Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 842: NẾU KHÔNG TIN, TÔI BÓI CHO CÔ MỘT QUẺ

Cô ta cất quyển sách trong tay đi, rời khỏi chiếc bàn án dài, bước đến trước mặt Sơ bà.

Tôi không đợi Thẩm Kế nói gì, bèn trực tiếp lùi sau, ngao sói cũng theo tôi đi sang một bên.

Những dân thôn còn lại kia nhường lối cho chúng tôi, nhưng ngược lại vòng trong vòng ngoài vây lấy Sơ bà.

“Bà là người của thôn Kế Nương.” Giọng nói lạnh lùng tàn khốc của Thẩm Kế vang vọng trong sân.

Sơ bà miễn cưỡng ngẩng đầu lên, da mặt mụ căng cứng, trong mắt thì lại giống như chẳng có chuyện gì phát sinh cả.

Nhưng từ trong hơi thở trên người mụ, tôi vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được sự sợ hãi của mụ.

“Bà là Sơ bà do thôn chọn ra! Là thị nữ hầu hạ Kế Nương, nhưng bà lại phản bội thôn, phản bội số mệnh của bà, vấy bẩn danh dự của hai chữ Sơ bà này!”

“Không chỉ có thế, bà còn muốn hại chết người của toàn thôn, bà đúng thật khiến ta thất vọng, khiến sư tôn thất vọng, càng khiến thôn thất vọng!”

Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Kế toát ra vẻ uy nghiêm, sát khí trong lời nói thì càng lộ rõ.

“Ta vốn nên lập tức đem bà đi xử cực hình, nhưng bà còn có chuyện chưa nói, thì không được chết dễ dàng như vậy.”

Giây phút câu nói này dứt lời, nỗi khiếp sợ trong mắt Sơ bà liền càng không đè nén nổi.

Trong miệng mụ phát ra tiếng ư ứ, trên khuôn mặt vặn vẹo toát ra vẻ ác liệt và dứt khoát.

Rõ ràng là mụ vẫn còn có dự định cắn lưỡi, nhưng tôi đã nhét vải vào miệng mụ, mụ làm sao mà cắn nổi?

“Bà thông đồng với kẻ ngoại lai đó xâm hại thôn như thế nào, một năm một mười kể rõ ra, nếu không...”

Lời của Thẩm Kế ngừng lại, cô ta lại nhìn sang tôi, đột nhiên nói: “La Thập Lục, các anh rời đi đã, đây là chuyện riêng của thôn Kế Nương, không tiện cho người ngoài nghe.”

Tôi không hỏi thêm gì cả, dẫn theo ngao sói, quay người đi ra phía ngoài.

Nhưng tôi lại âm ỉ có vài phần kinh hãi, đó chính là cực hình của thôn Kế Nương rốt cục là hình pháp như thế nào?

Lúc trước Sơ bà nửa đường đã ngã bệt ra không đi tiếp, chắc chính là nguyên nhân này khiến mụ sợ hãi?

Bao gồm cả sau khi Thẩm Kế nói đến cực hình xong, mụ bèn càng muốn giãy giụa cắn lưỡi.

Có thể tưởng tượng được hình phạt này chắc chắn rất tàn khốc, chỉ đơn thuần nghĩ đến cũng đều khiến người ta suy sụp.

Trong lúc suy nghĩ, tôi nhanh chân đi ra khỏi cổng, quay đầu lại nhìn một cái, Sơ bà đã bị áp giải vào trong hành lang ở bên cạnh.

Tôi không hề nhắc nhở Thẩm Kế nên hỏi những gì.

Thứ mà cô ta hỏi hoặc giả còn sẽ nhiều hơn những gì tôi muốn biết.

Việc này liên quan đến sự an nguy của thôn Kế Nương, cô ta tuyệt đối sẽ không khinh suất.

Sau khi về lại khu nhà, tôi trước tiên kiểm tra một chút thương tích chân phải trước của ngao sói, chỗ kim bạc đó chắc là bị ngao sói vẩy ra ngoài rồi, chỉ lờ mờ còn có ít vết máu, cũng không có bất kỳ hiện tượng trúng độc nào. Tôi xoa xoa cái đầu ngao to đùng của nó, trên mặt cũng thả lỏng xuống không ít, ngao sói dụi dụi vào người tôi, ư ử rên rỉ sủa khẽ mấy tiếng, rồi bèn quay thân người to như con nghé của nó, về trong phòng của Phùng Bảo và Phùng Quân, tôi cũng quay người về phòng nghỉ ngơi.

Hai ngày hôm nay nghỉ ngơi đều rất ít, nhưng giấc ngủ này lại khiến tôi ngủ không yên, bởi vì tôi liên tục nằm mơ.

Ban đầu vẫn là giấc mơ lúc trước.

Tôi đứng ở trên con đường sương mù lốm đốm, trong thôn Kế Nương ở trước mặt, là Thẩm Kế tay cầm gương Bát quái.

Phía sau lưng tôi, bèn là Mã Bảo Nghĩa!

Duy một điểm không giống là, Sơ bà không thấy đâu nữa.

Trên cổ của Mã Bảo Nghĩa, treo ba cái đầu người, trong đó có một cái bèn thuộc về Sơ bà!

Hơn nữa Mã Bảo Nghĩa trong giấc mơ lúc này, rõ ràng càng âm u hơn so với trước đây.

Đám huyết sát phía sau lưng y, thì càng được dán phù soạn màu xanh thẫm từ trên đỉnh đầu, cho dù là trong mơ, thứ áp lực này cũng khiến tôi ngột ngạt đến khó mà thở nổi.

Nửa đầu đêm, tôi cứ liên tục bị cơn ác mộng này đeo bám, đến nửa sau đêm, giấc mơ bắt đầu có sự thay đổi.

Thôn Kế Nương trở nên hoang vắng một vùng, khắp nơi đều là tàn dư xác chết.

Mã Bảo Nghĩa đứng ở bên ngoài cổng Chủ tế cư, dưới chân dẫm lên Âm tiên sinh giờ đã như bộ xương khô.

Mà trong giấc mơ này, Thẩm Kế lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Cảm giác bức bối biến thành nỗi sợ hãi không nói được bằng lời.

Lúc tôi từ trong mơ tỉnh dậy, trong phòng ánh nắng đã sáng tỏ.

Trong phòng tôi có người...

Hơn nữa còn không chỉ một người...

Thẩm Kế ngồi bên cạnh giường tôi đọc sách, Khương Manh thì cung kính đứng ở sau lưng Thẩm Kế.

“Tỉnh rồi?” Thẩm Kế thản nhiên nói.

Tôi thở hắt ra một hơi, nhay nhay tâm mày ngồi dậy.

Nhìn sang Thẩm Kế, trong lòng tôi cười khổ.

Khương Manh thì cũng không tính, bởi cô ta hành động là do bị quy tắc hạn chế, còn Thẩm Kế thì vẫn giống hệt trước đây, chẳng thay đổi gì mấy.

Xua bỏ những ý nghĩ hỗn tạp đi, trong ánh mắt tôi nhìn sang Thẩm Kế lại có vẻ nghiêm trọng không đè nén nổi.

“Anh rất lợi hại, Sơ bà bị thương đến mức độ ấy, không đơn giản là bản lĩnh của con ngao sói đó, Sơ bà rất sợ anh, bà ta nói anh rất kỳ dị, giống như vong khách vậy.” Trong ánh mắt Thẩm Kế nhìn sang tôi, rõ ràng toát ra vẻ nghi hoặc và hiếu kỳ.

“....”

Tôi không giải thích, có điều tôi biết rõ, nguyên do trong đây chắc chắn là Sơ bà dùng kim bạc tấn công tôi, tôi căn bản không tránh né, nhưng miếng ngói rơi xuống dưới lại giúp tôi chắn được đòn tấn công chí mạng này. Cảnh tượng ấy khiến Sơ bà sợ hãi.

“Cô đã hỏi được những gì rồi?” Hít sâu một hơi, tôi hỏi thẳng vào vấn đề.

“Mã Bảo Nghĩa sở dĩ mê mẩn Kế Nương đến như vậy, là bởi vì Kế Nương có một thủ đoạn, có thể tạo ra xác sống.”

Thẩm Kế nói một cách thản nhiên: “Xác sống thành sát, chín người tùy tùng đó chính là được tạo ra bằng cách đó, thứ mà Mã Bảo Nghĩa muốn chính là thứ này, hơn nữa y còn muốn nghiên cứu Kế Nương, có được một xác chết vũ hóa, đối với thợ đuổi xác mà nói, xác chết càng tốt, thì càng khiến chúng khát khao và điên cuồng.”

Tim tôi đập đánh thịch một phát.

Bởi vì những gì Thẩm Kế nói, quá mức khủng khiếp.

Tồn tại của xác sống, là chấp niệm to lớn trước khi chết dẫn đến việc chết không tắt thở, giữ lại một hơi thở thành xác chết di động.

Kế Nương hóa ra còn có thể trực tiếp chế tạo xác sống? Số chín tùy tùng đó đích thực là mạnh, Trần mù, bà cụ Hà, cộng thêm tôi, trên cơ bản đều bị mấy tên tùy tùng đó áp chế hoàn toàn.

Mã Bảo Nghĩa với tư cách người đuổi xác, đây đích thực là một sự cám dỗ không thể chống đỡ, thêm nữa còn cả cái xác chết Kế Nương sắp sửa vũ hóa này nữa.

Ngoài ra, tôi cảm thấy Táng ảnh quan sơn của Kế Nương, đối với Mã Bảo Nghĩa mà nói, ngược lại chẳng có sức hấp dẫn nữa.

Suy nghĩ xác định xong, tôi đang định tiếp tục hỏi.

Thì Thẩm Kế như biết được tôi định nói gì vậy, trực tiếp mở miệng nói: “Bọn chúng vốn định mượn tay Thẩm Cửu, thả độc xác chết vào vị trí nguồn nước then chốt ở trong thôn, đồng thời từng bước xâm chiếm thôn từ bên trong, vừa thả mấy người Thẩm Cửu về, thì liền gặp anh vào thôn.”

“Sơ bà rất ghét anh, trực tiếp liền định dùng Thẩm Cửu để khử anh, nhưng không ngờ lại bị anh xử lý tám người bọn họ.”

“Thời gian mấy tháng, mà một người đàn ông chỉ có thể vung gậy gỗ, lại có thể tay không đấu với tám người bị độc xác chết khống chế, anh khiến Sơ bà sợ chết khiếp, tôi đến giờ vẫn rất kinh ngạc.” Thẩm Kế tiếp tục nói.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, lắc lắc đầu nói: “Bị ép thôi.”

Thẩm Kế tiếp tục nói: “Mã Bảo Nghĩa hiện giờ còn chưa biết Sơ bà bị bắt, cũng chẳng biết mấy người Thẩm Cửu bị chúng ta khống chế rồi, y đang đợi, đợi ba ngày sau, khi gần như toàn bộ chúng ta đều trúng độc xác chết, y mới sẽ vào thôn, tôi dự định bố trí thiên la địa võng, khiến y mọc cánh khó thoát.”

Tôi lại lắc lắc đầu, nói: “Lời của Sơ bà, không đáng tin.”

“Anh không biết cực hình ở thôn Kế Nương đại biểu cho điều gì, bà ta sẽ không dám to gan lừa tôi.” Thẩm Kế trả lời chắc nịch.

“Mã Bảo Nghĩa đã biết rồi, hơn nữa ở trong thôn nghênh chiến, nhất định sẽ thua, cô khả năng sẽ chết, thậm chí tôi cũng sẽ mất mạng. Không được ở trong thôn đợi, như thế là ngồi im chờ chết!” Tôi trầm giọng, nhấn mạnh từng câu từng chữ một.

Đầu mày Thẩm Kế nhíu chặt, lạnh giọng nói: “Tại sao? Anh không hiểu thực lực của thôn Kế Nương.” Cô ta trực tiếp phản bác.

“Đợi sau khi cô trở thành Âm dương tiên sinh, cô liền sẽ biết tại sao, nếu như không tin, tôi bói cho cô một quẻ, thế nào?” Tôi đưa tay, lập tức lấy Kim toán bàn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận