương và trưởng thôn có đến một chuyến, báo với Lưu Văn Tam chuyện ba người nhà Liễu Chí đều đã chôn cất xong, hỏi Lưu Văn Tam có còn sắp xếp việc gì nữa không?

Mắt Lưu Văn Tam nửa nhắm nửa mở, nói: “Cũng chẳng có yêu cầu gì khác, đi dặn dò cả thôn thêm lần nữa, người dân thôn Liễu Hà chúng ta, tối nay đừng ra khỏi nhà.”

Trưởng thôn trịnh trọng gật đầu, nói ông ta sẽ đi từng nhà từng hộ dặn dò một lượt nữa, rồi dùng loa của thôn thông báo thêm một lần.

Nếu thế mà vẫn còn ra ngoài, thì chắc chắn không làm chuyện gì tốt đẹp cả!

Đến lúc đó có bị đánh chết, thì cũng không ai quản!

Tim tôi đập thình thịch, vô thức nghĩ đến một khả năng.

Nếu nói, kẻ giết người đêm qua không phải lão Liễu, thì chắc chắn là kẻ trộm tiền, không thể sai được.

Thế nếu đấy không phải là người trong thôn thì sao?!

Tôi nắm chặt nắm đấm, cảm giác mình đã chạm vào chút manh mối rồi...

[Tác giả có lời muốn nói]: Xin cả nhà cho “lão thịt kho” một ít bình luận, hay dở đều được, bình luận up thêm chương, mười bình luận thêm một chương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận